Ngồi trên xe máy cũng khá lâu rồi nhưng Linh Hương cũng chẳng dám hé
răng nói chuyện. Cô đương nhiên rất tò mò vì muốn biết Cao Thiên Hựu sẽ
đưa cô đi đâu, nhưng lại chẳng dám nói tiếng nào, có lẽ cô vẫn còn thấy
ngại.
Chẳng hiểu sao sau cái lần mà như mọi người nói thì đó chính là tỏ tình, thì giờ thấy mặt hắn mà cứ cảm thấy ngại ngại thế nào. Hôm nay
theo lời hắn nói thì chính là đi hẹn hò, vậy nên cô cũng chẳng tránh
khỏi hồi hộp, căn bản cô chưa từng hẹn hò.
Nhiều lúc nghĩ cũng tủi, hơn
hai mươi tuổi đầu, kinh nghiệm tình trường chẳng có, đã thế còn bị thằng em họ khinh vì cái khoản này nữa. Ngày cô mới vào trường đại học, thằng em cô mới vào lớp 10, thằng bé lúc ấy mới vào đã say nắng một cô bé dễ
thương cùng khối, mà nó lúc ấy vẫn còn ngây ngô do được gia đình quản lý chặt (thế mà bây giờ nó biến chất nặng lắm rồi).
Thằng bé muốn được con bé ấy chú ý lắm mà chẳng biết làm thế nào, và ngay lập tức nó nghĩ đến
người chị họ là Linh Hương. Linh Hương mặc dù rất thích trò quân sư tư
vấn, thế nhưng ngặt nỗi cô chưa bao giờ thử qua cái cảm giác gọi là yêu, lại nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của thằng em họ, cô không nỡ nào làm hỏng chuyện của nó (bởi khi không có kinh nghiệm, không thể giúp được
nên rất sợ giúp xong thằng em thất tình J ).
Cô đành từ chối, nhưng vẫn
muốn giữ thể diện cho mình, thế là đành thở dài rồi vỗ vỗ vai thằng em
và nói: “Chuyện này nếu có chị giúp thì cũng đơn giản thôi, nhưng mà
tình yêu do mình phấn đấu để đạt được mới đáng trân trọng. Vượt qua được thử thách mới lâu dài chú em à.”. Thằng nhóc nghe cô nói xong mắt lại
bừng sáng, bấu chặt vào vai cô như tìm được ánh sáng của cuộc đời: “chị
nói thật sao? Vậy là chị đồng ý giúp em rồi! chị tốt quá”.
Hóa ra nó
không hiểu ý cô, trời ạ, Linh Hương lúc ấy mặt cứ ngây ra, chẳng biết
phải nói thế nào, đang định giải thích cho nó hiểu thì nó đã chạy biến
đi mất, trước khi đi còn cười sung sướng nói với cô: “Cứ thế chị nhé,
khi nào có biến em sẽ nói với chị. Việc lớn nhất đời em mà thành thì chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ nhớ ơn chị suốt đời”. Linh Hương đơ ra hồi
lâu, rồi sau đó tặc lưỡi, thôi thì thành hay bại không phải do chị đâu
nhé, sau này có thất tình cũng đừng tìm chị trả thù. Bắt đầu từ đấy,
Linh Hương trở thành quân sư bất đắc dĩ cho cậu em họ.
“Phịch!”
Dòng suy nghĩ của Linh Hương bị gián đoạn khi mà Cao Thiên Hựu dừng xe trước khu vui chơi giải trí. Nơi này cô cũng rành lắm bởi hay cùng mấy con
bạn tới đây. Trong khu này Linh Hương thích nhất trò tàu lượn siêu tốc.
Cảm giác lúc mới lên sẽ là rất sợ hãi, nhưng khoảng thời gian ngắn sau
khi ngồi lên trên đó quen thì sẽ cảm thấy rất thoải mái.
