Nhà ăn im lặng lạ thường, chỉ có những ánh mắt tựa như đào núi lấp
biển hướng về phía Lam Thành và Đông Hiểu Hi, ngẫu nhiên còn phát ra âm
thanh sợ hải và cảm khái rất nhỏ.
Tất nhiên Lam Thành cảm thấy không sao cả, dù sao thời gian ăn cơm
cũng sẽ không có ai đi tới “lễ phép” tiếp đón anh, cho nên anh liền
không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng nhàn nhã ăn cơm. Nhưng giờ
phút này Đông Hiểu Hi lại “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”. Năm
năm trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy, chỉ cần có quan hệ với Lam Thành
liền bị mọi người để ý. Cô vốn nên quen, nhưng mà vào lúc này muốn ở
trước mắt bao nhiêu người, không dễ tự nhiên trước cảnh tổng tài và một
phóng viên nhỏ cùng nhau ăn cơm trưa, thật là có chút làm cô ăn không
tiêu. Huống chi đối diện với người này, cho dù ăn cơm hộp cũng giống như là ăn một bửa tiệc tao nhã ở nước Pháp, mà khí thế cùng tự tin của mình dường như đều kém xa anh, vì thế tay cô đơ ra cứng ngắt.
Lam Thành ăn cơm xong, trên bàn có sẵn bình nước, anh liền một bên
uống nước một bên thưởng thức tướng ăn ngốc nghếch của cô gái đối diện.
Thật ra nếu Đông Hiểu Hi lấy tốc độ ăn cơm bình thường nhất định là ăn
xong trước Lam Thành, dù sao năm năm này, kể cả khi đang làm công, đã có chút thói quen quân sự hóa, nhưng mà hôm nay chiếc đũa thật không hợp
với đôi tay, gắp cơm lên lại luôn rớt xuống, làm cho cô rất căm tức. Đợi cô vất vả ăn xong Lam Thành rốt cục nhẫn nại không được liền bật cười
“Em khẩn trương cái gì?”
Đông Hiểu Hi như trút được gánh nặng, một bên đứng dậy đi ra ngoài,
một bên trừng mắt nói “Rốt cục phát hiện một vấn đề, ăn cơm cùng với anh sẽ giảm thọ.”
“Không phải chứ, năm năm trước chúng ta sống cùng nhau đã ăn chung một cái bát nữa là.” Lam Thành theo sát phía sau.
“Đó là ở nhà, không có nhiều ánh mắt như vậy.”
Nói xong, Đông Hiểu Hi có chút hối hận, quả nhiên ngay sau đó Lam
Thành cười nói: “Vậy thì không bằng về sau, chỉ mình hai ta về nhà ăn
cơm trưa?” Ngữ điệu của anh có chút tà ác, cũng may hai người đã đi vào
chỗ hành lang không người. Đông Hiểu Hi cũng không thèm bận tâm, lấy tay đấy anh ra khỏi bên người “Anh đừng có mơ.”
“Anh thích giấc mơ thành sự thật.”
Gặp Lam Thành lại có chút ý xấu tiếp tục sáp lại gần cô, Đông Hiểu Hi vừa muốn đẩy ra, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Hạ Tuyết.
“Hi, thời gian cơm trưa nên rốt cục có thể nghỉ ngơi, liền điện thoại cho cậu.”
Đông Hiểu Hi kinh ngạc “Trong thời gian này cậu đã chạy đi đâu? Đổi
số điện thoại cũng không nói cho mình biết, cậu muốn chết à?”
“Đừng nói nửa, một lời khó nói hết. Mình hiện tại đang ở Hải Nam, bị
điều tới đài truyền hình Hải Nam. Vốn định sớm liên hệ với cậu, nhưng mà sống ở đây không quen, đành phải đợi từ từ thích ứng đã.”
“Hải Nam à, đó là thiên đường nhân gian, nếu lại gặp được người trong lòng, chi bằng cậu trực tiếp thề non hẹn biển, tổ chức một hôn lễ lãng
mạn luôn.” Đông Hiểu Hi cười hướng cầu thang hẻo lánh đi tới, cũng không có ý định đi vào thang máy, Lam Thành tự nhiên đi theo ở phía sau.
“Cậu còn cười, còn không phải bởi vì cậu . . .”
“Mình? Đã xảy ra chuyện gì?
“Là Lam Thành động tay động chân, điều mình tới nơi này, hơn nữa hiện tại làm tiếc mục ngoại cảnh, phơi nắng đen cả người, thật sự là sống
không bằng chết.”
“Lam Thành? Vì sao? Anh ấy đang ở bên cạnh mình, cậu có muốn nói
chuyện với anh ấy không?” Đông Hửu Hi cảnh giác nhìn thoáng qua Lam
Thành.
“Thôi đi, thôi đi . . .” Giọng nói của Hạ Tuyết trong điện thoại ấp
úng “Có thể là sợ mình ở thành phố T chiếm dụng nhiều thời gian của cậu, trở ngại chuyện tốt của hai người. Hi, việc này cậu đừng lo, cậu sống
tốt thì mình sẽ vui vẻ, cứ vậy nhé, nói chuyện sau . . .” vội vàng tắt
điện thoại.
Đông Hiểu Hi nhìn Lam Thành vài giây, liền im lặng đi lên lầu. Cầu
thang thật im lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người, một tiếng
thanh thúy, một tiếng trầm ổn. Đến tầng mười, Đông Hiểu Hi ngừng lại,
liếc mắt Lam Thành một cái, liền tiếp tục đi lên lầu, cô giống như chờ
Lam Thành giải thích với cô. Nhưng Lam Thành luôn giữ im lặng, mà im
lặng như thế này lại làm người ta phát điên gần như tra tấn thần kinh
người khác, đây là cách anh đáp lại mà Đông Hiểu Hi sợ nhất. Anh đối với nhận lỗi chỉ có ba loại phương thức, một là im lặng, hai là im lặng, ba vẫn là im lặng . . .
Đại khái là qua một giờ, hai người bất tri bất giác lên tới tầng ba
mươi ba. Đi vào văn phòng, Đông Hiểu Hi hết kiên nhẫn, một bên thở dốc,
một bên căm tức nhìn Lam Thành “Không cho em một lời giải thích sao?”
“Giải thích cái gì?” Lam Thành cười cười, tùy tay hạ bức màn ngăn
cách với phòng thư ký xuống, sau đó lại đi đến tủ lạnh lấy ra đồ uống
thích nhất, sau khi mở nắp liền đưa cho Đông Hiểu Hi “Chậm rải nói, đừng kích động, anh nghe là được.”
Đông Hiểu Hi cũng không nhận đồ uống anh đưa, nhìn anh không chớp mắt “Đừng giả vờ, em chỉ muốn biết tại sao anh lại điều Hạ Tuyết đi Nam
Hải?”
Nghe xong Lam Thành lại cúi đầu cười, sau đó chậm rãi đi đến sô pha,
ngồi xuống, lại uống một ngụm đồ uống mới không nhanh không chậm hỏi
“Anh làm chuyện này? Vậy tại sao em không hỏi cô ta vì nguyên nhân gì?”
Phòng im lặng một hồi, Lam Thành thấy cô đã bớt giận, anh biết cô
đang từ từ tiếp nhận lời nói của mình, ít nhất cũng đang tự hỏi, vì thế
anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh anh “Ngoan, lại đây ngồi, vừa lúc buổi chiều có thời gian rãnh, anh mang em và Trạm Trạm đi công viên chơi được
không?”
Cách dời đi sự chú ý của Lam Thành quả nhiên hiệu quả, Đông Hiểu Hi
thả lỏng cảnh giác, chậm rãi đi qua, ngồi xuống cách xa anh một chút
“Trạm Trạm ở chỗ mẹ của em, lát nữa qua đón sao?”
“Ừ, chờ lát nữa có văn bản đưa tới, anh ký duyệt xong thì chúng ta đi.”
“Được.” Đông Hiểu Hi đồng ý, chợt ý thức được mình bị người nào đó
dời đi sự chú ý, liền đem đề tài trở lại “Em không hỏi nguyên nhân cũng
biết, nhưng anh phải giúp em chuyển cô ấy trở về, nếu không em sẽ không
tha thứ.”
Thấy cô gái quệt miệng nói điều kiện giống trẻ con, lại làm cho Lam
Thành thấy trong lòng ngứa ngáy. Anh đem đồ uống để trong tay cô, nằm
qua, gối đầu lên đùi cô theo ý mình, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói “Kỳ
thật đãi ngộ ở Hải Nam tốt hơn ở đây, hơn nữa rèn luyện vài năm còn có
khả năng thăng chức . . .”
“Nhưng mà rất vất vả, ở đó lại không có bạn bè . . . trước kia khi em ở trong những thời điểm như vậy cũng rất cô đơn, cho nên . . .”
Lam Thành lập tức làm một động tác dừng “Biết rồi, anh đồng ý với
em.” Nói xong, anh đem mặt đặt ở bụng cô, khẽ thở dài. Nghĩ đến những
chuyện phát sinh trong năm năm cô rời đi mình, cảm thấy rất đau lòng, có lẽ cô ấy đưa ra điều kiện khó tới mấy mình cũng sẽ đồng ý, huống chi là việc nhỏ này, nhưng mà . . . Anh đột nhiên hỏi “Nếu có một ngày em phải lựa chọn giữa anh và Hạ Tuyết, em sẽ chọn ai?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Không vì sao cả, chỉ hỏi một chút thôi. Xem em có để ý anh không.”
“Đương nhiên để ý.” không biết có phải vì có chuyện yêu cầu anh hay
không, mà lúc này Đông Hiểu Hi trả lời thật rõ ràng. Nói xong cô vội
uống đồ uống để che dấu xấu hổ.
“Để ý?” Đột nhiên Lam Thành bất mãn xoay mặt qua, nhìn thẳng mắt Đông Hiểu Hi nói.
“Buổi sang khi em rời phòng, để anh nằm tơ hơ dưới ánh mặt trời, ngay cả chăn cũng lười đắp giúp, hơn nửa cửa phòng còn mở rất lớn, em thật
là không lo lắng . . .”
Đông Hiểu Hi mở to mắt nhớ lại chuyện hồi sáng cuốn quýt rời đi, rốt
cục không thể nhịn cười được, phun thẳng một ngụm đồ uống trên mặt Lam
Thành . . .
Lam Thành bật nhanh dậy, chỉ là dù có nhanh nữa thì cũng không thể
nhanh hơn tốc độ ‘sóng thần’ ập đến, đợi anh xoay người lại, chất lỏng
sáng trong suốt chảy xuôi từng giọt, lông mi nồng đậm cũng sáng trong
suốt, nhìn có vẽ phá lệ động lòng người.
“Em cố ý hả?”
Đông Hiểu Hi sửng sốt một chút, không nhịn được cười to, vội vàng tìm khăn tay lau mặt và quần áo cho anh, nói “Không phải cố ý, đừng nhìn em như vậy, thật sự không phải cố ý . . .”
“Cố ý cũng không sao.” Lam Thành cười tránh né khăn tay trong tay cô, đem miệng tiến đến bên môi cô, vội vàng chạm nhẹ một cái “Anh thích bộ
dạng cười vui vẻ của em, anh đi tắm, chờ anh …” Một câu đứng đắn ở trong miệng anh nói ra lại bao đầy hương vị ái muội. Trên mặt Đông Hiểu Hi
hồng một mảnh, có lẽ là ý nghĩ của mình quá đen tối?
Phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào. Lúc đó Đông Hiểu Hi mới đi tham quan trong ngoài phòng, văn phòng này có cả phòng nghỉ lẫn phòng tắm,
xem ra đàn ông cơ bản là ở đâu cũng có thể, bốn biển là nhà . . .
Đột nhiên, trong lòng như bị thứ gì đó làm cho đau nhức . Cô làm sao
mà không cần anh được, chỉ là nổi đau này chỉ có mình cô biết thôi.
—
Đến khu nhà nhỏ mà ba mẹ ở, Đông Hiểu Hi bảo Lam Thành đem xe để ở
ngoài cửa lớn của khu nhà, Lam Thành không hỏi nguyên nhân, chỉ là khi
mở cửa xe, thuận tiện đem túi giấy cầm sẵn trong tay đưa tới tay cô.
“Đây là cái gì?” Đông Hiểu Hi nói xong, đem túi giấy mở ra, bên trong là một bộ váy ngắn đơn giản màu trà sửa, cùng một đôi giày da có thể đi mưa. Một cái gói to khác là một bộ đồ thể thao cho Trạm Trạm, cũng là
màu trà sữa. Còn có một đôi giày thể thao nhi đồng màu trắng. . . .
Thấy Đông Hiểu Hi cười cười nhìn anh, đột nhiên Lam Thành có chút
ngượng ngùng “Không phải là anh tự mình chọn, là nhờ người khác mua
giùm, em không thích sao?”
Đông Hiểu Hi lắc lắc đầu “Sao lại không thích, em cảm thấy rất vui vẻ.” Nói xong vội vàng hôn trên mặt Lam Thành một cái.
Lam Thành tỏ ra thẹn thùng, nhìn nhìn xung quanh nói “Em trở nên ngoan.”
“ Vì sao?”
“Em hiểu ý của anh.”
Đông Hiểu Hi cười cười, cô đương nhiên biết. Đối với Lam Thành mà
nói, nếu mình nhận sự che chở của anh, so với nói với anh ba chữ “em yêu anh” còn quan trọng hơn.
Lam Thành nhìn bóng dáng cô biến mất ở cửa khu nhà, anh lặng lẽ châm
một điếu thuốc, đột nhiên trong lòng thở dài. Còn nhớ rõ năm năm trước,
lần đầu tiên Tiểu Hi đem anh tới gặp ba mẹ cô, giống như là triển lãm
bảo bối trân quý nhất, sự tự hào và kiêu ngạo này làm anh cảm động rất
nhiều năm, thậm chí hiện tại nghĩ đến vẫn thấy cảm động. Nhưng mà chẳng
bao lâu sau, chính mình lại bị cô giấu phía sau, cẩn thận không để người khác biết …
Không biết qua bao lâu, anh đem tắt thuốc, ngẫu nhiên ngẫng đầu, rất
xa nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ hướng về phía anh chạy tới. Đợi cho
tới khi chỉ cách hai thước, bóng dáng nhỏ đó bước chân chậm lại, thẹn
thùng nở nụ cười với anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo tươi tắn, bên
trái khóe miệng còn có lúm đồng tiền như ẩn như hiện . . .
Đột nhiên có một loại cảm xúc khác thường yên lặng xẹt qua trong lòng Lam Thành, hình như có chút đau, lại có chút vui sướng.
Anh đứng tại chỗ, nhìn Trạm Trạm chậm rãi vươn tay, thân ảnh nho nhỏ
liền ngoan ngoãn chạy vào lòng anh, thân mình mềm mại, vẫn là mùi sữa
đặc biệt, vẫn là giọng nói ngọt ngào trẻ con “Chào chú Lam.”
Lam Thành ngay lập tức vui vẻ, liền ôm nó đặt lên vai, làm Trạm Trạm sợ hãi kêu một tiếng.
“Trạm Trạm sợ à?”
“Không sợ, chú thật cao a, còn có thể cao nữa không?”
“ . . .” Lam Thành thấy Đông Hiểu Hi có chút khẩn trương liền ôm thật chặt Trạm Trạm vào trong ngực một lần nửa, cười nói “Chờ Trạm Trạm
trưởng thành, nhất định phải cao hơn chú.”
“Vâng” Trạm Trạm đồng ý rồi ôm chặt cổ Lam Thành, vô cùng thân thiết
ngửi “Nhưng mà . . . .chú có mùi thuốc, mẹ không thích, nên không cho
cháu chơi với chú.”
“Vậy sao?” Lam Thành nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trạm Trạm, không nhịn được bật cười “Vậy chú bỏ thuốc, chờ mẹ thích chú, chú liền sống với
Trạm Trạm được không?”
Trạm Trạm không trả lời, chỉ xoay đầu nhỏ nhìn mẹ cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT