- Giám đốc Cao, công ty Bình Thái tổ chức lễ kỉ niệm 10 năm thành lập, họ muốn mời chúng ta đến tham dự ạ- tiếng anh chàng nhân viên cất lên

Người con trai họ Cao ấy từ từ ngẩng mặt lên, cười mỉm, đôi mắt hơi nhíu lại:

- Vậy thì chuẩn bị đi, chúng ta lập tức đi ngay. Tôi không muốn Tân Thụy chúng ta vắng bóng trong những bữa tiệc như thế này

Có ai đó hiểu những suy nghĩ sâu xa bên trong lời nó của anh ta không. Liệu rằng anh chàng Thiên Hựu ấy thực sự vì công ty, hay là bởi vì lý do nào khác?

- Nhưng giám đốc, bữa tiệc đó ắt hẳn sẽ có nhiều phóng viên, họ nhất định sẽ dò hỏi giám đốc về cô Thái Y Lâm

Cao Thiên Hựu nhanh chóng xoay người, cái ghế văn phòng hiển nhiên cũng xoay theo, hướng thẳng ra bên ngoài. Ở đây mới thấy rằng, giữa lòng thành phố Hà Nội này, không có bất kì tòa nhà nào vượt qua Tân Thụy. Anh ta nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt toát lên vẻ bất cần, trong khi anh ta đang suy nghĩ, anh chàng nhân viên kia dù rất muốn biết câu trả lời nhưng không dám ho he lên tiếng. Trong đầu Thiên Hựu hiện ra hình ảnh cô gái yêu hắn khờ dại, cười nhạt nhẽo về sự ngu ngốc của phụ nữ.

- Hựu à, anh có chuyện gì vậy- giọng người phụ nữ tỏ ra lo lắng, mang theo thứ cảm xúc buồn khó tả, chỉ nghe thôi mà cũng khiến người ta xiêu lòng

Vậy mà chàng trai tỏ ra không quan tâm, giọng nói lại lạnh lùng, như đang cố tình vùi dập tất cả mọi thứ của cô gái:

- Cô trông tôi có giống một thằng đang có chuyện không vậy. Trên đời này xưa nay không hề có chuyện gì làm khó được tôi

- Vậy tại sao hôm nay anh lại trả lời phỏng vấn như thế, anh có biết là em đau lòng lắm không. Em yêu anh thật lòng, chúng ta yêu nhau, việc gì phải dấu mọi người chứ

- Hóa ra cô yêu tôi chỉ vì danh phận thôi à, có công khai hay không là quyền của tôi, bất kì ai cũng không được phép bảo tôi nên thế này thế kia, cô hiểu không- chàng trai quay lại nhìn cô gái với ánh mắt khinh thường

Cô gái rối rít, giọng nghẹn ngào như sắp khóc:

- Không phải vậy, em chỉ muốn chúng ta được đường đường chính chính bên cạnh nhau thôi mà

- Tôi nghĩ chúng ta quả thật không hợp nhau, cô không phải là mẫu người tôi thích, với lại nếu cô im lặng thì tôi nghĩ mối quan hệ này sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa. Chúng ta chia tay đi!- Tên ác quỷ nhấn mạnh từ “chia tay” như muốn cào thật mạnh vào vết thương đang chảy của cô gái

Quả thật hắn ta đã thành công, người con gái mỏng manh yếu đuối kia bật khóc nức nở, những giọt nước mắt thay nhau tuôn trào lăn trên đôi má cô gái. Nước da trắng trẻo của cô càng khiến cho những giọt nước mắt ấy giống như những hạt kim cương, ai nhìn vào cũng muốn đưa tay ra hứng, muốn ôm chặt để những thứ quý giá ấy đừng tan biến khi rơi xuống đất.

-Hựu à, nói cho em biết đó chỉ là lời nói đùa được không anh, chúng ta không phải là rất yêu nhau sao. Em xin lỗi anh mà

Cô gái đó cố níu kéo người đàn ông kia, nhưng tại sao cô vẫn mù quáng không hiểu rằng, hắn ta đã sẵn sang tư thế rời xa cô, sẽ chẳng có quyết định nào khiến anh ta quay đầu lại

- Y Lâm à, có lẽ cô đã hiểu nhầm rồi, tôi và cô vốn dĩ không có tình yêu, mà nếu có thì chỉ là cô đơn phương mà thôi, chưa từng có bất kì người con gái nào có thể níu chân tôi lại, và tôi biết cô hoàn toàn không có khả năng đó- Anh ta thì thầm vào tai cô gái, để lại cho cô một nụ cười thương hại rồi đi ra khỏi căn phòng

Một mình Y Lâm ở lại, trong lòng cô hiện lên bao suy nghĩ: Anh đi rồi sao, anh để lại cho cô bao đắng cay, cuộc đời này cô chưa từng nghĩ sẽ yêu ai sâu nặng đến thế. Lời nói cuối của anh như đâm thẳng vào trái tim cô- một trái tim nhỏ bé chưa từng biết thế nào là tổn thương. Thì ra anh với cô chỉ là chơi đùa, cô cũng chẳng khác gì những đứa con gái rẻ tiền luôn vây lấy anh để cầu xin anh ban bố chút sự quan tâm, thì ra là vậy. Rốt cuộc Cao Thiên Hựu, anh là ai, anh đến với thế gian này có mục đích gì? Có phải anh ta đã được an bài là một ác quỷ, liệu rằng có ai trên thế gian này có thể làm tổn thương con ác quỷ ghê sợ ấy? Cô vĩnh viễn không muốn nghĩ nữa, cô quá mệt mỏi rồi, chỉ muốn ngủ mà thôi…

- Tại sao phải sợ, tôi có gì không đúng mà phải sợ bọn rác rưởi ấy, đã thế tôi nhất định phải đi. Anh mau chuẩn bị cho tôi đi- anh chàng giám đốc bất thình lình cất tiếng làm anh nhân viên Minh giật mình

- Dạ vâng tôi lập tức chuẩn bị cho giám đốc.

Nhanh chân hơn Thiên Hựu, Linh Hương và Kiến Phong đã đến bữa tiệc

- Giám đốc à, thật sự phải ra ngoài sao ạ, em quả thật rất lạnh

Đương nhiên là lạnh rồi, vì Linh Hương chỉ mặc mỗi bộ đồ dự tiệc thôi, mà trời thì lạnh, ai lại muốn làm thịt đông chứ

- Vậy cô nghĩ là ngồi lì trong xe của tôi là tốt hả, xuống mau.

Nó sợ giám đốc lắm rồi, vơ vội cái áo khoác, nó chui ra khỏi xe. Giám đốc mắt tròn mắt dẹt nhìn nó:

- Cô ăn mặc cái kiểu gì vậy trời, cô nghĩ cô đang đi du lịch bình thường thôi à. Đây là bữa tiệc, cô khoác thêm cái thứ đó để thành phong cách mới đó à?

- Giám đốc à, trời lạnh lắm tôi không chịu được đâu, ngộ nhỡ tôi bị cảm lạnh thì giám đốc đâu thể đưa tôi về phải không ạ. Với lại tôi cũng không quen ăn mặc như thế, thế nên phải thế này.

Nó để ý thấy khuôn mặt rất chi là hình sự của giám đốc ngay sau khi nó phát biểu, nhưng mà như Linh nói, nó đâu thể vì người lạ mà làm mất đi bản tính vốn có của mình chứ. Họa may thì tìm cách thay đổi ông giám đốc khó chiều này thôi

- Ơ giám đốc ơi đấy chả phải là chủ tịch công ty ta sao, giám đốc mau mau lên, vào còn chào hỏi ông chủ tịch chứ- nó kéo giám đốc vào thật nhanh, mong cho giám đốc không kịp trở tay để mà quên đi cái chuyện của nó.