Tự dưng lại nhớ đến chuyện đang nghĩ dở, cô còn nhớ sau một thời gian thằng em tự túc
phấn đấu cũng mời được cô bé dễ thương ấy đi chơi, nó hớn hở hỏi cô nên
đưa em ấy đi đâu. Linh Hương nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ bụng đứa con gái
nhận lời thằng em khờ khạo của cô chắc là đầu óc cũng không được bình
thường, thế nên những nơi lãng mạn căn bản không nên lui tới, và ngay
lập tức Linh Hương nghĩ đến khu giải trí ở đây. Cô ra vẻ hiểu biết nói
với thằng em hãy đưa con bé ấy đi chơi trò tàu lượn siêu tốc, mà tốt
nhất nên chọn tàu loại ngắn và không quá mạo hiểm, chỗ ngồi lại không bị ngăn, thế mới gọi là gần nhau trao yêu thương. Điều này vẫn còn chưa
quan trọng lắm, cái quan trọng là phía sau cơ.
- Linh Hương, cô mua vé vào cổng đi!- Thiên Hựu cất tiếng
Linh Hương giật mình quay sang nhìn Cao Thiên Hựu. Nhìn cái mặt vênh váo của hắn mà cô bực mình, ngại ngùng tiêu tan hết, hắn đã vô sỉ như vậy, cô
việc gì phải đóng vai thiếu nữ.
- Anh nói CÁI GÌ? Tính đàn bà của anh lại trỗi dậy à?
- Thì mọi lần đi với cô, cô vẫn trả tiền đấy thôi!
Linh Hương nhăn mày:
- Lần đấy giống với lần này thế sao?
Thiên Hựu lặng gật đầu.
- ANh bị thần kinh không hả. Tôi thấy anh rất chi là giống đàn bà. Thà
anh sang Thái phẫu thuật đi tôi còn đỡ tiếc cái khuôn mặt tuyệt vời ấy.
Thiên Hựu nghe xong bỗng mỉm cười, tiến đến chỗ Linh Hương và nói:
- Cô cũng biết tôi đẹp trai hay sao. Thế mà tôi cứ ngỡ cô giống con milu nhà tôi chỉ nhận biết được hai màu xanh và đỏ cơ chứ.
Linh Hương bật ra xa, mím môi tức giận nhìn hắn.
- ANh…Anh…anh đúng là…
- Tự cao, tự đại, tự kiêu hay là tự tin- Thiên Hựu đáp
Linh Hương không muốn đấu lý với hắn nữa. Đành quay lại chủ đề:
- Hay thôi anh lại giống lần trước gọi cho anh MInh đi- Linh Hương dịu
giọng, dù sao tiền trong túi của cô cũng chẳng có là bao, cô muốn giữ
lại để đi ăn uống với đám bạn
- Không thích!- Thiên Hựu đáp ngắn gọn.
Linh Hương đang định chửi nhau với hắn thì bất chợt nghe tiếng đằng sau lưng:
- Chị Hương!
Cô nhanh chóng quay lại và nhận ra thằng Huy- cậu em họ mà Linh Hương mới
nghĩ đến, đúng là thiêng thật. bên cạnh Huy còn có một cô bé trông rất
đáng yêu nữa, chắc là hai đứa đang đi hẹn hò. Huy nhanh chóng dẫn bạn
gái tiến gần tới chỗ Linh Hương, vui vẻ nói với cô bé bên cạnh:
- Hoài An, đây là chị họ của anh!- nói rồi nhanh chóng nói với Linh Hương- Chị, đây là bạn gái em
Linh Hương mỉm cười chào cô bé, còn cô bé thì ngay lập tức bám lấy Linh Hương cười vui vẻ:
- Hay quá hay quá, gặp chị của anh Huy ở đây em mừng lắm
- Mà chị làm gì ở đây vậy?- Huy bất chợt hỏi- với lại người kia là ai vậy?
Linh Hương đang nghĩ câu trả lời, bởi dù sao cũng không nên để thằng bé tọc
mạch chuyện của mình. Nói gì thì nói chứ mỗi đứa em họ bên ngoại của
Linh Hương đều là một cái loa phóng thanh, không hiểu gen của cả mẹ cô
và của chúng nó được truyền từ ai nữa, nó mà biết thì có mà cả họ nhà cô cũng biết, rồi cả đám em cũng sẽ hùa nhau vào nói với mẹ cô: “May ghê,
suýt nữa chị Hương nhà mình trở thành hàng hết đát rồi bác ạ”. Linh
Hương còn chưa kịp mở mồm thì Thiên Hựu đã tiến tới chỗ Huy, đưa tay ra
và nói:
- Xin chào, tôi là bạn trai của Linh Hương!
Huy
trố mắt ngạc nhiên, cô bé Hoài An thì nhìn Linh Hương với ánh mắt ngưỡng mộ. Linh Hương thì còn choáng hơn cả đứa em nữa, cô không nghĩ Thiên
Lôi có thể nói ra mấy từ đó mà không biết ngại. Huy có phần cảm thấy
không được lịch sự lắm nên nhanh chóng cười nói vui vẻ và bắt tay với
Cao Thiên Hựu:
- Dạ em chào anh! Thì ra anh là bạn trai của chị
Linh Hương. Em là em họ của chị ấy. À, mà anh với chị đinh đi đâu vậy,
em thấy nãy hình như hai người to tiếng với nhau thì phải.
Linh Hương đang định lên tiếng phản bác thì Thiên Hựu nhanh chóng đáp lời:
- À, ban đầu cô ấy gọi cho anh đến đây nói có việc rất gấp, anh lại sợ cô ấy xảy ra chuyện nên bỏ cả việc ở công ty vội vội vàng vàng chạy đến
đây. Ai ngờ thì ra cô ấy muốn anh đi chơi cùng nên mới làm như vậy. Thế
nhưng do vội quá không mang tiền nên không vào được chỗ này. Cô ấy bực
mình nên hai người cãi nhau thôi.
Nghe Cao Thiên Hựu nói mà Linh Hương phải kinh hoàng, không ngờ hắn có thể nói dối trắng trợn như vậy, mà nghe hắn nói lại vô cùng hợp lý nữa chứ. Có cần phải đổ mọi hết cái
xấu lên người cô hay không.
Cô bé Hoài An thấy vậy thì mỉm cười khoát tay Linh Hương:
- Hì hì chị Hương bớt giận đi nhé! Dù sao thì em với anh Huy cũng định
vào đây chơi. Bốn người chúng ta cùng vào cho vui, nhé chị?
Linh Hương chẳng biết nói gì hơn, mỉm cười với cô bé. Đợi đến khi Huy và
Hoài An đi trước một đoạn, cô mới thì thầm vào tai Thiên Hựu: “Chắc giờ
này anh thấy xấu hổ lắm nhỉ, ai đời lại để em họ của người khác trả
tiền”. Thiên Hựu cũng bình thản quay sang thì thầm với Linh Hương: “Bình thường!”.
Hoài An thích chơi trò đạp vịt, thế nên HUy đã mua
bốn vé cho bốn người. Linh Hương thì lại không hứng thú với trò này,
định bụng ngồi nhìn nhưng bị Hoài An năn nỉ quá chừng nên cũng lên ngồi
chơi. Lẽ dĩ nhiên là Hoài An và Huy lên một cái thuyền vịt, còn Linh
Hương thì chẳng thích thú chút nào, bởi lẽ cô phải ngồi cạnh cái tên đàn bà họ Cao…
- Chị Hương ơi, bọn mình đua xem ai về đến chỗ kia trước đi- Hoài An vừa nói vừa chỉ tay vào một khoảng xa xa
- Em trẻ con quá đấy An- Huy dịu dàng lên tiếng
- Đi mà, chơi thế mới vui chứ, anh nhé- An nũng nịu
Huy mỉm cười xoa đầu Hoài An rồi sau đó lặng gật đầu đồng ý. Linh Hương
nhìn cảnh ấy thì ngán ngẩm nhìn sang cái thằng gọi là bạn trai của mình, hắn đang ngồi ngả người về phía sau, mắt lim dim như muốn ngủ. Linh
Hương bực mình quát:
- ANh có định chơi không?
