_ Em không chịu được nữa đâu…. mì hộp và bánh mì… chúng thành địa ngục với anh rồi….
_ Thử gọi bố xem….
Joe gật gù….
_ Không được hay lắm…. Mike…. em cho ý kiến cái….
_ Có…. có con ma sau lưng em….
Mike thét lên qua chat room bằng một giọng hãi hùng nhất
_ Anh hai!!!
Joe buzz Chun….
_ Sao….
_ pp bảo có chỗ ở cho anh rồi…
_ Cái gì…. mày…. mày nói với pp gòi ah!!!
_ PP vừa vô nik em… bảo qua camera pp bik hết rùi…
_ Thế ở đâu???
Chun sốt sắng….
_ Nhà ông Trần…… bạn…
Chun ngất liền tại trận….
_ Không, dứt khoát không….
Chun hét thật to khiến Joe hoảng loạn….
_ Nhưng pp bảo nếu anh không đi thì đừng trách pp… pp sẽ cho anh thấy điều tồi tệ nhất khi thất nghiệp.. và còn hơn thế….
_ Óe!!!!!
Chun trẹo mồm… hiểu là không còn sự lựa chọn nào khác…. nhưng tới nhà kon điên Ella thì có khác gì ở đây đâu???
Sự dã man…. của ông Ngô làm Chun ngót
thêm 7 cân nữa…. người Chun bây h y hẹt một người giấy mong manh… tưởng
như chỉ cần một làn gió nhẹ cũng khiên cậu bay lên trời một cách nhẹ
nhàng…
Đến ở với Ella… từ trước tới nay cậu chưa từng nghĩ tới…. hoặc đúng
hơn là không dám nghĩ…. không gì tồi tệ và kinh khủng hơn thế…. con bé
từ thời trung học đã luôn ngáng đường Chun. Từ học tập…. danh tiếng….
Chun bồi hồi nhớ lại….
Khi đó cậu là Hội trưởng nam sinh còn nó là hội trưởng hội nữ sinh…
không hiểu sao mới vào trường thì Chun với con bé đó đã như kẻ thù… Chun ghét cái cách nó coi cậu như đồ con trai cao lông ngông với cái đầu
ngắn tủn, ghét cái cách nó suốt ngày giơ quyển sách lượn đi lượn lại
trước mặt cậu với giọng nói rì rầm….ghét cái cách can thiệp thô bạo của
nó mỗi khi cậu cặp kè với một con bé trong trường.. …
Vậy mà bây h…. con mụ phù thủy quái hở ấy sẽ còn hành Chun kiểu gì nữa đây….
Hết sức lôi cho được cái vali to tổ chảng ta khỏi phòng… Chun gặp
ngay cái nhìn trân trối của con bé osin… hơi giật mình…. nhưng Chun mau
ng hắng giọng….
_ Ehem!!!
_ Anh tính chuồn hả???
_ Tôi đi công tác….
_ Tốt thôi….
Nó khoanh tay… trịch thượng như một bà chủ… không hiểu sao… trong một thoáng… nó thấy Ariel giống Ella quá chừng….
_ Cô sẽ không giận nữa chứ….
Nó đứng lại…. và quay về phía Chun…
_ Anh muốn gì….
_ Nếu tôi đi khỏi đây một thời gian… liệu cô có nguôi giận không….
_ Anh nghĩ tôi có nguôi giận được không….
Chun thở dài…. mặt hơi cúi xuống…. vẫn cái giọng rắn như sắt đó….
_ Để coi đã….
Nó nói và mất hút cuối hành lang… Chun đứng lại đó… thấy tảng đá nặng trong lòng nhẹ đi một nửa… Chun không bao h muốn nợ một ai đó….. nhất
là với nó…
————————————
Brummmmmmmmm!!!
Bóng cây che khuất chiếc xe đen bóng…. Chun đi…. nó thấy hơi hẫng…
nhưng điều đó nên xảy ra… nó vẫn không thể chấp nhận được… cơn giận
trong nó giống như một ngọn lữa âm ỉ… nhưng càng ngày lại càng cháy
mạnh… Bao nhiêu ngày nay…. nó cũng không sung sướng hơn ai cả….
kéo tấm rèm phòng Adan lại…. nó thở hết lòng căm tức trong lòng mình…. chắc như vậy là đủ rồi….
Phòng Adan trong mấy ngày qua không khác gì một ổ lợn… giường chiếu…. đồ ăn thức uống ngổn ngang… lũ nấm mốc cũng đang kéo quân vô chiếm đóng căn phòng…. vừa hất tất cả giấy rác xuống bàn…. Ariel nhăn mùi vì những mùi khó chịu thoát ra từ chúng….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT