- Ơ….sư phụ

Người đàn ông đôi mắt tối sẫm với khuôn mặt nghiêm nghị, thân hình to lớn ném thanh gỗ xuống

- Ta dạy con như vậy sao

Ông nói tông giọng trầm đục, đanh thép, nghe rất đáng sợ

Kris im lặng không đáp

- Đi theo ta

Nói như ra lệnh, ông quay người bước đi. Kris đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo

- Khoan..khoan đã, cậu phải băng bó vết thương đã chứ

Lin lúc này mới sực tỉnh, gọi với theo

Người đàn ông vẫn bước đi lạnh lùng

Nó vốn được huấn luyện để chống chọi với những vết thương như thế này

Kris khẽ quay lại, mỉm cười trấn an: “Không sao đâu”

Thoáng chốc 2 người đã đi khuất. Còn mỗi Lin đứng trên con phố, nhìn đống người la liệt xung quanh, nhỏ hơi rùng mình, nhanh chóng bước về nhà, không quên khuyến mãi cho mỗi tên mấy đạp nữa

Võ quán

Hai người mặc đồ võ, đứng đối diện nhau

Không một câu nói, người đàn ông lao vào tấn công

Những cú đánh hiểm hóc, tới tấp như vũ bão cộng thêm sự chuẩn xác và tốc độ nhanh đến chóng mặt. Ông quả là một cao thủ

Dù hoàn toàn có thể phản đòn, nhưng Kris chỉ toàn đỡ



Giản Hựu (sư phụ Kris), đánh trúng sườn trái của nó



Lại 1 cú thúc vào sườn trái, vết thương cũ đã rỉ máu



Thêm 1 cú nữa, Kris bắt đầu ôm bụng lảo đảo. Mồ hôi chảy ướt đẫm. Vết thương cũ vốn chưa lành hẳn, lực đánh của sư phụ lại không hề nhẹ, và đặc biệt, ông biết rõ nó đang bị thương



Cú thứ 4 thúc vào sườn trái. Kris rên khẽ. Giản Hựu dừng lại, ánh mắt giận dữ

- Con trở nên mềm yếu như thế từ lúc nào? Suốt 9 năm qua ta đã dạy con những gì?

-

Vô cảm

Tàn nhẫn

Và chiến đấu đến chết

Đó là những gì sư phụ đã dạy nó

Từ sau cái chết của ông ngoại, đối với Kris, sống không còn mùi vị, không còn hứng thú, sống chỉ còn để trả thù. Giây phút nó chấp nhận bán mình cho thù hận, thì cũng chính là thời khắc, cuộc sống của cô bé Hàn Tiểu Phong đã chấm dứt…

Cho đến khi…nó gặp Phong

- Ta có dạy con trò yêu đương sao?

Giản Hựu biết tất cả những gì Kris đã làm



Vẫn là sườn trái. Kris mím chặt môi


- Hãy chấm dứt đi

Đôi mắt Giản Hựu giận dữ, gằn từng tiếng lạnh lùng

- Không

Khuôn mặt đẫm mồ hôi, người gần như khuỵa xuống vì vết thương. Kris vẫn ngước lên, đôi mắt nâu nhìn thẳng vào sư phụ, giọng đầy cương quyết

Giản Hựu im lặng. Ông đã từng thấy ánh mắt bướng bỉnh dứt khoác đó

Một lần

Khi Kris vẫn là đứa bé 7 tuổi, đứng trước mặt ông nói muốn sống để trả thù

Giản Hựu thở dài. Ai cũng vậy thôi, cuối cùng cũng không vượt qua chữ tình

- Tình cảm ngu ngốc đó sẽ giết chết con

Kris cũng thở dài. Nó biết chứ.

Yêu

Tức là có điểm yếu

Tức là dễ bị giết

Đó là lý do các siêu anh hùng không nên có người yêu

- I will take that risk (con chấp nhận sự liều lĩnh đó)

Giản Hựu không nói nữa, quay người bước đi

Kris khuỵa xuống, nằm bệt trên nệm, thở dốc. Mệt mỏi khép mắt lại

Bờ sông Hàn

- Boss

Grey cúi chào khi thấy Phong, rồi nhanh chóng đưa hắn 1 tập tài liệu

Phong lướt qua, bộ não nhanh chóng tiếp nhận thông tin

10 giây sau

Phong hơi nhíu mày

- Người này….?

Grey lập tức hiểu ý, trả lời

- Boss, đã tìm được rồi. Người này….

