Hàn Quốc

- Hô hô 2 học sinh cưng của ta về rồi. Tuần trăng mật thế nào?

Hiệu trưởng vừa vui mừng nói vừa dang rộng tay ra như chuẩn bị ôm (hiệu trưởng là 1 lão điên). Thấy Phong liếc nhìn, lão rút tay về, hắng giọng lại, nghiêm túc nói:

- Ta gọi 2 con về sớm thế vì hoạt động truyền thống của trường E.K 3 năm tổ chức 1 lần. Tất cả giáo viên học sinh cho đến lao công bảo vệ của E.K đều phải tham dự. Mọi người đều chờ sẵn ngoài xe rồi, 2 con cũng mau chóng ra đi

Phong và Kris cũng chẳng quan tâm, đi theo hiệu trưởng ra sân sau. 17 chiếc xe du lịch sang trọng đậu ngay ngắn, tất cả học sinh đều đã ổn định chỗ ngồi. Vì là hoạt động truyền thống nên thầy hiệu trưởng ra “chỉ thị” không được đi xe riêng. Nhưng dù ngồi trên xe hay đứng ở ngoài, tất cả mọi ánh mắt cũng đều tập trung vào Phong và Kris. Tò mò về “tuần trăng mật” có, ánh mắt si mê cũng có. Và vẫn giống mọi khi, chúng đều bị phớt lờ.

Phong và Kris lên xe số 1

- Phong / Tiểu Phong

Khang và Lin đồng thời gọi. Hơi ngạc nhiên nên quay sang nhìn nhau. Phong và Kris không để tâm, bước đến chỗ ngồi. Phong ngồi hàng thứ 5 dãy B kế cửa sổ. Kris ngồi sát cửa sổ hàng thứ 5 dãy A.

Vừa ngồi xuống Lin đã vồ đến hỏi:

- 2 người đi tuần trăng mật vui không? Có hôn không? Ôi hâm mộ quá bạn được đi du lịch với anh Thiên Phong. Dù rất thích anh ấy nhưng 2 người thật sự rất đẹp đôi, đẹp chói lòa luôn ấy. Nếu 2 người thành một cặp mình sẽ ủng hộ 2 tay luôn, chỉ với bạn thôi đấy, vì bạn là thần tượng của mình, ôi thần tượng, thần tượng của mình……

Lin cứ độc thoại 1 mình, dù Kris không nói không đáp nhưng Lin vẫn vô cùng hào hứng, vừa nói vừa khua chân múa tay, biểu cảm trên khuôn mặt lướt nhanh đến không nắm bắt kịp

- …có lẽ cậu là học sinh mới nên chưa biết đó thôi, anh Thiên Phong rất rất rất rất được hâm mộ, kiểu đẹp trai lạnh lùng mà, style đó được yêu thích lắm, rồi theo trong truyện vẫn thường nói là sẽ có 1 cô gái hồn nhiên vui vẻ ngây thơ cảm hóa anh chàng, tớ cứ nghĩ người đó sẽ là tớ, haizz, không ngờ lại là cậu, như 1 bản sao của anh ấy mà verson nữ – thở dài nuối tiếc – Mà cậu biết chuyến đi này là để làm gì không, để…xả xui đấy – Lin bất ngờ đổi chủ đề

Kris khẽ xoay người, Lin thấy đã đánh động được trí tò mò của Kris, bèn hí hửng nói tiếp:

- Những bậc tiền bối sáng lập ra E.K tin rằng sự tồn tại của ngôi trường một phần là nhờ sự bảo hộ của thần linh. Số 3 là đại diện cho Tam tai của hạ giới, vì thế, cứ mỗi 3 năm trường phải xả xui một lần, giũ bỏ mọi dơ bẩn, gột rửa lại tâm hồn, thần linh mới bảo hộ. Vì thế cậu xem này, tớ đem bao nhiêu là sữa tắm nước hoa

Lin mở chiếc túi du lịch ra, một mùi hương nồng bay ra, thoáng chốc đã tỏa ra khắp xe. Tiếng ồn ào huyên náo nổi lên, ai cũng nhăn mũi **** bới. Lin nhanh chóng khép chiếc túi lại, đưa cây cà rốt lên gặm tỏ vẻ ngây thơ vô tội

Kris khẽ mỉm cười, gột rửa tâm hồn dùng sữa tắm sao, hay thật

- 2 người…không xảy ra chuyện gì chứ?

Khang không chịu được, tò mò hỏi. Phong vẫn mải mê nghe nhạc, bình thản trả lời:

- Có

- Không phải mày nói không thích cô ấy sao?

- Ừ không thích

- Vậy tại sao…?

Phong không trả lời. Thật ra hắn cũng không biết tại sao. Thương hại. Đồng cảm. Thú vị. Hay là tình yêu.Khang thấy Phong không trả lời thì càng tức giận, sực nhớ ra mình đang trên xe, nên kiềm lại, buông một câu gỏn lọn:

- Chúng ta cần nói chuyện

- Àh này, cậu biết phần gay cấn và thú vị nhất của chuyến đi xả xui này là gì không?

Đang ăn dở nửa củ cà rốt, Lin bất chợt quay sang hỏi Kris, và đương nhiên, không có câu trả lời

- Hehe, chình là Ngôi đền thiêng và..

- Các em, đến nơi rồi, xuống xe thôi

Lin chưa kịp nói hết thì bị thông báo của thầy hiệu trưởng cắt ngang. Lin hào hứng xách theo mấy túi hành lý của mình xuống mới chợt quay sang Kris thắc mắc:

- Tiểu Phong, cậu không đem theo hành lý sao, chúng ta sẽ ở lại 3 ngày đó

Kris nhún vai đáp lại. Không có thì mua. Nhưng Kris không ngờ



Không ngờ đây lại là vùng núi hoang vu. Thầy hiệu trưởng cầm loa, đứng trên 1 tảng đá to dõng dạt nói:

- Chắc các em cũng đã nghe về tục xả xui truyền thống của trường. Trong 3 ngày ở lại đây, các em sẽ sống hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới. Ở đây hoàn toàn không có sóng, Wifi, thậm chí người dân bản địa cũng không. Vùng núi này chỉ có duy nhất 1 con đường độc đạo để vào và ra, con đường này thầy đã cho khóa lại, nội trong 3 ngày sẽ không mở ra, đồng thời cũng chẳng có tuyến xe bus hay xe khách nào chạy qua đây, cũng có thể nói là nội bất xuất ngoại bất nhập. Bây giờ các em hãy về LỀU của mình, sẽ có giáo viên hướng dẫn từng em. Tối nay, chúng ta sẽ chính thức tham gia nghi lễ.

Thầy hiệu trưởng nói 1 tràng, câu nào câu nấy như sét đánh ngang tai đám học sinh nhà giàu kia. Thầy dứt lời thì hàng loạt tiếng kêu khóc ầm ĩ vang lên

- Thầy ơi như vậy chẳng khác gì cầm tù – học sinh 1 ca thán

- Không có sóng sao em gọi điện cho bạn gái được? – học sinh 2 mếu máo

- Ở lều áh, thầy có nhầm lẫn không thế, như vậy khác gì thổ dân chứ – học sinh 3,4, 5, 6…phản đối

- Em không đồng ý – n học sinh gào lên

Tội nghiệp thầy hiệu trưởng


- Nói đi

Phong vẫn im lặng, nhìn dốc núi trước mặt, rất cao, từ vị trí Phong đang đứng có thể thấy được một lớp khói mỏng, là mây. Từ độ cao này rớt xuống, chết được nguyên vẹn cũng là kì tích (đang suy nghĩ đi đâu thế ==). Khang rất tức giận, nắm chặt tay thành hình nắm đấm

- Tại sao thích cô ấy?

Phong bất chợt hỏi. Khang bất ngờ, suy nghĩ rồi trả lời:

- Vì cô ấy khác những cô gái khác

- Chỉ vậy thôi sao?

- Uhm

Phong khẽ gật gù rồi bước đi. Khang cũng gật gật, rồi bất chợt ngẩng đầu lên gào:

- Ê này tao đang hỏi mày cơ mà (Kaz hơi ngốc herher)

Công việc dựng lều như kéo dài đến vô tận (toàn những tiểu thư công tử), rốt cuộc cũng là các thầy cô dựng dùm. Khu trại là 1 vùng đất bằng phẳng rộng lớn, hàng trăm túp lều xinh xắn được xếp đều tắp, được chia ra khu 10, 11, 12 và khu của giáo viên, tất cả đều là màu xanh dương, màu của trường E.K, nổi bật giữa vùng rừng núi xanh rì. Đến tối, sau khi đã dùng cơm xong, thầy hiệu trưởng thông báo:

- Tối nay các em hãy nghỉ ngơi sớm đễ dưỡng sức cho “cuộc đấu” ngày mai. Khu trại sẽ liên tục được các thầy cô giám sát, nên đừng nghĩ đến việc “share lều” nhá – ánh mắt vô cùng “đồi trụy” – được rồi, giờ giới nghiêm là 9h. Và còn 1 điều hết sức quan trọng cần lưu ý, đó là khu rừng phía tây này, các em tuyệt đối không được bước chân vào, nếu có hậu quả gì, nhà trường sẽ không chịu trách nhiệm

Các học viên nhìn theo tay thầy hiệu trưởng, khu rừng phía tây đen kịt, những cành cây khẽ lay động bởi gió, nhưng khiến ta liên tưởng đến những đôi tay xương xẩu đang mời chào ta đến cái chết. Đám học sinh thoáng rùng mình, chẳng ai dại gì ban đêm đi vào rừng một mình đâu.

Đám học sinh hoạt động tự do, tụ lại để nói chuyện , phần lớn toàn những lời than vãn, rồi lại chuyển sang chủ đề con trai/con gái, mua sắm, thể thao…. Nhàm chán, Kris nhìn vào di động. Không có một cột sóng. Kris muốn liên lạc với Kyo.

Lin chạy lại vỗ vai Kris, kéo nó ngồi xuống quanh một đống lửa

- Cậu có thấy khu rừng phía tây rất tuyệt không, lời nói của thầy hiệu trưởng làm tớ tò mò quá. Cậu biết không, lúc nãy tớ chạy lại hỏi thầy trong khu rừng đó có gì, thì khuôn mặt thày trở nên vô cùng đáng sợ, thầy bảo là “ một thứ kinh khủng”

Vừa nói Lin vừa diễn tả lại khuôn mặt của hiệu trưởng, làm Kris khẽ bật cười

- Wa! Cậu cười đẹp thật đấy Tiểu Phong

Nhìn bộ dạng Lin đang nghiêng đầu ngắm si mê, Kris chợt cảm thấy Lin thật đáng yêu. Kris có 1 bộ não thông minh đủ để nhận biết ai bạn ai thù. Kris có thể cảm nhận được Lin là một người bạn tốt, đáng tin cậy, cảm nhận của Kris chưa bao giờ sai

- Kris – Kris chìa tay ra

Lin ngỡ ngàng nhìn Kris, rồi ôm chầm lấy nó luôn

- Lin – Lin cười tươi nói

8h45. Đã gần tới giờ giới nghiêm nhưng Kris và Lin đang ở bìa rừng phía tây. Do Lin quá tò mò nên đã năn nỉ ăn vạ đủ thứ để Kris đồng ý đi cùng. Nhưng mới đi đến bìa rừng thì Lin đã nấp sau Kris, tay run rẩy cầm chặt củ cà rốt như thể đó là vật trừ tà. Kris vẫn thản nhiên bước vào, nhưng mỗi khi sắp vào đến thì Lin lại níu lại, cứ thế lặp đi lặp lại đến 3 lần

- Rốt cuộc cậu có muốn vào không? – Kris quay lại hỏi

Lin mắt ngân ngấn nhìn Kris, gật đầu rồi lại lắc đầu. Kris mặc kệ. Bước nhanh vào khoảng rừng tối trước mặt. Lin sợ quá nắm chặt áo Kris bước theo. Đi được hơn năm phút vẫn chẳng thấy gì xảy ra, Kris thở dài

- Ở đây chẳng có gì cả, thầy hiệu trưởng chỉ giỏi hù người

- Đừng nói thế, cậu không xem trong phim sao, những người vừa nói đại loại như không tin, không sợ gì gì đó thường sẽ bị tấn công bất ngờ ngay sau câu nói ấy

Lin vẫn níu chặt áo của Kris, nhíu mắt lại nói. Kris ngán ngẫm, đưa di động lên để soi lại đường về, bất chợt kêu lên

- A, thấy rồi

- Hả hả, cậu thấy nó rồi hả, áh ghê quá đi tránh ra tránh ra – Lin hoảng hốt la lên, tay không ngừng “chém gió” loạn xạ

- Cột sóng – Kris giơ điện thoại ra trước mặt Lin

Lin hơi ngẩn người rồi phá ra cười ngặc nghẽo

- Ra đây là “thứ kinh khủng” mà thầy nói

Khu rừng phía tây là nơi duy nhất bắt được sóng, thầy hiệu trưởng hù dọa bóng gió cốt chỉ không cho đám học sinh bén mảng đến đây. Đã đến giờ giới nghiêm, Lin kéo tay Kris về lều

- Cậu về trước đi, mình cần giải quyết một số việc – Kris nhìn Lin nói

Lin hơi thắc mắc, nhưng vẫn gật đầu

- Uhm, cẩn thận nhé – mỉm cười

Lin mò theo đường cũ về lều. Kris nhìn Lin đi đến bìa rừng rồi mới khẽ quay người lại

- Ra đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play