- Tùy cô!- nói rồi Thiên Hựu lại nhắm mắt tiếp
Mệt thật, Linh Hương vừa đạp vừa phải điều chỉnh, nhìn thấy Hoài An và Huy
dần dần vượt mặt mình mà lòng ngán ngẩm. Cô nhìn thấy hai đứa mỗi người
một việc, Huy thì ngồi đạp, Hoài An ngồi chỉnh hướng rất ăn ý. Nhìn thấy họ như vậy, rồi lại nhìn đến Cao Thiên Hựu đang nằm ngủ trên này thì
Linh Hương oải quá, đang định không đạp nữa thì nhìn thấy Hoài An vẫy
vẫy tay trêu: “lêu lêu bọn em thắng rồi nhé!”. Lần này thì Linh Hương
bỗng dưng lấy lại tinh thần, ra sức đạp rồi chỉnh, cô tự nhủ không thể
thua hai đứa oắt con này được. Cô gọi Thiên Hựu:
- THiên Lôi,
giúp tôi cái nào, anh là người hiếu thắng lắm cơ mà, sao lại để chịu
thua hai đứa oắt con kia cơ chứ! Thế này thì làm sao xứng danh là tổng
giám đốc Tân Thụy được chứ- Linh Hương dài giọng khiêu khích
Thiên Hựu vẫn không mở mắt đáp lời
- Chỉ là trò chơi vớ vẩn, thắng thua thì được cái gì. Cô tập trung vào đạp và để yên cho tôi đi.
##$$%#&. Linh Hương cảm thấy Thiên Lôi đó chẳng khác nào vua, chỉ việc ngồi rồi
để người khác chở đi, sướng không tả được. Cơ mà cô đâu có phải là thằng hầu hay thái giám gì đâu, trong lòng hậm hực, vừa đạp vừa nghĩ ngợi
điều gì…
Thiên Hựu không hiểu sao mình có thể thư giãn ở trên
chiếc thuyền này. Ngồi bên cạnh Linh Hương, anh bỗng buồn ngủ. Mấy ngày
làm việc liên tục, chẳng có thời gian nghỉ ngơi, ngay sau khi xong việc
thì Minh nói Linh Hương đã bình phục, anh bèn nhớ đến lời hẹn và tới gặp cô luôn. Bây giờ yên tĩnh như vậy, anh có thể ngủ một giấc lấy lại tinh thần. Nhắm mắt lại vẫn nghe tiếng Linh Hương càu nhàu, anh không cảm
thấy khó chịu lại thấy thoải mái và nhanh chóng thiếp đi. Thế rồi ngồi
đang thiu thiu ngủ thì có tiếng người:
- Anh gì ơi, hết thời gian rồi, anh mau vào trả thuyền đi!
Thiên Hựu vẫn không mở mắt, miệng nói với Linh Hương:
- Cô đạp thuyền vào trả cho người ta đi!
- …
Thiên Hựu không thấy Linh Hương trả lời, chắc là đang bực mình nên cũng chẳng thềm nói chuyện với anh đây, cô ta cũng chẳng buồn đạp vịt nữa. Anh mỉm cười, thôi thì kệ cô ta, ngồi đây thì ngồi.
- THIÊN LÔI! Anh mau vào trả thuyền!
Thiên Hựu nghe tiếng hét gọi, bèn mở mắt. ANh nhìn quanh, Linh Hương biến mất từ khi nào, và thay vào đó đang đứng trên bờ vẫy vẫy anh với ánh mắt
đểu giả.
- Linh Hương! Cô… cô… cô làm cái trò gì thế!
NHìn cái mặt thộn của Thiên Hựu làm Linh Hương không nhịn được cười, cô cứ vỗ tay cười ha hả:
- Thiên Lôi cố lên! Thiên Lôi cố lên! Vào bờ đi nhanh lên- Linh Hương vừa reo vừa nghĩ thầm, ai bảo anh không chịu làm gì, quen cái thói bóc lột
người khác quá đây mà. May mà cô nhanh chóng ra hiệu cho Huy cho cô lên
tạm thuyền vào bờ để có dịp chứng kiến cái cảnh hiếm có này.
Thiên Hựu đang ở khá xa bờ, ban nãy vì nghĩ Linh Hương sẽ làm tất cả nên anh
cũng chẳng tập chung xem người hướng dẫn nói cái gì, với lại, trò này
căn bản anh chưa từng thử.
- Tôi…. Cô mau quay lại đây!
Linh Hương quay phắt mặt đi, ngồi xổm xuống chống cằm nhìn Cao Thiên Hựu:
- Hết giờ rồi, người ta không cho ra! Tự túc đi, đừng hòng lừa được tôi nhé!
Thiên Hựu chật vật trong việc điều chỉnh thuyền, cứ nghĩ rằng lái thuyền như
vậy cũng giống như lái xe, ai dè anh cứ xoay bên nọ bên kia mà mãi không được (không hiểu Cao Thiên Hựu giỏi như vậy lại bị quê trong trò rất
đơn giản này). Người trông coi thuyền cũng sợ bánh xe có vấn đề hay bị
gì đó, đang định dùng thuyền khác ra xem thì Linh Hương ngăn lại:
- Bác à, anh ta làm được đấy. Nãy cháu đạp liên tục thuyền có làm sao đâu.
- Chị à, có ổn không- Hoài An mỉm cười nhìn Linh Hương
Linh Hương vỗ vai An rồi nói:
- Yên tâm đi, anh ta tinh thần tự lực cánh sinh cao lắm- nói rồi cô cười ha hả trêu tức Cao Thiên Hựu.
Thế nhưng sự đời trớ trêu
- Anh gì ơi, có cần em giúp gì không?- giọng một cô gái vang lên
Thì ra hai cô gái đi thuyền cũng để ý đến vẻ đẹp trai của Thiên Hựu. Thiên Hựu mỉm cười cảm ơn hai cô gái:
- Cảm ơn hai em, anh hơi lúng túng một tí. Một trong hai em có thể đưa
anh vào bờ trả thuyền không?- Cao THiên Hựu nói xong vênh mặt trêu tức
lại Linh Hương
Thế là hai cô gái kia tranh nhau ngồi lên thuyền
của Cao Thiên Hựu, và hiển nhiên anh nhanh chóng vào bờ trước sự giúp đỡ nhiệt tình của hai cô gái. Anh cũng không quên nói lời cảm ơn và nụ
cười đa tình cho hai cô đó, tiện thể cũng quay sang đánh mắt thách thức
Linh Hương.
Sau đó thì bốn người cũng đi thêm vài chỗ nữa, nhưng Linh Hương chỉ đứng nhìn Huy và Hoài An chơi, bởi cô cho rằng nếu tiếp
tục chơi chung với tên chơi bẩn như Cao Thiên Hựu thì quá là thiệt thòi, thà rằng cô cứ đứng nhìn còn hơn. Nhìn Hoài An vui vẻ như vậy, Linh
Hương cũng cảm thấy có chút ghen tỵ, cô quay sang nói với Cao THiên
Hựu:
- Anh sau này chắc phải lấy đến chục cô vợ
- Là sao?- Thiên Hựu thắc mắc
- Lấy chục cô về sai bảo cho dễ, anh lấy vợ như tìm ô sin thì chẳng thế à
- Cô thì biết gì mà nói!
- Tôi thấy đàn ông dù ngu ngốc thể nào cũng phải hiểu đưa phụ nữ đi chơi
thì phải tỏ ra ga lăng một chút, như em tôi kia kìa. Thế này mà anh bảo
tôi là đi hẹn hò, hẹn kiểu Thái à?
- Vậy hẹn hò theo quan điểm
của cô thì đúng lằm à. Cô thấy có đôi trai gái nào hẹn hò với nhau mà cứ một câu anh, hai câu tôi bao giờ chưa. Đến cô còn không coi đây là hẹn
hò thì sao lại bắt tôi phải làm như vậy.
Linh Hương đuối lý, đành im lặng.
Lần này có vẻ thú vị hơn, Linh Hương quyết định không đứng ngoài cuộc nữa,
bởi Huy nói sẽ đi tàu lượn. Đang hí hửng đến nơi thì nhìn thấy cái tàu
con con ngắn một đoạn, nói chung là không có mạo hiểm lắm. Nhìn cái khu
này thì cảm thấy quen quen, nhưng tạm thời trí nhớ bị đóng băng chẳng
nhớ ra được gì. Thôi dù sao cũng là đi tàu siêu tốc, dù không được như
cái tàu kia cô cũng chấp nhận. Bên này rất hiếm người nên chẳng phải
tranh giành nhau mấy, chủ yếu là mấy đứa lít nhít. Thiên Hựu và Huy còn
trò chuyện một lúc mới lên, cô và Hoài An lên trước ngồi đợi. Một lát
sau, tàu bắt đầu lăn bánh…
Ghế không ngăn cách nên mỗi lần đến
đoạn cua là Thiên Hựu lại ngả vào người cô, lúc ấy vẫn mải sợ nên cũng
không để ý lắm. Tuy rằng không đáng sợ như tàu siêu tốc bên kia, nhưng
vòng đầu tiên Linh Hương cũng cảm thấy sợ hãi, có lẽ phải từ từ mới quen được. Vòng thứ hai, Linh Hương đã không còn cảm thấy sợ nữa, thế nhưng
khi đi đến đoạn vòng, tim cô bỗng dưng đập thình thịch, cô vẫn chưa làm
quen được khi đến đoạn vòng này. Cao Thiên Hựu bỗng ngả gần vào người cô hơn, lúc này mới cảm thấy có vần đề, bèn định quay sang hắn kêu hắn
dịch ra, thế nhưng vừa quay sang thì… cả khuôn mặt Cao Thiên Hựu nhanh
chóng áp vào mặt cô, mà có lẽ không phải toàn khuôn mặt, mà là thứ khác. Cô hoảng hốt định tránh ra nhưng không kịp.
Quá khứ trở về…
“chị nghĩ mày cứ đợi đến khúc cua của đoàn tàu ý, rồi giả vờ do va đập mà
kiss luôn cô bé ấy. Nụ hôn lãng mạn quá còn gì. Hô hô hô”- Linh Hương
đắc ý
“Có được không chị, em cảm thấy cứ kiểu gì ấy!”- Huy do dự
“Việc trọng đại cả đời mày mà mày còn do dự được à, con bé ấy được kiss xong
chẳng ngây ngất. Mày cứ tin chị đi!”- Linh Hương vỗ vai cậu em.
Cuộc hẹn của hai đứa diễn ra, và Linh Hương cũng đi theo với lý do: quân sư
cũng phải được đi xem xét tình hình. Thật ra thì cũng chẳng phải là xem
xét tình hình gì, chỉ là muốn được đi ké đi chơi thôi, và đương nhiên
thì không nên để cho cô bé kia biết sự xuất hiện của Linh Hương rồi. Sự
việc sau đó diễn ra đúng như kế sách của Linh Hương, Huy đã kiss cô bé
kia dễ dàng, và đương nhiên Linh Hương nhìn thấy, bởi cô ngồi ngay sau
hai đứa mà. Linh Hương lúc ấy vui sướng nghĩ: “Ha ha ha, không ngờ mình
lại thông minh như vậy, sau này làm nhà biên kịch nổi tiếng cũng chẳng
có gì là lạ”. Linh Hương ngồi sau nên cũng chẳng đoán được phản ứng của
cô bé kia, lúc ấy cảm giác chiến thắng đang lan tỏa, cô đinh ninh bé gái ấy đã chết đứ đừ em trai mình rồi.
Kết quả:
Hết lượt,
cả ba người cùng xuống tàu. Linh Hương tưởng tượng cảnh bé gái ấy sẽ
ngượng ngùng nhìn Huy, Huy sẽ ôm cô bé thủ thỉ: “làm người yêu anh
nhé!”, cô bé kia sẽ dựa đầu vào ngực Huy, bẽn lẽn gật đầu.
“Chát!”. Linh Hương giật mình khi thấy cả năm ngón tay hằn lên mặt thằng em
mình. Cô bé kia nhìn thẳng vào mặt Huy và nói: “Tôi không ngờ cậu là kẻ
bệnh hoạn như thế Huy ạ!”. Cô bé ấy nói rồi bước đi, để lại Huy gương
mặt thẫn thờ- trích dẫn- cái tát đầu tiên gái “dành tặng”- đóng dấu
phịch cái vào hồ sơ tán gái- quyển hồ sơ đen tối. Linh Hương nhanh chóng lại gần, miệng ríu rít: “Không có gì đâu Huy ơi, yên tâm đi. Chị thề
với mày là do cô bé ấy đang… à đang mừng nên không biết cư xử thế nào
thôi. Ngày mai thể nào cũng vui vẻ với chú cho coi”. Huy đứng đực ra đấy hồi lâu, rồi nhìn Hương với ánh mắt căm giận: “Có mà chị sướng thì
có!”
Trả thù, là trả thù!- âm thanh ấy vang vọng trong đầu Linh Hương
……
Đến khi Linh Hương suy nghĩ xong mọi chuyện thì cũng là lúc cả đoàn tàu
dừng lại. Cô ấm ức ủn thật mạnh Cao Thiên Hựu và đứng dậy, lôi Huy thật
nhanh ra ngoài.
- Mày có cần làm như vậy với chị mày hay không hả thằng trời đánh kia?- Linh Hương quát
Huy giả ngây giả ngô:
- Làm gì? Em chẳng hiểu chị nói cái gì cả.
- Mày đừng có mà lừa chị. Linh Hương ơi là Linh Hương, sao mày lại có họ
với một thằng thù dai nhớ lâu như vậy cơ chứ-cô chỉ tay vào Huy- Chuyện
bao nhiêu năm rồi, chị tưởng mày không để bụng, ai dè…
Linh Hương bực mình giáng ngay cú đạp vào hạ bộ của Huy. HUy “Á” lên một
tiếng rồi khom người xuống, mặt tối xầm, chắc cú đạp ấy đau lắm.
- Mày có biết đấy là nụ hôn đầu của chị mày không? Chị ngày ấy là không cố ý, bây giờ mày rõ ràng là cố tình đấy hiểu không?
Hoài An từ đâu chạy lại, đỡ lấy Huy hỏi han:
- Anh Huy, anh sao không?- nói rồi con bé quay sang Linh Hương- Chị Hương à, có chuyện gì vậy, sao chị lại…
- Em hỏi nó ý- Linh Hương bực mình nói rồi nhanh chóng quay bước đi.
Cô quay lại và nhìn thấy Cao Thiên Hựu, thế nhưng thôi cô cũng chẳng quan
tâm nữa. Né người tránh hắn rồi đi thật nhanh. Bỗng dưng cô bị một bàn
tay giữ lại, bèn quay lại và nhận ra đó là Cao Thiên Hựu. Cô giằng tay
ra quát:
- Anh muốn thế nào?
- Sao cô lại giận như vậy?- Thiên Hựu hỏi- cô cảm thấy với tôi khó chịu lắm sao, cô chẳng phải nói…- mắt Thiên Hựu thoáng buồn
- Anh thôi đi. Tôi nói thích anh, nhưng anh cũng đừng có mà dùng cách ấy
để biến tôi thành trò đùa. Anh có cần phải hùa với em tôi để trả thù tôi như thế hay không. Anh không thích tôi thì cứ nói thẳng, việc gì cứ
phải lôi tôi ra cho anh giải tri như vậy chứ.