Phong nghe xong, nhoẻn miệng cười chết chóc. Rồi hắn lấy bật lửa, đốt cháy tập tài liệu. Đôi mắt xanh trở nên sâu thẳm, tối tăm và lạnh lẽo

Một phần chưa kịp cháy hết hiện lên dòng tip

“Tai nạn thảm khốc tại đèo Hình Nhân – năm 2002”

Hôm nay 4 đứa nó cùng ngồi ăn ở canteen trường. Dù đã quen với cảnh 4 người đi chung, nhưng toàn bộ mọi cặp mắt trong canteen đều tập trung vào tụi nó, đương nhiên không thể thiếu những cái nhìn ngưỡng mộ và phần lớn là ghen ghét

- Nhỏ đó đúng là ăn bám

- Mặt dầy thật

- Xấu xí mà thích trèo cao

- ….

Những câu nói đó đều là nhằm vào Lin. Vì Kris thì chẳng ai dám đắc tội rồi, nhưng Lin đâu phải đứa bình thường gì, nhỏ hoàn toàn chẳng bận tâm, vẫn ăn tỉnh bơ (bạn Kris mà)

- Người hôm trước là sư phụ của cậu àh?

Kris thờ ơ gật đầu đáp lại Lin


- Nhìn thật đáng sợ

Nó cười, đó là ấn tượng chung của những người tiếp xúc với sư phụ lần đầu

Rồi Lin tiếp tục huyên thuyên những vấn đề mà chẳng ai quan tâm. Phong và Kris chỉ im lặng ăn, còn Khang thì chống cằm nhìn nhỏ, nhưng Lin không một lần lướt mắt nhìn qua cậu

Hết giờ ăn trưa



Kris nhìn màn hình, rồi bắt máy

5 phút sau, nó cất điện thoại, đi về phía cổng trường

- Lại phải điểm danh giùm rồi

Lin thở dài, rồi bước vào lớp. Khang dù là hội trưởng gương mẫu, thấy hành động cúp học trắng trợn này không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu vẫn không nói gì, vì thành tích của Kris vẫn rất xuất sắc

- Này…

Khang quay sang Phong, nhưng hắn đã biến đâu mất. Đấy, lại thêm một nhân vật điển hình của việc cúp cua thường xuyên nữa

Kris bước vào quán trà, nhanh chóng thấy một người đàn ông ngồi ngay chiếc bàn khuất gốc kế cửa sổ

- Sư phụ

Kris cúi chào, rồi ngồi xuống phía đối diện. Hương sen thơm ngát tỏa ra từ bình trà, vô cùng thoải mái dễ chịu

- Ta đến Hàn Quốc, để thực hiện lời hứa của ta. Chắc con vẫn nhớ

Kris gật đầu, sao có thể quên được chứ. Năm nó 7 tuổi, sư phụ đã hứa 10 năm sau, ông sẽ kể nó nghe sự thật về cái chết của mẹ và ông ngoại

Và hôm nay

Nó tròn 17 tuổi

Giản Hựu nhấp 1 ngụm trà, đôi mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng lại cái quá khứ đẫm máu

- 10 năm trước, mẹ của con lái xe trên đèo Hình Nhân, hôm đó mưa lớn, thắng xe của Tiểu Thuần (Giản Hựu là bạn thân của ông ngoại Kris, nên biết mẹ nó từ lúc bà còn nhỏ) bị cắt đứt, nó lệch tay lái khiến xe lao xuống vách núi, nhưng may mắn nó đã nhảy ra kịp. Chỉ bị vài xây xát nhẹ, nhưng Tiểu Thuần từ nhỏ cơ thể yếu đuối, nên nó gần như hoàn toàn kiệt sức. Nó đứng bên đường, vẫy xe đi nhờ. Khu vực đèo Hình Nhân bình thường đã rất nguy hiểm, mưa gió lại càng ít xe lưu thông, rồi có một chiếc xe đi đến, đó là một người đàn ông rất tốt bụng, người đó sốt sắng đỡ Tiểu Thuần vào xe, rồi có ý chở nó đến bệnh viện, nhưng không ngờ mới đi được một đoạn thì họ bị một chiếc xe khác đuổi giết, đến bây giờ ta vẫn không biết đó là đám người nào. Và rốt cuộc chuyện gì đến đã đến, chạy đến khúc ngoặt thì cả 2 xe đều mất thăng bằng lao xuống vực, toàn bộ đều chết hết….

Kris trầm ngâm lắng nghe, tất cả đều khớp với những gì Vương Nhân đã từng nói

- Sau cái chết của Tiểu Thuần, cha của con không rõ lý do lại đột nhiên bỏ đi, Vĩ Minh (ông ngoại Kris) đã đem con về nuôi, nhưng trong năm đó, công ty của ông ta lại gặp vấn đề tài chính, rồi bất ngờ phá sản, ông bạn già của ta khi đó đang mang bệnh trong người, công ty một tay ông ta sáng lập trở thành tro bụi như vậy khiến cho bệnh tình đột ngột tái phát, dẫn đến đột quỵ. Lúc ấy con còn nhỏ nên chỉ nghĩ

ông qua đời vì bệnh, nhưng chỉ là gián tiếp thôi, chứ nói đúng thì ông bạn già của ta bị người khác bức tử

-

Kris vẫn im lặng nghe, đôi mắt trở nên sâu thẳm khó dò

- Tất cả đều do cùng một người gây ra?

Giản Hựu nhấp ngụm trà, khẽ gật đầu

- Người đó là ai?

-

Ông không đáp, đặt tách trà xuống, hỏi ngược lại Kris

- Con đến Hàn Quốc bấy lâu, chắc cũng thu được kết quả?

- Tất cả vẫn còn rất rời rạc, nhưng vẫn chưa thấy thông tin nào liên quan đến người chủ chốt

- Người chủ chốt?

- Giang Tĩnh Nguyệt

-

Giản Hựu không bất ngờ khi nghe Kris nhắc đến cái tên đó, ông chậm rãi nói

- Vậy ta có vài thông tin bổ ích cho con đây

-

Kris nhìn sư phụ, im lặng chờ đợi

- Sau khi tốt nghiệp, Giang Tĩnh Nguyệt đã kết hôn với 1 vị công tử nhà giàu nào đó, và…đã qua đời 8 năm trước

-

Nó hơi bất ngờ, người đàn bà đó đã chết rồi sao

- Đám cười của những nhà quyền thế nhất định sẽ làm rất rầm rộ, tại sao không có bài báo nào về đám cưới của bà ta

- Nhà họ Giang đã yêu cầu giữ kín về việc này

- Vậy chồng bà ta là ai

- Ta chỉ biết đó là một người họ Hoàng

- Tại sao Giang Tĩnh Nguyệt chết?

- 10 năm trước công ty Giang gia và cả công ty của Hoàng gia đều bị phá sản. Giang Tĩnh Nguyệt đã cầm cự trong 2 năm trước khi chết vì xuất huyết não. Không ai biết trong 2 năm đó bà ta sống như thế nào

- Bà ta có con không?

- 1 người con trai

- Vậy…

- Không rõ tung tích

Biết nó muốn hỏi gì, Giản Hựu đáp luôn

Hôm nay Kris đã có rất nhiều câu trả lời, nhưng dường như mọi chuyện lại càng rối rắm hơn. Giang Tĩnh Nguyệt đã chết 8 năm trước, vậy người ra lệnh cho Vương Nhân thủ tiêu Tô Gia Mẫn là ai, chắc chắn phải có người uy hiếp, nếu không lão ta đã chẳng dại gì đích thân làm.

Đầu óc rối mù, Kris đưa tay day day 2 bên thái dương, khẽ nói

- Sư phụ, con muốn đấu kiếm

Giản Hựu nhấp thêm một ngụm trà, rồi gật đầu đứng dậy

Võ quán

2 người mặc đồ đấu kiếm, đầu đội mũ che chắn, tay cầm thanh kiếm gỗ, đứng đối diện, cúi đầu chào nhau rồi nhanh chóng lao vào cuộc chơi

Những đường kiếm nhanh, chuẩn xác và vô cùng đẹp mắt, ăn đứt những tay kiếm chuyên nghiệp.

Đang đến lúc cao trào, Kris bỗng nói

- Sư phụ, người đã kể thiếu rồi, người không kể về vị cảnh sát đó

-

Giản Hựu hơi bất ngờ, rồi ông nói

- Tại sao con không kể cho ta nghe nhỉ?

-

- Lúc đó mẹ đang trên đường đến đón con từ nhà bạn, vì thấy lâu nên mẹ của người bạn đã chở con về, khi ấy, xe chạy qua đèo Hình Nhân, và con đã thấy một người cảnh sát đứng đó, lúc đó đồng hồ chỉ 4h55, tức là cách lúc xảy ra tai nạn 5 phút. Lúc về đến nhà, không thấy xe của mẹ, con đã đòi cô đó chở lại qua đèo, và thấy người cảnh sát ấy vẫn còn đứng ở đó, con đã chạy lại và hỏi xem có chuyện gì

- Chú cảnh sát àh, ở đây có chuyện gì sao ạ?

Người cảnh sát quay lại, chiếc nón đội sụp xuống che quá nửa khuôn mặt

- Không có gì đâu bé gái

Cho đến khi quay lại lần nữa, thì đã thấy xe cứu thương, xe cảnh sát đỗ lại. Họ đã tìm thấy mẹ, lúc ấy bà chỉ còn thoi thóp, nhưng họ chỉ tìm được mỗi mẹ của con, còn người đàn ông tốt bụng cùng chiếc xe đã truy sát họ, hoàn toàn không có dấu tích

Giản Hựu lắng nghe, tay ông hơi run



Kris đâm trúng vai của ông

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play