Lam Thành trở về nhà thì đã hơn chín giờ tối, căn phòng tối đen, từng bước từng bước chân đều phát ra âm thanh phản hồi lại. Anh không tiến
đến bật đèn như thường ngày, bởi vì anh hiểu được cho dù cho căn phòng
giờ đây ánh sáng có rực rỡ cũng không thể thấy rõ lại hình ảnh ấm áp
chiều qua được nữa. Khi đó, anh vẫn còn có được toàn bộ ấm áp yêu thương của cô, còn sắp có tư cách làm cha, vậy mà vì cái gì giờ đây mọi thứ
đột nhiên thay đổi hết? Vì sao bi kịch của năm năm trước lại một lần nữa xảy đến với anh? Hoặc có thể nói, lúc này đây anh còn thua trận bởi một đứa nhỏ. Thật ra, anh không phải đần độn, cũng không phải ngốc nghếch,
mỗi lần Trạm Trạm dùng bàn tay bé nhỏ ôm lấy cổ anh, mỗi lần thằng nhỏ
chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng, trong lòng anh luôn có cảm giác ấm áp
lạ thường, sẽ vô điều kiện sủng nịnh chiều chuộng thằng nhỏ, thậm chí
rất hưởng thụ loại khoái hoạt này, anh thực lòng muốn cảm ơn vô cùng đến mẹ của đứa nhỏ. Đây là cái gọi là phụ tử tình thâm chăng? Anh tự khẳng
định suy nghĩ này sẽ không sai, chỉ là tận đáy lòng anh không muốn nhìn
thẳng vào điều này, anh muốn Đông Hiểu Hi nguyện ý tự mình nói ra cho
anh biết sự thật mà không phải do anh tự đi kiểm chứng bất cứ điều gì.
Nhưng ở một khắc bị mất đi kia, loại cảm giác cốt nhục thân sinh bị cắt
đứt khiến anh thật sự đau đớn, thì ra trên đời này có những thứ mình
chân chính để ý cũng không thể dùng sức mạnh mà đoạt được. Một người đàn ông ở bên ngoài có thể hô mưa gọi gió, thậm chí có thể ở trong lãnh
vực, địa bàn của mình mà thao túng tất cả, nhưng lại không có cách nào
một mình khống chế hôn nhân, gia đình, bởi vì ở nơi đó, anh không thể
dùng thủ đoạn như bao năm vật lộn trên thương trường, tại cái thế giới
kia, anh không thể thao túng tất cả, nếu có thể có chăng chỉ là đưa một
vòng tay vững chắc ra để mẹ con cô có thể dựa vào. Nhưng mà anh vẫn thất bại, thua ở nơi trí mạng nhất.
Đối với Hạ Tuyết, anh không phải là không có trách nhiệm, trở về nước sau ba năm du học, anh xuất hiện trước mặt cô quả thật rất thường
xuyên, trong lúc vô ý đã tạo cho cô gái đó hi vọng xa vời vào tình yêu.
Nhưng vì không muốn hạnh phúc gia đình mình bị uy hiếp, anh lại trực
tiếp đẩy cô ta đến nơi khác. Cho nên lúc này đây, việc ngoài ý muốn đó
cũng không phải là ngẫu nhiên, Đông Hiểu Hi nói rất đúng, cho dù lần này anh đúng hay không đúng, thì trách nhiệm này anh vẫn phải gách vác một
phần. Chỉ là anh không thể nào nghĩ đến, mình luôn luôn kiêu ngạo rằng
có thể tự kiểm soát được bản thân, lại có thể ở trên tay một người phụ
nữ mà không thể khống chế được. Đây là chuyện chưa từng có đối với anh,
kể cả khi ở cùng một chỗ với Đông Hiểu Hi anh cũng không chật vật đến
như vậy. Có lẽ là vì sinh bệnh nên thân thể yếu nhược đi. Thật ra, thời
gian năm năm Đông Hiểu Hi không ở bên cạnh anh, anh cũng đã từng sinh
bệnh, nhưng cho dù là lúc bệnh nặng nhất đi nữa, anh cũng không cho phép mình ở trạng thái thả lỏng bản thân hoàn toàn. Có lẽ, chỉ ở trước mặt
Đông Hiểu Hi, anh mới có thể giảm bớt áp lực với chính mình, mới hoàn
toàn yên tâm giao phó bản thân mình cho cô. Nhưng không ngờ cô ấy vẫn
ngây thơ, đơn thuần như thế, trọng tình cảm, coi trọng bạn bè, dễ dàng
tin cậy người khác. Có lẽ điều duy nhất an ủi chính là, anh và Hạ Tuyết
còn không có chân chính tiếp xúc thân mật đến cùng, nếu không anh phải
lấy chết tạ tội mất…… Nhưng mặc kệ như thế nào, anh vẫn đã thương tổn
người phụ nữ anh thương yêu nhất, quan tâm nhất…….
Lam Thành đứng ở ban công suy nghĩ hồi lâu, cho đến khi cảm thấy khát nước vô cùng mới trở vào phòng ăn. Bật công tắc điện lên, thấy trên bàn ăn có cà- mên được giữ ấm kia có kẹp một tờ giấy Đông Hiểu Hi để lại,
anh như thấy được trân bảo quý giá, gắt gao giữ lại trong tay.
Trên tờ giấy viết mấy dòng: “Đại bảo bối của em, em dẫn tiểu bảo bối
đi sinh nhật ba, anh tỉnh ngủ nhất định phải ngoan ngoãn đem phần bánh
bao này ăn hết, em trở về sẽ kiểm tra đấy.”
Đông Hiểu Hi vốn học ngành báo chí, viết chữ thì không phải nói,
nhưng tờ giấy này lại bị cô cố ý viết xiêu xiêu vẹo vẹo, giữa mỗi dòng
chữ đều lộ ra tình cảm ấm áp cùng vẻ đáng yêu vô cùng.
Rốt cục Lam Thành cảm nhận được hốc mắt mình nóng rực lên, vội vàng
cầm lấy một cái bánh bao lên nhét vào miệng, một cái lại một cái, còn
chưa kịp nuốt xong, cũng hoàn toàn không thèm để ý là mấy cái bánh bao
đã đều lạnh hết, biến vị cả rồi. Anh cứ nghĩ rằng nhồi nhét đầy trong
miệng sẽ ngăn được nước mắt không chảy xuống, nhưng mà nước mắt cũng
không kiềm được nữa mà từng giọt tuôn ra.
Đông Hiểu Hi có lẽ nằm mơ cũng không tưởng tượng được, bánh bao cô đã trút xuống toàn bộ yêu thương để làm lên, lại khiến người đàn ông này
chảy lệ mà nuốt xuống.
Ngay lúc Lam Thành đem miếng bánh cuối cùng nhét vào trong miệng thì
điện thoại đột nhiên đổ chuông, là dãy số vô cùng quen thuộc. Trong bóng đêm yên tĩnh, nó giống như tia hi vọng mang đến đường sống cho Lam
Thành. Anh vội vàng nhận điện thoại, bởi vì miệng còn đầy đồ ăn chưa
nuốt xuống được mà không thể nói, nhưng bên kia cũng không chờ mà đã
nhao nhao lên tiếng.
“Chú Lam, chú thấy sao rồi? Nhớ phải tắm rửa nha, mẹ nói, đứa nhỏ
không chịu tắm rửa thì không phải là bé ngoan….. Chú Lam, sao chú không
nói lời nào thế, mẹ chỉ cho con nói chuyện mười phút thôi, chú mau nói
đi nha.”
Lam Thành vội vàng nuốt miếng bánh bao xuống, thanh âm sau khi khóc
vẫn còn khàn khàn: “Ngoan, chú nhất định sẽ nghe lời con, trước khi ngủ, sẽ nhất định tắm rửa.”
“Chú Lam, chú đoán xem buổi tối mẹ đưa con đi ăn cái gì?”
“Ăn cái gì, đậu phộng rang?”
“Không phải.”
KFC? Không phải. Chân gà nướng? Không phải. Gà xé phay? Không phải…..
Lam Thành không hề phiền hà mà đoán, anh nghĩ nếu có đoán cả đời như vậy, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc.
Sau đó Trạm Trạm rốt cục sợ thời gian không kịp, nên giống như đang
hiến vật quý nói cho anh biết: “Mẹ dẫn con đi ăn thịt bò bít tết.”
“Vậy sao? Trạm Trạm thích ăn sao?”
“Thích. Ngày mai bảo mẹ cũng mang chú Lam cùng đi ăn.”
Chỉ là thịt bò bít tết mà thằng nhóc thích ăn thôi, đã khiến nó thỏa
mãn cực độ, thậm chí còn không quên chia sẻ khoái hoạt này cùng chú Lam
của nó. Lam Thành đột nhiên cảm thấy vô cùng chua xót, rốt cục cũng hiểu được kiêu ngạo của mình lúc trước đối với Đông Hiểu Hi mà nói là tàn
nhẫn như thế nào. Cũng bởi vì bản thân thất trách, khiến đứa nhỏ năm năm nay phải lớn lên mà thiếu thốn tình thương của cha, mà chính mình ban
đầu lại còn cho rằng đó là con của cô cùng người đàn ông khác…… Lam
Thành suy nghĩ một lúc lâu, áy náy một lúc lâu, mãi cho đến khi Trạm
Trạm trong điện thoại liên tục gọi chú Lam, chú Lam thì mới tỉnh lại,
thong thả hỏi: “Tiểu bảo bối, mẹ con đâu? Để mẹ nghe điện thoại được
không?”
“Được. Chú Lam ngủ ngon. Còn có, chú phải nhớ nha, ngày mai đến nhà
trẻ đón Trạm Trạm, sau đó để cho mẹ đưa chúng ta đi ăn thịt bò bít tết.”
“Được. Một lời đã định.”
Lam Thành đáp ứng, đại khái qua hai phút dây dưa, mới nghe thấy đầu
bên kia truyền đến giọng nói của Đông Hiểu Hi. Sau tiếng “alo”, hai
người đều lâm vào trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cô mới hỏi: “Anh ăn cơm
chưa?”
“Ăn rồi, anh đã đem bánh bao em làm ăn hết.”
“Mấy cái đó đều đã để ra ngoài biết bao lâu, đều đã biến vị rồi, anh còn ăn.”
“Không có, rất ngon…..” Lam Thành nói xong ủy khuất cùng áy náy mà
khóc, rốt cục anh cũng không chống đỡ nổi nữa, hoặc có thể nói là ở
trước mặt Đông Hiểu Hi anh cũng không cần mặt mũi, tôn nghiêm đàn ông
nữa.
Điện thoại bên kia yên lặng hồi lâu, người đàn ông nghẹn ngào thấp
giọng khóc khiến Đông Hiểu Hi đau lòng vô cùng. Trong trí nhớ của cô,
Lam Thành trước đây không phải như vậy, cô thậm chí chưa từng thấy anh
rơi một giọt nước mắt. Nhưng lần này trở lại thành phố T, anh lại vài
lần không chút phòng bị, ở trước mặt cô mà khóc. Xem ra, không có ai là
có thể luôn luôn kiên cường.
“Tiểu Hi, em tin tưởng anh đi, anh không chạm vào cô ấy, mấy năm nay một lần cũng không……”
“Vậy vì cái gì anh lại điều cô ấy đến Hải Nam? Vì cái gì mà hôm trước anh một mình đến sân bay đón cô ấy, còn cảnh cáo cô ấy không được tìm
em, chẳng lẽ không phải bởi vì mấy năm qua hai người đã phát sinh cái
gì, nên thấy chột dạ sao?” Đông Hiểu Hi nhịn không được nói ra hoài nghi trong lòng mình. Có lẽ không phải là cô không tin Lam Thành mà chính là muốn có một cái đáp án xác thực.
“Anh không hề đi đón cô ấy, hôm trước anh đưa khách hàng ra sân bay
thì trùng hợp gặp cô ấy. Về phần anh đưa cô ấy đến Hải Nam thì quả thật
có chút tư tâm, từ sau khi biết cô ấy thích mình, anh luôn cảm thấy bất
an. Cô ấy không giống em, sẽ làm sự việc trở lên phức tạp……”
Có lẽ anh đang muốn biểu đạt rằng Hạ Tuyết là người phụ nữ có tâm cơ. Nhưng Đông Hiểu Hi hiểu anh, Lam Thành là người chưa bao giờ nói xấu
phụ nữ, mặc kệ người ta đáng giận bao nhiêu, anh vẫn luôn tôn trọng hết
mức có thể. Nhưng loại tôn trọng này cũng có giới hạn của nó, không có
nghĩa là anh không biết dùng hành động để cảnh cáo người phụ nữ kia, hơn nữa giờ đây, hẳn là anh vô cùng hận Hạ Tuyết. Nghĩ vậy, Đông Hiểu Hi
nói: “Anh đã nói hai người không có chuyện gì, anh cũng không yêu cô ấy
thì đừng làm cô ấy khó xử nữa đi…”
“……..”
“Không phải là em nói thay cô ấy, kì thật trong lúc ấy em cũng không
còn có khả năng làm bạn với cô ấy nữa rồi. Em chỉ muốn là, nếu đã không
thương thì cũng không nên dây dưa thêm nữa….”
Lam Thành vừa muốn nói cái gì thì đối phương đã ngắt điện thoại. Có
lẽ Đông Hiểu Hi muốn ám chỉ với anh, nếu đã quyết định buông tay, thì sẽ không dây dưa nữa. Anh nghĩ vậy.
——
Buổi chiều hôm sau, làm hết công việc, Đông Hiểu Hi thấy còn hơi sớm
để đến nhà trẻ đón con, liền nhàm chán mở diễn đàn Thiên Nhai ra. Bình
thường, cô chẳng bao giờ vào đó, công lực của diễn đàn bát quái chính là giải trí mà thôi. Hôm nay không biết ma xui quỉ khiến thế nào mà cô lại post lên một chủ đề, đem chuyện tình chiều hôm đó miêu tả một chút, dĩ
nhiên là có những chỗ che dấu rồi, chính cô cũng không nói rõ là muốn
người khác giúp đỡ, mà có lẽ là đơn thuần muốn phát tiết một chút thì
đúng hơn.
Không nghĩ đến hiệu suất của diễn đàn Thiên Nhai này lại lớn đến vậy, bài viết của cô đăng lên một lúc đã có hơn trăm phản hồi, đại bộ phận
mọi người đều đối với người đàn ông kể trên tỏ vẻ bất mãn cùng khinh
thường, thậm chí còn dõng dạc tiến hành một hồi thuyết giáo, phê phán,
nhưng họ cũng không thể không thừa nhận đó là hiện tượng phổ biến bây
giờ, nói một người đàn ông có phụ nữ ngồi trong lòng mà tâm không loạn
thì không còn tồn tại nữa rồi, thậm chí còn có người chúc mừng cô đã về
sớm, hai người kia còn chưa kịp đem một hồi hương diễm kia trình diễn
một lần, cũng có người phê bình cô nói, đàn ông không phải mang ra để
khảo nghiệm, phụ nữ thông minh phải biết kéo đàn ông ra khỏi cám dỗ, mê
hoặc.
Đầu óc Đông Hiểu Hi sắp hỏng bét đến nơi, cô chợt hối hận không nên
khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, ngay khi cô còn đang muốn
nhìn lại diễn đàn một chút, lại nhìn thấy một câu phản hồi: “Kì thật
trong lòng cô đã phủ nhận hành vi bên ngoài kia của anh ấy rồi, chỉ là
tạm thời cô còn chưa chấp nhận được hình ảnh kia, nếu cô đủ yêu anh ấy
thì tin tưởng rằng hình ảnh kia dần dần sẽ phai nhạt đi mà thôi. Mặt
khác tôi cho rằng chồng cô là nhận lầm người, ở tình huống sốt cao mê
man đến 40 độ kia, đột nhiên bị người khác giới kích thích thì người đầu tiên anh ta nghĩ đến thường là người trước khi anh ta mê man đã chăm
sóc bên người anh ấy.”
Đông Hiểu Hi nhìn chằm chằm màn hình máy tính có chút không biết làm
sao, lại đột nhiên nghe được có người gọi cô: “Hiểu Hi, xảy ra chuyện
rồi. Công trường của tập đoàn Lam Long có một hộ bị cưỡng chế, buổi tối
bệnh tim bị tái phát, lại vì bị cưỡng chế cắt nước cắt điện, nên không
uống thuốc đúng lúc mà tử vong….”
“…….”
“Hiện tại các phóng viên đều tập trung hết ở bệnh viện để chuẩn bị
phỏng vấn người nhà đương sự và người phụ trách bên tập đoàn Lam Long,
tổng tài vừa chỉ thị muốn chúng ta phái người đi một chuyến, em chuẩn bị đi cùng chị đi.”
……
Đông Hiểu Hi dọc đường đi vẫn còn lo lắng cho Lam Thành có bị áp lực
từ dư luận khiển trách hay không, nhưng khi cô cùng Trương tỷ chạy đến
hiện trường nhìn thấy người phụ trách của tập đoàn Lam Long xử lí việc
này, đối mặt với người nhà bệnh nhân đang đau xót muốn chết mà không hề
áy náy hay bi thương, đều là bộ dạng bình tĩnh thản nhiên như giải quyết công việc chung. Như thể một mạng người đối với bọn họ chẳng khác gì
con kiến, căn bản không thể khơi dậy trong lòng bọn họ sự coi trọng chân thành. Đông Hiểu Hi trong lòng nghĩ vậy nên vô cùng bi phẫn.
Đúng lúc này Lam Thành cùng vài vị phó tổng bị phóng viên bu quanh
cũng đang đi tới, vài nhân viên bảo vệ cản ở xung quanh yêu cầu các
phóng viên giữ khoảng cách nhất định với Lam tổng. Lam Thành một thân
tây trang tối màu, khuôn mặt vẫn nhất quán không kiêu căng, không siểm
nịnh, cũng không hề sợ hãi. Nhìn vẻ mặt thản nhiên trước thông tin về xí nghiệp, có thể nghĩ dư luận đã phát triển theo xu hướng ý muốn của anh. Âm thanh Đông Hiểu Hi nghe được nhiều nhất chính là, đối với việc ngoài ý muốn lần này tập đoàn rất quan tâm coi trọng, đã tận tình đến thăm
hỏi người nhà người chết, hơn nữa sẽ đáp ứng tất cả các điều kiện người
nhà người đã mất đưa ra, là xí nghiệp đầu não trong các xí nghiệp điền
sản, hành động xử lí này của Lam Long tập đoàn hiển nhiên là được đề
xướng, đáng để các tập đoàn trong ngành học tập.
Rõ ràng là một mạng người, lại được người ta ca tụng thành thơ, không ai vì người chết mà bất bình. Đông Hiểu Hi đột nhiên chen vào đám
người, lớn tiếng mang theo một cỗ chính nghĩa mà hỏi: “Xin hỏi Lam tổng, đối với bốn chữ tôn trọng sinh mệnh này, ngài cảm thấy thế nào? Là
người đứng đầu tập đoàn Lam Long, ngài thực thi cắt điện cắt nước gây
nên nguy hại đối với tính mệnh người khác, sự việc xảy ra như thế chẳng
lẽ ngài không tự tiếp thu, khả năng còn muốn trốn tránh trách nhiệm hay
sao?”
Có lẽ là người đầu tiên nói lên lời phản đối, khiến hết thảy xung
quanh đều im lặng, Lam Thành dừng bước chân lại, hơi trấn định một chút
mới xoay người lại. Anh nhìn Đông Hiểu Hi, bộ dạng tao nhã sửa sang lại
cà vạt một chút, sắc mặt trầm ổn, đến những người quen thuộc cũng không
nhìn ra, trong mắt anh hiện lên một tia bi thương vì bị người yêu thương của mình bán đứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT