Nó theo sự chỉ dẫn của cô thư kí mà cất bước vào căn phòng của
Cao tổng. Có lẽ những thứ suy nghĩ lúc nãy là do ảo tưởng mà ra thôi, chả có lý
do gì khiến Cao Thiên Hựu để tâm tới nó, nó nên tập trung vào công việc của
mình thì tốt hơn. Linh Hương dừng lại trước cửa, tâm trạng bỗng mơ hồ khó tả,
muốn đưa tay gõ cửa nhưng lại cứ đặt tay không chịu gõ. Cảm xúc lúc này ư,là thế
nào nhỉ, là mông lung trước tương lai, là cảm thấy đang bước mà không biết sẽ
bước về đâu, là ngập tràn tâm tư, không thể nói là buồn mà cũng chả thể nói là
vui. Tại sao lại có những cảm xúc kì lạ này ư, nó chưa bao giờ thử lý giải, bởi
Linh Hương ấy mang trong mình những cảm xúc kì quặc, có thể đứng trước lo sợ mà
vui cười, có thể đau lòng trước những thứ suy nghĩ chợt đến. Đang đứng tần ngần
ra như vậy thì chợt cánh cửa bật mở làm nó giật mình lùi lại, nó để ý thấy trước
mặt là khuôn mặt một chàng thanh niên trẻ tuổi, nét mặt anh ta hiện lên sự ngạc
nhiên, rồi ngay lập tức trở về trạng thái ban đầu, anh ta cất tiếng:
- Cô Linh Hương đấy à, sao cô không gõ cửa bước vào?
Thoáng chút ngỡ ngàng, nó bỗng băn khoăn không hiểu vì sao
anh ta lại biết tên nó, không hiểu nó có nằm trong top những người nổi tiếng
không mà có vinh dự đến thế, chưa kịp đáp lại thì anh chàng kia đã quay vào trong
và nói:
- Giám đốc, người của Bình Thái đã tới ạ.
Nói rồi anh ta nhanh chóng ra bước ra ngoài. Nó theo nguyên
tắc tiến vào trong, căn phòng ấy thật là sang trọng, nếu so với văn phòng giám
đốc nó, thì có phần hơi hổ thẹn, thật tình nó vô cùng khâm phục cái nhà thiết kế
nội thất cho căn phòng này, chỉ nhìn qua cũng đã khẳng định được tầm vóc của
người sở hữu nó. Bắt đầu thôi ngó lung tung và tập trung trở lại công việc, nó
đê ý rằng anh chàng Cao tổng kia từ lúc nó tiến vào gần như chưa hề ngửng mặt
lên, cứ chăm chú nhìn cái gì trên mặt bàn. Cũng phải thôi, công việc của một
giám đốc thì luôn bận rộn mà, nhưng mà có cần phải chọn ngay thời điểm nó đến để
mà bận rộn như thế không, tính cả cô thư kí lẫn anh chàng lúc nãy thì đã có tận
2 người thông báo về sự có mặt của nó cho anh ta rồi, chả nhẽ anh ta còn định
làm cao với nó. Cũng không định chơi kiểu vô duyên như đã từng làm với Kiến
Phong, nó không muốn làm phá vỡ cái không khí mà anh ta tạo ra nên bèn tiếp tục
nhìn ngắm căn phòng, thầm khẳng định sau này nhất định nó cũng phải sở hữu cho
mình một căn phòng như vậy mới thấy thỏa mãn Không biết đấy có phải học đòi
không nữa…
Nếu tính không sai thì nó đã đứng ở đây được ngót 15 phút rồi,
sao anh ta vẫn không chịu ngẩng mặt lên tiếp nó vài câu nhỉ, đúng là khinh thường
nhau quá đi mất. Rồi nó cũng tò mò tiến gần bàn anh ta, có lẽ Thiên Hựu quá tập
