Tiệc tối được tổ chức ở phía đông hoa viên khách sạn. Khách sạn thiết kế hình tròn thật đặc biệt, nhìn xa giống như một cái bánh ngọt hình
tròn, cũng giống một tòa thành màu trắng tọa lạc giữa bách hoa, mộng ảo
mà xa hoa. Cô nghe nói sau khi Lam Thành rời khỏi giới kiến trúc sư số
lượng tác phẩm hạng nhất không còn nhiều, năm đó có rất nhiều công ty
lớn muốn mua lại nó nhưng đều bị anh kiên quyết từ chối, sau đó nó chỉ
được dùng cho khách quí được tập đoàn Lam Long chiêu đãi, còn lại là
không được dùng đến. Đối việc sự dụng tài nguyên hoàn hảo của Lam tổng
mà nói, mọi người không hiểu được, hiểu rõ về anh lại càng không hiểu vì sao anh lại thiết kế một tác phẩm như vậy, hoàn toàn khác biệt với
những thiết kế đơn giản của anh. Có lẽ cũng chỉ có Đông Hiểu Hi hiểu
được. Năm đó vì khả năng có hạn, hôn lễ của họ tổ chức rất đơn giản, Lam Thành vẫn nhớ mãi không quên, anh nói cuộc đời một cô gái chỉ có một
lần như vậy, mà anh lại không thể cho cô một cái bánh sinh nhật xa hoa,
thiếu cô một hôn lễ xa hoa lãng mạn. Khi đó anh đã hứa với cô năm năm
sau, năm năm sau anh nhất định sẽ cho cô cuộc sống giống như một công
chúa. Cô không nghĩ cô bỏ đi mấy năm nay, anh lại một mình yên lặng thực hiện từng lời hứa của họ.
Giờ phút này, cô đúng ở đại sảnh đèn đuốc huy hoàng, nhìn thấy trang
phục khách, trong lòng có chút cảm xúc, rốt cuộc là cô phụ anh, hay là
anh phụ cô, cô cảm thấy lẫn lộn không rõ ràng.
“Đứng ngây ra làm gì vậy? Đã đói bụng sao.” Hạng Hàn mặc lễ phục màu
trắng đi tới, lấy đồ ăn ở trên bàn đưa cho cô, “Sợ cô không thấy tự
nhiên, cũng sợ cô nghĩ tôi lợi dụng cô, cho nên tôi đã tự đi xã giao một vòng, cô sẽ không vì nguyên nhân bị bỏ một mình mà không vui chứ?”
Cô lắc đầu cười. Không thể không thừa nhận trong bữa tiệc hôm nay
Hạng Hàn cũng là mục tiêu có lực hấp dẫn lớn, mà anh ta lại chọn trang
phục cho họ rất khéo. Chỉ có một điều khiến cô cảm thấy không ổn chính
là quần áo của bọn họ rất giống nhau, nhìn giống như tình nhân vậy. Cũng may trong hội trường cũng không có nhiều người quen biết cô, Hạng Hàn
cũng không mang cô đi xã giao, điều này khiến cho cô vui lên một chút.
Bỗng nhiên, đại sảnh yên lặng một chút, rồi lại xôn xao một cách kì
lạ. Cô nhìn ra chỗ đám đông, điều khiến cho cô không nghĩ đến là, Lam
Thành đang dẫn đầu một đám người đi vào đại sảnh. Một thân tây trang màu đen sa hoa, áo sơ mi màu sẫm tôn lên làn da trắng. Anh hiển nhiên là
vừa xuống máy bay, không thắt cà vạt, cũng không để ý đến trang phục
nhưng vẫn toát ra một khí chất cao quý. Đi phía bên phải của anh là một
cô gái mà cô rất quen thuộc, đại mỹ nữ được tất cả mọi người công nhận – Lâm Sướng. Lâm Sướng không mặc lễ phục, chỉ là một bộ đồ CHANEL màu
đen, tùy ý nhưng không tùy tiện, mái tóc dài được uốn nhẹ nhàng, hơi hơi rung động, toát nên vẻ quyến rũ. Có lẽ là do trai tài gái sắc đứng với
nhau, có lẽ trang phục của họ không hẹn mà lại phù hợp nên khiến cho họ
trở thu hút ánh mắt cùng những lời khen. Trong lòng cô đột nhiên xuất
hiện cảm giác khó chịu, cái gọi là nghìn hồi xoay chuyển, hoàng tử và
công chúa rốt cuộc đã đứng cùng nhau.
Đang lúc cô miên man suy nghĩ, hội trường lại im lặng, chủ nhân của
buổi tiệc, tổng biên tập của Tuần san kinh tế hoan nghênh phó thị trưởng Bùi cùng Lam tổng vừa xuống máy bay đã đến dự tiệc, giữa bộn bề công
việc vẫn cố gắng xuất hiện, và cũng là người giúp cho bữa tiệc rất
nhiều. Theo sau, ông ta lại giới thiệu rất nhiều khách quý cùng giới
truyền thông, vì thế nên cô mới biết thì ra Hạ Tuyết cũng ở hội trường.
Có lẽ duyên bạn bè của họ đã hết, ở cùng trong đại sảnh mà hai người
không gặp nhau, trong lòng không thể không có cảm giác nuối tiếc, dù sao hai người cũng từng là bạn thân.
Thì ra trên đời này không có gì không thể thay đổi, mỏng manh cũng không chỉ có tình yêu.
Ngau sau giây phút anh xuất hiện, đối với cô mà nói đều khó khăn vô
cùng. Chính cô cũng không biết vì lí do gì, ở bên anh luôn khiến cho cô
cảm thấy áo lực, thậm chí cảm thấy tự ti. Là anh quá tốt? Hay là do cô
quá nhỏ bé, vì cái gì, cô không thể nói rõ những trong lòng chỉ có một
chữ, Trốn.
Cũng may có rất nhiều người đến gần anh, anh vẫn ở trong đó không để ý xem trăm hoa đua nở trong căn phòng, cũng càng không để ý đến một người không bình thường như cô. Đương nhiên đó là chỉ phụ nữ, quả thật có một nguyên nhân khiến anh không thể để ý đến chỗ khác, là vì bên cạnh anh
có một người quá xuất sắc. Nói thế nào thì nếu đem phụ nữ so sánh với
hoa thì Lâm Sướng chính là một bông hoa mẫu đơn màu trắng, diễm lệ lại
thanh cái, quả nhiên là một cô gái xuất chúng. Hơn nữa Lâm Sướng cũng
không phải dựa vào đàn ông, cô độc lập xã giao trong vòng luẩn quẩn, cho đến khi những người ở bên cạnh Lam Thành đã vắng dần cô mới lặng lẽ
mang đồ ăn đến đưa cho anh, sau đó chính mình cầm lấy một ly rượu hồng,
nhưng cũng không uống, chỉ cúi đầu chậm rãi thưởng thúc, không biết đang nghĩ về cái gì.
Đông Hiểu Hi cũng biết lúc này không thể tiếp tục nhìn, vừa lúc cô
định thu hồi ánh mắt nhìn Lam Thành thì không ngờ ánh mắt của anh lại
đột nhiên nhìn về phía cô. Cô vộ vã cúi đầu, đi nhanh đến bàn để đồ ăn,
giả vờ chọn lựa. Không biết vì sao tim lại đập nhanh hơn, giống như làm
chuyện xấu hổ. Cô thậm chí thấy hối hận vì đã dùng tóc giả để thành tóc
dài, cũng không nên trang điểm trang trọng hơn bình thường, cũng không
nên đi giày cao gót, cũng không nên mặc váy hở vai… Tóm lại là cảm giác
thế nào cũng không đúng.
“Em giảm béo sao?”
Âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến, cơ thể cô vô ý cứng ngắc. Trong lòng có chút giận dỗi, rõ ràng biết cô cố lảng tránh, anh lại cố ý đến gần cô.
“Ăn nhiều một chút, gầy quá không tốt.”
Cô vẫn đang cứng người lại thì anh đã không nhanh không chậm đặt hai
miếng bánh ngọt vào trong đĩa, anh lại nói “May mắn là hôm nay anh đến
đây, nếu không khi nào lại nhìn thấy em để tóc dài?”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh híp mắt lại, nhìn cô thật chăm chú.
Trong lòng cô run lên, không dám đối diện với anh, liền nhìn xuống tay.
Lúc này anh chậm rãi lấy ra một cái hộp hình hoa hồng hết sức tinh xảo,
đem một chuỗi hạt sáng chói mắt đến gần cô, một bàn tay nhẹ nhàng đem
tóc cô vén lên.
Cô giật bả vai muốn cự tuyệt, lại nghe đến một giọng nói nhẹ nhàng
vang lên “Đừng nhúc nhích.” Cô giống như bị trúng tà, yên lặng không hề
nhúc nhích, mặc cho anh không coi ai ra gì đeo cho cô. Theo ánh mắt của
những người xung quanh, cô biết cái vòng này giá trị vô cùng xa xỉ. Cả
cổ và tâm trí đều đang lên một cái giác trầm trọng.
“ Anh mua vật này đã lâu, bây giờ mới có thể tự tay đeo cho em.” Anh
nhẹ nhàng sửa lại tóc cho cô, lại cất cái hộp đi một cách tao nhã, lại
nói “Biết em không thiếu và lạ gì những thứ này, nhưng con gái nhất định phải có.”
“Đủ rồi.” Cô bỏ tay xuống, giọng nói không nặng nề nhưng cũng rất
thành khẩn “Nếu anh chỉ là vì thực hiện những lời hứa trước đây, em
nhận, nhưng anh cũng đừng làm như vậy nữa. Đừng tự làm bản thân khó xử,
cũng đừng lại khiến em khó xử.”
“Em có thể buông tay sao?”
“Buông tay.”
“Anh không tin.” Anh nhìn cô không chớp mắt, như muốn tìm kiếm đáp án anh muốn.
“Em sẽ khiến anh tin.” Cô tránh mắt sang một bên, lảng tránh khí thế
bức người trong ánh mắt của anh, “Lam Thành, tuy rằng năm năm chúng ta
xa nhau, em và con thật sự rất vất vả, nhưng cuộc sống rất bình tĩnh.
Nhưng khi trở về nơi này lại đột nhiên đối mặt với cuộc sống nhiều biến
động, con và em thực sự không chấp nhận được.”
“Không có anh cuộc sống mới xem như bình thường sao?”
“Đúng.” Cô gật đầu “Bởi vì quá mệt mỏi, em không nghĩ sẽ lại yêu ai nữa.”
Lam Thành dường như đã hiểu, cũng khẽ gật đầu, hai tay thu lại để bên sườn. Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận trước mặt anh là yêu anh, lại
thỉnh cầu anh buông tay. Như vậy tình yêu còn có ý nghĩa sao? Như vậy
còn có thể dây dưa sao?
“Có thể đi rồi.” Hạng Hàn tiêu sai bước đến, tách hai người ra.
Cô gật đầu với anh xem nhừ lời từ biệt. Cho dù không muốn nhưng con người này, nơi này cũng không thích hợp với cô.
—-
Đi ra khỏi nơi náo nhiệt này, chỉ có vài mét khoảng cách nhưng lại
như cách nhau tận hai thế giới, cố gắng cũng không thể vượt qua. Ngồi
trong xe, Hạng Hàn cúi người thắt dây an toàn cho cô. Mà ánh mắt cô vẫn
hướng về hình bóng của anh ở cửa. Anh cũng muốn nói lời từ biệt với cô?
Mấy chục giây ngắn ngủi cũng qua đi, rốt cuộc xe lao đi trong nháy mắt,
giải thoát rồi, hoặc nói là hư thoát.
Cô nhìn ra ngoài cửa xe mà không ngừng nháy mắt, ánh đèn thành phố
ngày càng đẹp. Cô hẳn là khóc, cô nghĩ. Vì cái gì mà tách ra và ở bên
nhau đều khó lựa chọn như vậy? Có lẽ duyên phận của bọn họ đã chấm hết
từ năm năm trước, chỉ là cuộc đời lại một lần nữa đùa bỡn họ, một lần
chia tay nhưng không cam lòng, lần này bọn dây dưa cũng đã đủ, cũng đã
đủ mệt mỏi, cũng đã cam tâm để chia tay một lần nữa.
“Vì cái gì mà không thể vượt qua được.” Hạng Hàn thản nhiên nói, tùy tay đưa khăn tay cho cô.
“Anh ấy ngày càng xuất sắc, còn tôi thì không thay đổi. Chúng tôi ngày càng chênh lệch.”
“Một nửa tình cảm, một nửa lý trí, phụ nữ thật khó hiểu.” Hạng Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả thật phụ nữ rất đơn giản, có một tác giả đã nói, phụ nũ đơn giản
là muốn được yêu rất nhiều, còn có cả cảm giác an toàn nữa. Có lẽ cô
nghĩ rằng anh không cho cô cảm giác an toàn, nhưng cô cũng không nói rõ
vấn đề là ở cô hay ở anh.
—
Cửa khách sạn, bầu trời đêm im lặng, ngay cả vì sao cũng lười nháy mắt.
Lam Thành vẫn không nhúc nhích nhìn cô rời xa tầm mắt của mình. Anh
một chút cũng không hận người đàn ông bên cạnh cô, người đã mang cô đi,
nếu đứng bên cạnh cô không phải là anh, như vậy có ai ngại gì? Quả thật, buổi tối nay, trong nháy mắt anh vừa bước vào đại sảnh đã nhìn thấy bộ
dạng cô với mái tóc dài. Anh nhớ tới buổi tối khi còn học đại học, nhớ
đến cô bỗng nhiên quay đầu nhìn anh cười. Đôi mắt trong veo nhìn anh,
tựa như con nai con sợ hãi. Hình ảnh ở sâu trong trí nhớ không đổi,
nhưng sao lại không giống ? Là năm tháng mang dải lụa mỏng phủ đi đoạn
tình kia? Hay là vẫn có nguyên nhân tạo khoảng cách giữa bọn họ? Cứ nghĩ năm năm cô đã muốn tha thứ cho anh. Cũng nghĩ rằng giữa bọn họ đã có
con, tất cả đều như nước chảy thành sông. Nhưng không phải. Trên đời này không có nhiều “bởi vì” hay “cho nên” như vậy, nên chuyện này cũng
không có đáp án. Hoặc là đôi khi yêu chính là một sai lầm, chính là xem
cả hai có nguyện ý hay không, có hay không đem sai lầm này sửa chữa.
Bọn họ tách ra năm năm đều kiên trì, nhưng gặp lại, lại không thể kiên trì nữa.
—
Lâm Sướng cùng Hầu Tử tìm được Lam Thành uống say ở quán bar. Lâm
Sướng đi qua vỗ vỗ vai Lam Thành, không ngờ anh lại ôm lấy cô. Chính vì
không còn đủ lực, đầu của anh lại nặng nề để trên vai cô.
“Lam Thành, anh không giống bình thường.”
“Cô ấy muốn buông tay, anh là ai thì có quan hệ gì đâu?” Có lẽ do tác dụng của rượu, Lam Thành có chút không khống chế được, nức nở nói “Anh
vốn nghĩ, ông trời khiến cô ấy trở về để gương vỡ lại lành, nhưng không
phải như vậy, cô ấy trở về là để nói cho anh biết, cô ấy yêu anh nhưng
không muốn ở bên anh.”
“Có lẽ không phải như vậy đâu, có lẽ không như anh nghĩ đâu.” Lâm
Sướng chưa từng thấy qua một Lam Thành kích động như vậy, cô không biết
nên khuyên anh thế nào, chỉ đau lòng lấy tay xoa lưng Lam Thành? Sao lại yếu đuối như vậy? Vì cái gì mà Đông Hiểu Hi không nhận ra?
Hiển nhiên sự khuyên bảo của cô đối với Lam Thành cũng không có tác
dụng, anh tuyệt vọng lắc đầu trên vai cô, “Chúng ta kết hôn đi, anh mệt
mỏi lắm rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT