” Joe!!! Gặp được anh thật vui quá… nếu anh không nhấc máy chắc có mụ phù thủy hok cho em gặp anh… “
” À!!! Ừm!!! “
Giọng Joe hục hặc… chắc sắp kiếm cớ dập máy… nó hy vọng như vậy….
” Em nghe nói có buổi dạ hội ở trường…. anh…. đã đi với ai chưa???? “
Phép lịch sự tối thiểu là đặt tai nghe xuống… nhưng sau câu nói này thì nó cam chịu làm người bất lịch sự…..
” Ah!!! Chưa….. “
Giọng Joe thành thực lạ lùng…..
” Vậy… em đi với anh được không…. “
Tiny rụt rè!!! Còn nó thì mún nhảy ngay lên máy bay tính đâm cho kon
bé nhát dao giữa cổ….Nó cứ thế cầm điện thoại nhảy tưng tưng bày tỏ sự
phản đối… mặc cho người dưới nhà có nghe thấy gì hay không…
” À….. “
Joe ấp úng…. nó nắm chặt điện thoại… mồ hôi ướt rịn tay….
” Được….. “
Hẳn là Tiny vừa trúng mánh lớn trong khi nó vừa mất đi 100 triệu… có
thể nhận thấy niềm hạnh phúc dâng tràn trong từng thớ thịt của kon bé
thông qua hơi thở gấp của nó…..
” Thật chứ…. anh sẽ đi với em…. “
Cụm từ ” đi với em ” được kéo dài 1 cách có chủ ý…
” uh!!! “
Giọng Joe mệt nhọc….
” Vậy em đợi anh!!!! “
Sau câu nói đó là hai tiếng cúp máy nặng nề… một vì vui sướng… còn
cái kia thì nó hok bik vì lẽ gì… Nó vẫn đang lơ lửng trong cảm giác thất vọng… tại sao??? ” Trời!!! Mày không được hỏi lý do… chính mày đã từ
chối người ta trước cơ mà…. ” Nó tự nhủ…. tự an ủi rằng làm thế là đúng… và có ích…. nhưng vẫn thấy mình ngu tệ…
————————————————
_ Thật ah!!! Chú tính đi với kon mẹ nhớt thật sao????
Mike cuống quít hỏi….
_ Đừng gọi Tiny là kon mẹ nhớt….
_ bênh thấy ớn…
Adan bồi một câu… rồi mân mê đống dạ phục trên giường Joe….
_ Anh thấy không ổn chút nào….
_ Nhưng em không thể không tham dự mà hok có đôi…. em là thủ khoa…. và không có lựa chọn…
Joe đứng dậy… và bước ra cửa sổ trong im lặng….
Mike nhìn Adan… cùng lúc bắt kịp ánh mắt thằng bé đang nhìn về mình….
_ Không…. có chứ!!!!
hai anh em nhìn nhau đầy ẩn ý rồi cười sằng sặc…. Joe quay lại với
ánh mắt khó hiểu… rồi lại quay về với màu tối om trước mặt… rì rầm….
_ Làm gì kòn!!!
_ Trực Thụ!!! Anh có đi dự dạ hội hóa trang hok???