Thế là giám đốc cũng phải chịu thua cô nhân viên, cùng cô đi vào trong. Và hiển nhiên khi họ bước vào thì nhận được rất nhiều ánh mắt của mọi người, mê mẩn có, mà kì quặc cũng có. Đương nhiên ánh mắt mê mẩn là dành cho anh chàng giám đốc tuấn tú, còn anh mắt kì quặc thì chán thay lại dành cho Linh Hương. Sau khi chào hỏi một số người cùng giám đốc, nó tìm một chỗ kín đáo để an tâm rằng không ai để ý đến nó, nó cũng chả thiết ăn uống gì, đơn giản thôi, các cụ nói “miếng ăn là miếng nhục”, nó đâu thể chỉ vì ăn mà ra đó cho mọi người nhìn thấy bộ váy đen hở lưng rất hợp thời ấy lại được một đứa con gái như nó đi kèm thêm cái áo khoác màu trắng, lại còn trẻ thơ đến mức có mũ nữa cơ.

- Mọi người ơi giám đốc Cao của Tân Thụy đến rồi kìa- mấy người gần nó bàn tán

Nó cũng nhớ anh ta, tuy rằng chỉ được nhìn qua video nhưng nó cũng có ấn tượng mạnh về hăn. Nó tuy không phải loại chết vì trai đẹp nhưng mà lại tuyệt đối là người yêu cái đẹp. Anh chàng đó thì chả khác búp bê baby, nó muốn ngắm cho thỏa chí, thế là cũng theo đám đông ra xem anh chàng ấy.

Nó phì cười, hắn còn kì quặc hơn cả nó, ai đời đi dự tiệc lại mặc một chiếc áo phông đen có cổ hình trái tim, tuy rằng kết hợp với một chút phụ kiện cũng khiến hắn trở nên tuyệt vời, nhưng mà tiếc là tên này chả biết chọn cho phù hợp mục đích, hắn nghĩ mình đang đi dạo phố chắc. Nó mỉm cười vì nghĩ thể nào thằng cha này cũng bị mọi người nói phong cách không phù hợp, kì quặc cho mà xem.

Thế nhưng thật không ngờ, mọi người lại trầm trồ khen ngợi hắn, tiêu biểu như cô tiểu thư bên cạnh nó:

- Quả thật là người đẹp thì mặc gì cũng đẹp, trông đậm chất đàn ông quá.

Rồi không ngớt những lời khen ngợi hắn biết phá cách. Nó chợt nghĩ những người ở đây đều là giới thượng lưu mà lời khen dành cho hắn đã nhiều như vậy, thì không hiểu tới những chỗ khác thì chắc hắn đã rách cái áo này từ lâu rồi (bởi vì mọi người sẽ tranh nhau hỏi cái áo mua ở đâu, rồi tranh nhau đòi chụp ảnh với hắn nữa chứ).

Thiên Hựu bước vào với những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, anh dành cho những ánh mắt ấy một nụ cười đa tình, và ánh mắt anh nhìn lướt qua tất cả các cô gái, nhưng hiển nhiên không dừng lại tại bất kì người nào, đơn giản anh chỉ muốn gieo rắc cho họ những mộng tưởng mà thôi. Nụ cười ấy khiến bao cô gái nơi đây điêu đứng, họ nghĩ rằng anh đang lịch sự đáp lại những lời khen mà mọi người dành cho, ai cũng coi đó là mật ngọt. Nhưng điều đó với anh ta đơn giản chỉ là bước đầu để săn một con mồi mới mà thôi.

Nó tới chỗ giám đốc mà trong lòng vẫn nhiều câu hỏi:

- Giám đốc à, giám đốc nhìn xem anh chàng Thiên Hựu kia như là đang đi dạo phố giữa mùa hè vậy, rét như thế này mà cũng mặc cái áo phông đi dự tiệc, đúng là chẳng coi trọng công ty Bình Thái gì cả- trong lòng vẫn còn mang chút ấm ức vì thấy cùng là lập dị mà mọi người ở đây có 2 thái độ khác nhau.

Giám đốc như biết tỏng bụng dạ nó, bèn nói:

- Uyển Linh Hương à, cô không hiểu hay giả vờ không hiểu, quần áo căn bản là không quan trọng, mà quan trọng nhất là ai là người mặc nó, với lại đây đâu phải là ngoài đường, trong này có điều hòa cơ mà, chỉ có mỗi cô mới ấu trĩ như vậy thôi.

Ây da, vậy mà người xưa nói “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân”, xem ra chỉ là an ủi những người như nó thôi, vốn dĩ phượng hoàng thì dù có thế nào cũng là phượng hoàng, đà điểu dù có cố gắng thế nào cũng không thể là phượng hoàng được, mà không khéo lại bị thiên hạ đánh giá là học đòi. Thôi nó cũng chả muốn quan tâm, những người ở đây và nó là 2 thế giới khác nhau. Nhưng mà nào ai cấm được người ta mơ mộng, nó chợt mỉm cười khi nghĩ đến Thiên Hựu, tưởng tượng người trong mộng của nó chính là hắn, sến không đỡ được khi mà tưởng tượng đôi tình nhân đang sánh đôi trên bờ Hồ, ôi thật là hạnh phúc. Thế nhưng hình như nó bị Nhi ám hay sao, khi mà nó và chàng hoàng tử đang nắm tay nhau thì bà Nhi lù lù xuất hiện kéo tay nó ra mà nói: ”Quên rồi hả mẹ trẻ, 70% trai đẹp là sánh đôi cùng với gái xinh rồi, 30% còn lại là họ đã tự động đến với nhau, mày không thể có cơ hội đâu”. Nó giật mình tỉnh suy nghĩ, và nghĩ bốn đứa chúng nó có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, hôm nay ở đây nó được nhìn thấy một khuôn mẫu hoàn hảo của cái đẹp, nó không nỡ hưởng một mình, muốn tìm anh ta để chụp vài kiểu ảnh, cho mấy đứa dại trai kia xem. Nghĩ là làm, nó hăng hái đi tìm cái tay họ Cao ấy, nhưng chợt khựng lại vì nghĩ đến con điện thoại lởm chụp ảnh chỉ 2.0 megapixels, như thế sẽ không thể nhìn rõ cái vẻ đẹp chim sa cá lặn của “tiên nữ tỉ tỉ” được. Nó ngay lập tức nghĩ đến anh giám đốc mặt bưởi (thực tình thì khuôn mặt giám đốc chả giống mặt bưởi như nó bôi bác, nhưng mà vì ghen ăn tức ở nên cứ gọi thế cho bõ tức), nó lại gần thì thầm:

- Giám đốc ơi cho em mượn điện thoại được không ạ?- nó thay đổi cách xưng hô rất nhanh, tại đã nhờ vả thì phải cho ra nhờ vả ý mà

- Cô mượn làm gì?

Đương nhiên không thể nói với giám đốc là nó đi săn ảnh rồi, nó từ tốn nói, bắt chiếc rất nhanh phong thái của giám đốc:

- Em muốn gọi về gia đình để báo cho mẹ em một tiếng không mẹ em lo lắng, nhưng mà khổ nỗi em không mang máy ạ?

Kiến Phong quay sang nhìn nó, cười ranh mãnh:

- Vậy lúc ngồi trên xe tôi cô chơi Pikachu bằng máy trợ thính à?

Ối đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nó nói dối mà cũng không biết đường, nhưng mà nó nhanh chóng đáp lại:

- Dạ thực tình điện thoại của em đã hết tiền,em…em…-nó giả vờ ấp úng rất tài tình, như thế ngại ngùng trước giám đốc, lòng thầm vui sướng vì biết chắc giám đốc sẽ cho mượn thôi

Quả như dự tính, giám đốc rút trong túi ra chiếc iphone, căn bản là nó mù tịt không biết là iphone mấy, chỉ biết trông nó xịn thôi. Giám đốc kịp chốt hạ cho nó câu:

- Giữ gìn cẩn thận, không cô sẽ mất vài tháng ăn mì gói để đền đấy

Cũng chả kịp nghe xem giám đốc nói gì, nó đi nhanh đi tìm “tiên nữ tỉ tỉ”. Loanh quanh khắp những chỗ đông người tụ tập mà chả thấy hắn đâu, nó tự hỏi chả nhẽ đoán sai, một người như hắn thì dù ở đâu cũng có bao nhiêu người vây quanh, vậy mà những chỗ đông người nhất nó tìm đều không có, rốt cuộc thì hắn đi đâu. Vắt óc suy nghĩ, cũng bởi phần nào ham đọc “Thám tử lừng danh Conan” mà nó cứ thích trổ tài suy luận, nó học cách phân tích giống thần tượng Conan của nó: ”Chỗ đông người mình đều đã ngó qua cả mà không thấy, chỉ có khả năng hắn muốn tránh phiền phức mà tìm một nơi kín đáo như nó đã từng làm. Nhưng như vậy thì không đúng, hắn ta không phải rất đa tình sao, chả nhẽ hắn đến đây chỉ là đơn giản dự tiệc, ở đây nhiều mĩ nữ như vậy…” Tuy nghĩ khả năng anh ta đang ở nơi vắng vẻ là rất thấp nhưng nó vẫn muốn thử, dù gì thì những khả năng kia nó đều đã thử và không mang lại hiệu quả. Nó bèn tìm đến ban công, nơi nó cho rằng vắng vể nhất để tìm. Thật bất ngờ, trước mắt nó là một hình ảnh vô cùng ấn tượng, “tiên nữ tỉ tỉ” đang cầm trên tay ly rượu vang đỏ, ánh mắt hướng ra xa nhìn vào cõi mơ hồ. Cả bức tranh ấy mới đẹp làm sao, con người ấy như một vị thần đang nắm giữ cả bầu trời, nhìn vào đôi mắt anh ta, nó bất chợt hiện lên hai từ:“chiếm hữu”. Phải rồi, tại sao ánh mắt ấy lại như vậy, như thể trong mắt anh ta, cái gì trong thiên hạ cũng thuộc sở hữu của mình, chỉ có điều, là do anh ta không muốn dành lại mà thôi. Nó ngay lập tức chớp thời cơ, chụp ngay vài tấm ảnh với mong muốn bức ảnh ấy sẽ mang được hết cảm xúc lúc này của nó vào. Nhưng ngay khi nó chuẩn bị chụp bức thứ ba thì…cạch, một bàn tay hất tung điện thoại nó đang cầm trên tay và chiếc điện thoại rơi xuống sàn. Nó còn đang bất ngờ chưa kịp thêm một cảm xúc nào thì một giọng nữ khó nghe vang lên:

- Cô đang làm trò gì vậy hả, có biết chụp trộm người khác, mà nhất là Thiên Hựu thì sẽ có kết cục như thế nào không.

Mẹ ơi bây giờ nó đã kịp hoàn hồn, chiếc điện thoại, ôi có ai cứu nó không, sao lại có thể rơi như thế này chứ. Nó vội vàng vồ lấy chiếc điện thoại, không xong rồi, không thể khởi động lại, màn hình lại vỡ, cha mẹ ơi. Nó còn đang bối rối thì đứa con gái đáng ghét lại lên tiếng:

- Sao hả, vẫn còn tiếc cái thứ đó à. Tôi làm thế với cô còn là nhẹ đấy, cô có biết nếu là Thiên Hựu thì cô đã chết tức khắc rồi không.

Ức nghẹn cả cổ, vừa đau buồn vì con điện thoại, lại đang định phân bua với con nhỏ đáng ghét kia thì thình lình giọng nam nhân phát rá:

- Có chuyện gì mà ồn ào vậy?

Nó từ từ ngẩng mặt lên, “tiên nữ tỉ tỉ” đang nhìn nó với ánh mắt vừa quái lạ lại vừa như tức giận khi bị làm phiền. Nó phải làm sao đây?

Thế là Thiên Hựu và Linh Hương đã gặp nhau, buổi gặp gỡ ấy phải chăng là định mệnh. Nó sẽ đưa cô bay lên thiên đàng như những suy nghĩ về một thiên sứ thánh thiện hay là đưa cô xuống địa ngục bởi bàn tay của ác quỷ. Nên vui hay nên buồn? Linh Hương không thể nào đoán trước được, vì vậy mà điều trước tiên cô có thể làm là tiếp nhận, rồi sau đó mới có thể có những lựa chọn cho riêng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play