trung nên khồng để ý nó đang bước tới, như đã khẳng định nó sẽ không dùng trò
vô bổ đã dùng với Kiến Phong, nó đơn giản chỉ là tò mò, đồng thời mong rằng tên
giám đốc ấy sẽ cảm nhận được tiếng bước chân mà ngẩng mặt lên, chứ không cứ đứng
chờ hắn như vậy cũng không phải là cách hay. Nó đang ở rất gần cái bàn của
Thiên Hựu, anh ta vẫn không có bất kì động thái nào chứng tỏ là để tâm tới sự
có mặt của nó. Nó nhìn lên trên mặt bàn, không phải nó hoa mắt đấy chứ, rõ ràng
làm gì có tí mực nào trên đó, anh ta đang đọc mật thư chắc. Như sợ rằng mắt nó
quá kém, nó tiến gần hơn để kiểm chứng, không thể sai vào đâu được, anh ta đang
nhìn vào tờ giấy trắng. Nó ngẩn mặt ra nghĩ ngợi, rồi nhìn kĩ coi có thật là
anh chàng đó đang ngồi nhìn tờ giấy đó không. Nhìn quanh quẩn cái bàn ấy, chả
có cái gì gần tầm mắt của anh ta hết, anh ta đang đợi cái gì. Nhìn quanh mọi thứ
trên bàn xong nó quay lại quan tâm cái tờ giấy đó, nhưng khi vừa ngẩng mặt lên
thì thấy ánh mắt Cao Thiên Hựu nhìn nó. Bất giác Linh Hương cảm thấy mình quá đỗi
vô duyên, nhìn mặt anh ta mà ú ớ không nói được gì, theo bản năng bỗng ấp úng
chỉ tay vào tờ giấy trên mặt bàn anh ta.
Thiên Hựu sau khi nhìn đến hướng của bàn tay nó thì lập tức
thay đổi sắc mặt, mất hết vẻ tự tin ban đầu, nét mặt anh cũng hiện lên vẻ ngạc
nhiên không kém Linh Hương là mấy, chả phải anh ta đang nhìn nó sao, vì sao lại
có thái độ như là vừa mới nhìn vô đó như vậy. Nó và Thiên Hựu không nói với
nhau câu gì, cứ để cho thời gian trôi đi. Trong lòng Linh HƯơng cũng thấy bứt rứt
vì cứ phải đứng im nhìn thái độ cúa hắn, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ bất lực. Bỗng
nhiên chiếc điện thoại trên bàn reo, Thiên Hựu như vớ được chiếc phao cứu sinh
cho mình, anh ngẩng mặt ra hiệu cho Linh Hương im lặng, vẻ mặt trở nên điềm
tĩnh tự tin khó tả, cái động thái ấy không khỏi khiến người ngoài cảm giác đó
là cuộc điện thoại quan trọng mà Thiên Hựu đang ngóng chờ. LInh Hương cũng giật
mình vì thấy hắn như thế, càng kì lạ hơn là hắn bắt cô im lặng trong khi mà vốn
dĩ những tiếng động quanh đây là do hắn kiểm soát từ nãy giờ, sao lại phải bắt
cô im lặng khi mà từ lúc vào cô không hề cất tiếng cơ chứ, thằng cha này đúng
là có vấn đề thật mà. Thiên Hựu đáp lời với người bên đầu dây kia một cách rất
vui vẻ, khiến cho người bên đầu dây khi nghe máy không khỏi ngỡ ngàng. Cho tới
khi gác máy, Minh mới lên tiếng:
- Giám đốc thật là kì lạ, tôi chỉ hỏi giám đốc là hôm nay
giám đốc có hẹn với đối tác thôi mà sếp lại trả lời vui vẻ như vậy, mọi hôm đâu
có thế.
Trở lại căn phòng của Cao tổng, anh gác máy và mỉm cười nói
với Linh Hương:
- Xin lỗi đã để cô chờ lâu, lúc nãy do chờ cuộc điện thoại
quan trọng của đối tác nên tôi mới phải thất lễ với cô!
Cuộc điện thoại ấy anh ta có nói quá lên không vậy, khi mà từ
lúc nhấc máy nó chỉ nghe thấy anh ta nói đúng một câu:” tôi biết rồi”. Linh
HƯơng chỉ thắc mắc đơn giản như vậy thôi nhưng nghĩ lại rằng cò thể cú điện thoại
ấy là một cuộc thông báo kết quả nên cô cũng không suy nghĩ nữa, cô mỉm cười lịch
sự đáp lại Cao tổng, nhưng trong lòng thì thầm chửi:” đồ mắc dịch vô duyên, có
bao giờ boss của tôi để khách đứng đợi như thế này đâu, anh so với giám đốc tôi
thì còn kém xa, có giống nhau thì chỉ là hai khuôn mặt giống quả bưởi thôi ” (tại
sao Linh Hương cứ nghĩ đến đàn ông thì ai ai cũng là mặt bưởi thế nhỉ, hay là ý
của cô là những khuôn mặt ấy chi nhìn vào là muốn ăn ngay không nhỉ J). Sực nhớ
tới họa mà nó gây ra, nó nhanh chóng nói:
- Giám đốc Cao, xin lỗi anh vì hôm nay tôi tới trể, do nhà tôi
có việc đột xuất nên tôi không nghe máy trong lúc ấy được, tý nữa là quên mất
cuộc hẹn với giám đốc.
Ngay khi Linh HƯơng bịa ra lý do thì Thiên Hựu trong lòng đã
tự nói: ”Là bận ngủ với đàn ông chứ gì, trông cô như vậy mà cũng dễ dãi thế
sao”. Biểu hiện khuôn mặt của Thiên Hựu đã cho thấy có sự khinh thường nào đó,
cô chợt nhớ ra mà lên tiếng tiếp tục:
- Cao tổng à, thật tình lúc giám đốc gọi, tôi lại tưởng người
phụ nữ đòi nợ anh tôi mấy lần trước nên mới nói thế thôi ạ, xin giám đốc đừng
hiểu lầm
Lại là nói dối, Thiên Hựu không hiểu đầu óc cô gái trước mắt
mình linh hoạt tới cỡ nào mà có thể phịa ra nhiều chuyện hay như vậy, anh trai
cô ta tên đầy đủ là Uyển Minh Khang, làm gì có chuyện còn có người anh trai tên
Tuấn, vả lại anh trai cô ta là một luật sư, nhân cách tốt thì làm sao gắn vào mấy
chuyện nợ nần. Cái cô gái này, đúng là hết lần này đến lần khác anh được chứng
kiến tài nghệ biến không thành có của cô, nếu anh không điều tra trước thì có lẽ
đã tin rồi, đúng là không thể nhìn vẻ ngoài mà đoán tính tình của một con người.
“ Nếu cô ta ở trong thương trường vài năm nữa thì khả năng làm loạn lòng kẻ địch
sẽ cao thủ lắm đây”- Thiên Hựu bỗng nghĩ. Nhưng dù sao thì anh cũng được biết
cô gái này chưa từng có người yêu, nên cái tên Tuấn ấy chỉ là trong cơn mơ ngủ
thấy có người làm phiền thì phát biểu liều thôi, anh cũng không để tâm nữa, tuy
nhiên anh cũng muốn xem cô gái này có tài thuyết phục tới đâu, anh nói:
- Cô Linh Hương à, nếu gia đình cô bận việc thì cô có thể
xin giám đốc của cô thay người khác. Công ty Tân Thụy chúng tôi là một công ty
lớn, tôi có rất nhiều cuộc họp, không thể vì chờ quý công ty mà bỏ lỡ những dự
án quan trọng khác.
Linh Hương bối rối, ngay từ đầu nó đâu có muốn vướng vào cái
chuyện này chứ, kinh nghiệm chưa có, lại gặp phải một tên rắn mặt như Cao Thiên
Hựu, đúng là cuộc đời chẳng bao giờ chịu theo ý mình, chung quy cũng vì bà chị
Lan đó, hại nó ra nông nỗi này.
Thấy Linh Hương không nói gì, Thiên Hựu lại lên tiếng:
- Nếu cô không có gì để giải thích thì thôi, công ty chúng
tôi có thành ý với công ty quý vị nhưng lại không nhận được sự tôn trọng, như vậy
nếu hợp tác thì thật thiệt thòi cho Tân Thụy chúng tôi.
Nó hướng ánh mắt khó hiểu nhìn giám đốc Cao:
- Tôi dã giải thích với Cao tổng là gia đình tôi có việc bận
rồi sao?
Mắt Thiên Hựu bỗng mở to hơn bình thường, để giải thích cho
một lỗi lớn như vậy mà cô ta giải thích đơn giản như thời đi học vậy sao nhỉ,
không hiểu Trần tổng đó đào tạo cô ta thế nào vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT