Cô đang đứng trước nhà riêng của giám đốc Trần Kiến Phong, như đã hứa thì cô tất phải tới hoàn thành món bún riêu cua cho cu cậu đang ở bên trong. Lần này thì cô không ấn chuông nữa, mà cứ thể gọi ông ổng: “Mặc Lâm ơi Mặc Lâm ơi, bún riêu đến rồi. Bún riêu đến rồi”. Mãi mà không thấy mở cửa, Linh Hương bắt đầu ấn chuông điên cuồng, chân thì đá liên tục vào cửa, bụng nghĩ thầm giờ này anh ta chắc chắn về nhà rồi, chẳng nhẽ đang làm điều gì khuất tất ở bên trong mà không chịu ra mở cửa cho cô.

Lát sau Mặc lâm mới ra mở cửa, định bụng chửi cái cô nàng điên rồ kia thì ngay khi mở cửa ra, chưa kịp nói gì thì thấy Linh Hương nhìn mình, đồng thời sau đó mới cúi xuống ấp úng:

-Ừm, tắm à?

“Phììiiiiiiii”- Mặc Lâm bật cười- Chị mà cũng có bộ dạng của thiếu nữ thế này cơ á?

Linh Hương vẫn hơi lúng túng. Đàn ông cởi trần ngày nào chẳng lượn lờ trước mắt cô, điển hình chính là ông anh trai quý hóa và ba ba yêu quý. Cơ mà nhà cô làm gì có trai đẹp, ba ba thì có thể ngày trước là một người đàn ông tuyệt vời lắm nhưng ba ba cũng đã nhiều tuổi rồi không thể tính được, ông anh trai quý hóa của cô thì có cái gì đâu, ngoài khuôn mặt tạm được thì cơ thể của ông ấy chẳng thể nào vào mắt cô. Mặc dù cũng thành hai múi, nhưng không phải là kiểu múi như sáu múi mọi người nghĩ, mà là khi ông ấy ngồi thì thành hai ngấn mỡ bụng =)). Thế nên cô cứ cho rằng thời đại này chắc đàn ông toàn loại giống anh trai cô, toàn là những người lười vận động, có áo mặc vào thì nhìn dáng ngon lành, nhưng mà đến khi cởi trần rồi thì ai cũng hai ngấn như vậy thôi. Thế nên bây giờ nhìn thấy Mặc lâm, cô không khỏi bất ngờ. Cũng biết trước là hắn trắng trẻo, nhưng không ngờ khi nhìn hắn ở trần, cô cảm thấy da hắn còn trắng hơn nhiều, tuy nhiên làn da trắng ấy không phải là trắng yếu, trắng bệnh đâu, cũng tươi lắm chứ. Hơn hết, có vẻ hắn cũng chăm tập thể dục, nên cơ bắp cũng khá rắn chắc, với lại hắn ta chính là sáu múi chân chính. Linh Hương biết hắn mới tắm xong, bởi những giọt nước li ti đang bám trên cơ thể hắn, ra ngoài ánh sáng thì nổi bật kinh khủng.

Mặc Lâm thấy Linh Hương vẫn lúng túng như vậy, bụng nhủ thầm nên trêu cô một chút, bèn tiến lại gần, cười thật tươi rồi vòng tay khoác vai cô:

-Đi thôi nào, vợ chồng chúng ta cùng vào bếp.

Linh Hương bị hành động của Mặc Lâm dọa làm cuống cuồng cả lên, chân tay lóng ngóng, miệng lắp bắp:

-Đồ, đồ biến thái bệnh hoạn. Anh, anh… mà không.. mi mi… đừng tưởng bà đây dễ bắt nạt nhé!

Mặc Lâm cười to hơn:

-haha, Linh Hương ơi là Linh Hương, đây có phải là chị không vậy, hay là em gái sinh đôi của chị. Nếu chị không nhận mình là Linh Hương thì tôi còn đang nghĩ sao chị lại có cô em gái đáng yêu như vậy đấy. Ha ha

Linh Hương ngước mắt lên nhìn hắn, cái nụ cười đáng ghét vẫn chưa dứt. Biết tỏng thằng cha này còn đùa dai hơn cả cô, thế nên cô chỉ im lặng, ngậm ngùi bước vào bếp. Lòng cũng hơi vui sướng, vào bếp rồi sẽ rõ…

Linh HƯơng và Mặc Lâm loay hoay trong bếp, món này cô được ăn khác nhiều lần, mà toàn do mẹ làm thôi, cô chưa bao giờ phải nhúng tay vào làm. Chỉ là khi mẹ làm thì ngó vào coi sao để sau này còn biết biết. Hôm nay thực hành, cũng khá là khổ sở.

-Mặc Lâm, tôi làm sạch cua rồi,bóc bỏ mai đi



-Mặc Lâm, khều gạch ở mai cua đi



-Mặc Lâm, giã cua đi



-Mặc Lâm đổ nước vào rồi lọc ra nồi này đi

-Là như thế nào vậy, tôi không biết- Mặc Lâm ngơ ngơ

Cô ra vẻ hiểu biết, giọng trách:

-Đúng là đi du học nhiều quá lú mất rồi. Có mỗi thế này mà không biết làm



-Xong rồi đấy, anh xào cà chua đi

-Tôi không biết làm

-Được rồi, cứ bắc lên tôi chỉ cho- cô nói

Lúc này thì Mặc Lâm không chịu để yên nữa, mới tắm rửa sạch sẽ, tưởng rằng sau đó được thưởng thức món bún riêu như lời cô hứa, ai dè lại bắt anh làm hết cái này đến cái nọ. Anh cau có:

-Linh Hương, là tôi làm bún riêu cho chị ăn hay là chị làm cho tôi ăn đấy hả?

Mặt Linh Hương vẫn không đổi sắc, cứ nghĩ đến lúc hắn ta trêu cô lúc ngoài cổng là cô không thể tha thứ được, đâu phải ai cũng bắt nạt được Linh Hương này. Linh Hương vẫn giả vờ chăm chú nhìn vào chảo, mặt lạnh như tiền:

-Chú ý vào, đảo đều lên, người Việt mà không nấu được món ăn Việt thì còn mặt mũi nào nữa.

Mặc Lâm nghe thế bèn nhanh chóng đảo qua đảo lại cà chua, còn Linh Hương thì cười thầm, thằng cha này cũng ngốc phải biết.

Hơn một tiếng sau, hai người cũng xong công việc, chỉ còn ngồi chờ canh sôi. Linh Hương lúc này mới đưa điện thoại cho Mặc Lâm:

-Trả anh.

Mặc Lâm nhìn một lúc, rồi nói:

-Chị chụp ảnh Cao tổng à. Lúc sáng qua cửa bảo vệ an toàn không?

Cô hơi xịu mặt xuống:

-Haizz, cuối cùng thì hắn vẫn biết. Nhưng mà ít ra thì tôi cũng đòi được khoản bồi thường của một cô tiểu thư. Có lẽ hôm nay sẽ là buổi đầu tiên tôi làm giúp việc nhà cho anh họ anh, cũng là buổi cuối cùng ngồi đây cùng anh.

Mặc Lâm hơi ngạc nhiên:

-Vậy mà hắn vẫn cho chị ra khỏi Tân Thụy ư?

-Không cho thì hắn làm được gì được tôi. Mà thật ra hắn có nói vài câu, hình như là muốn dọa tôi. Nhưng mà tôi đâu có sợ.

Mặc Lâm giọng trầm xuống:

-Cao Thiên Hựu chưa bao giờ dọa ai cả, phong cách làm việc của hắn, chính là một khi đã nói ra nghĩa là việc ấy nhất định phải thực hiện được.

Để ý thấy sắc mặt của Linh Hương hơi biến chuyển, anh định dừng lại, nhưng nghĩ thế nào lại nói tiếp:

-Cao Thiên Hựu là con ngoài giá thú của chủ tịch tập đoàn Tân Thụy. Anh ta có hai người anh trai cùng cha khác mẹ. Cô thử nói xem, tại sao chủ tịch Tân Thụy lại không giao công ty của mình cho hai đứa con kia mà lại giao cơ nghiệp ấy cho Thiên Hựu.

-Tôi không biết. Nhưng có lẽ ông chủ tịch đó yêu mẹ của Thiên Hựu, vì vậy hắn ta cũng có được tình yêu của người cha.

-Sai rồi, ông ta yêu quý Cao Thiên Hựu đến đâu đi nữa, cũng không thể giao cơ nghiệp to lớn mà ông ta gây dựng cho con trai của mình dễ dàng như vậy. Đàn ông càng có nhiều cơ nghiệp, càng chăm chăm giữ lấy nó. Cao Thiên Hựu đã chứng tỏ cho ông ta thấy anh ta có khả năng, có thủ đoạn, có mưu kế thâm hiểm. Một khi anh ta đã nói ra điều gì, thì điều đó chắc chắn sẽ xảy ra. Giới kinh doanh lưu lại một câu chuyện khi Thiên Hựu mới bắt đầu bước vào thương trường. Chủ tịch Cao muốn cả ba anh em nhà họ phải đánh đổ được công ty đối thủ là Vân Đồn. Có thể nói ngày ấy Vân Đồn chính là đối thủ đáng gờm nhất của Tân Thụy. Chủ tịch Cao đã ra hẹn, trong nửa năm, trong ba đứa con của mình, ai có thể loại bỏ được Vân Đồn, người đó chính thức trở thành người thừa kế của Tân Thụy.

Linh Hương nhanh chóng hỏi:

-Thiên Hựu đã thắng hai anh của hắn ư?

-Phải, hắn đã loại bỏ được Vân Đồn. Còn chuyện hắn làm cách nào, tôi không rõ lắm. Câu chuyện ấy mọi người lưu lại chỉ là những tin đồn, không biết có tin được hay không. Lúc ấy, hắn còn chưa trở thành người thừa kế, hắn lại không có bên ngoại hùng mạnh như hai người anh, vậy mà có thể lật đổ cả một tập đoàn lớn. Có thể nói, hắn sinh ra đã có thủ đoạn, sinh ra đã mặc định trở thành người thừa kế Tân Thụy.

Linh Hương nghe mà như nuốt từng lời của Mặc Lâm. Không ngờ trong một gia đình giàu có còn có nhiều chuyện như vậy, anh em mà cũng phải quyết đấu với nhau như vậy ư. Cô có nghĩ cũng không ra, cô năm nay 22 tuổi, Thiên Hựu cùng lắm bây giờ mới chỉ 26. Mấy năm trước, chẳng hóa ra hắn lúc ấy cũng chỉ bằng tuổi cô, hoặc hơn cô một hai tuổi hay sao. Thế mà lúc ấy hắn đã gây chấn động giới kinh doanh, khẳng định nếu Mặc Lâm nói đúng, thì giờ Cao Thiên Hựu chính là một con cáo già thành tinh. Điều gì hắn muốn làm, nhất định phải làm bằng được. Hix. Nghĩ đến đây, Linh Hương bỗng lạnh toát sống lưng, cô nhớ lại ánh mắt cùng giọng nói của hắn. Thế nhưng cô lại nghĩ, mấy lần nói chuyện với hắn, cô không thấy hắn giống một kẻ thâm trầm mưu kế như Mặc Lâm nói, nên có phần nghĩ chắc hắn không để tâm tới một đứa nhỏ nhoi như mình đâu.

Linh Hương và Mặc Lâm sau đó vào bữa ăn, quên luôn câu chuyện về Cao tổng.

Mấy ngày hôm sau, sau khi trả lại cho Kiến Phong số tiền cần thiết, Linh Hương trở lại guồng công việc của mình, đến công ty rồi lại về nhà, thỉnh thoảng tới nhà Linh chơi. Chuyện xảy ra ngày hôm ấy cô cũng quên đi. Đến một tuần sau, khi đến nhà Linh, cô thấy Nhi và Tinh. Lâu lắm rồi không có buổi tụ tập đông đủ, cô vồn vã hỏi thăm mấy đứa. Cô để ý thấy mặt Nhi buồn buồn, từ khi đến nhà Linh chỉ uống bia. Sợ con bạn uống đến say thì không có chuyện để hỏi, cô bèn cướp lấy chai bia rồi hỏi:

-Thôi đi mày, bia chùa nên định uống thả phanh à? Mày lại thất tình chứ gì?

Tinh xem vào:

-Con ngốc kia, ai nói mày con Nhi thất tình. Nhỡ nó gặp trục trặc công việc thì sao?

Linh Hương phủi tay:

-Không thể, tuần trước tao giúp nó có một tin giật gân cơ mà. À phải rồi sao tao chưa thấy tin tức ấy đăng tải trên báo nhỉ. Đáng ra chuyện của Cao Thiên Hựu mà lên báo chí thì giới kinh doanh phải đồn ầm lên rồi cơ mà?

Nhi không nói, mặt cũng đỏ vì men say, cô nàng ngả người ra ghế, định bụng thiếp đi để không phải tìm lời giải thích với đám bạn, nhưng chúng nó nào có chịu để yên cho cô, hết đừa này đến đứa nọ thay nhau nói.

-Cái gì, không phải là Cao Thiên Hựu- Cao tổng của Tân Thụy chứ- Tinh nhanh chóng lên tiếng.

Tinh nhanh nhảu như vậy cũng phải thôi, bởi cô nàng này rất quan tâm tới những anh chàng đẹp trai nhà giàu tài giỏi, hơn nữa, Tinh lại là một người mẫu, mà câu chuyện “chân dài- đại gia” cô đã nghe rất nhiều từ đàn anh đàn chị. Cao Thiên Hựu lăng nhăng như thế nào, người bình thường không rõ, nhưng người trong giới showbiz rất rõ.

-Phải- Linh Hương đáp cụt ngủn

-Chúng mày điên cũng vừa vừa thôi chứ?- Tinh nói to

Cả Linh và Hương đều giật mình, vẫn biết con nhỏ này mọi hôm mồm to, nhưng mà lúc này nghe giọng Tinh cứ kì lạ thế nào. Linh thận trọng hỏi:

-Tinh, mày biết được chuyện gì à?

Tinh ngao ngán nhìn lũ bạn:

-Cũng may là bây giờ chưa có scandal của Cao Thiên Hựu. Không biết chúng mày có nghe báo chí nói về vụ tự sát không thành của người mẫu Thái Y Lâm mấy tuần trước không

Hương nhanh nhảu:

-Tao biết, báo chí đồn đại rằng Thái Y Lâm vì quá yêu Cao Thiên Hựu mà tìm cách tự sát.

-Mày chỉ biết một mà không biết mười. Ngay sau ngày hôm ấy, báo mạng đăng tải thông tin kia đã chính thức phải đính chính thông tin, nói rằng Thái Y Lâm chính là do áp lực công việc mà tìm cách tự tử- Tinh nói

Linh và Hương cười xòa:

-Thôi bà nội, nghĩa là người ta đính chính rồi thì thôi chứ sao. Tức là Cao Thiên Hựu và Thái Y Lâm chẳng có gì cả

-Ơ, mà khoan. Tao nhớ hôm ấy tao đã xem một clip, tao thấy ánh mắt Thái Y Lâm nhìn Cao Thiên Hựu với ánh mắt cuồng tình lắm cơ mà- Linh HƯơng cảm thấy không đúng

-Bây giờ chúng mày lên mạng, đố mà tìm được cái clip ấy. Ai cóp trên mạng về ngay thì biết thế chứ đăng là bị xóa ngay thôi. Tao nghe một đàn chị nói bà ấy cũng quen với Y Lâm, cô ta nói với đàn chị của tao rằng đang yêu một người, nhưng người ấy không muốn công khai mối quan hệ, và cô ta còn nói cảm giác người đó không thật lòng với mình cơ mà. Đàn chị của tao nói Thái Y Lâm là người yêu hết mình, thế nên gặp phải loại đàn ông như Cao tổng làm sao mà không đau lòng. Ngay mối tình đầu đã gặp phải quả đắng- Tinh thở dài

Nghe đến đây, Linh Hương bắt đầu sợ. Cô nhớ lại lúc cô mang bức ảnh đi, anh Minh đã năm lần bảy lượt khuyên nhủ cô rằng hãy giao nó cho giám đốc. Anh Minh ở bên Cao Thiên Hựu nhiều năm như vậy, lẽ nào anh không biết Cao tổng của mình là người như thế nào. Chắc chắn anh ấy đã nhìn thấy không ít kết cục của người khác khi xen vào đời tư của Cao Thiên Hựu nên đã muốn khuyên nhủ cô, nhưng lúc ấy cô bị lòng tự trọng làm cho mờ con mắt mất rồi.

Cô thình lình quay ra Nhi, lay thật mạnh con bạn, giọng hoảng hốt:

-Nhi, chẳng nhẽ mày có chuyện gì rồi sao? Nói đi, nhanh lên

Tinh và Linh cũng hoảng hồn không kém, lòng biết chắc rằng hai con bạn này đã dính vào Cao tổng rồi. Cả hai đứa cùng Hương lay mạnh Nhi, không ngừng gọi Nhi.

Nhi cuối cùng không chịu được nữa, uể oải ngồi dậy nhìn lũ bạn:

-Phiền với chúng mày quá! Bức ảnh ấy hôm con Hương đưa cho tao, tao gửi luôn cho ông tổng biên tập, còn cam đoan bức ảnh độc quyền. Hôm sau ông ấy nói với tao bức ảnh này sẽ trở thành độc quyền của báo, mua lại bức ảnh ấy và làm hợp đồng yêu cầu tao không được phát tán bức ảnh ấy. Thế rồi đến ngày hôm sau nữa thì lão đuổi việc tao, chẳng hiểu sao nữa.

-Thế bây giờ mày đã tìm được công việc mới chưa?- Linh hỏi

-Đi khắp nơi rồi, nhưng chưa tìm được việc. Mà cũng có chỗ lúc xin thì được nhận. Nhưng sang đến ngày hôm sau họ lại đuổi việc tao luôn.

Linh Hương bỗng nghĩ đến Cao Thiên Hựu, nghĩ đến ánh mắt đầy sát khí của hắn, rồi cô lại nhớ đến câu nói của Mặc Lâm: “Cao Thiên Hựu chưa bao giờ dọa ai cả, phong cách làm việc của hắn, chính là một khi đã nói ra nghĩa là việc ấy nhất định phải thực hiện được”. Chẳng nhẽ Mặc Lâm nói đúng. Lại còn thêm lời của con mắc dịch Tinh kia nữa, cô quả thật hoang mang. Cô không nghĩ Cao Thiên HỰu lại có nhiều thời gian rảnh để giải quyết những người nhỏ bé như cô và Nhi.

-Hương à, mày nói mày quen với trợ lý của Cao Thiên Hựu cơ mà, mày hỏi dò xem, có phải tên họ Cao đó đã nhúng tay vào chuyện này không?- Linh bình tĩnh hơn cả, cất tiếng trước.

Linh Hương cũng hơi run, khoảng thời gian ngắn chờ Minh bắt máy lại chính là khoảnh khắc cô suy nghĩ nhiều nhất. Nếu Minh nói không phải, thì cô và bạn mình quả thật thoát nạn, và việc không tìm được việc của Nhi chỉ là ngẫu nhiên. Còn nếu MInh nói phải thì cô sẽ làm sao, và có nghĩa là lời mọi người nói về Cao Thiên Hựu là đúng, như vậy việc hắn làm có đơn giản là chỉ khiến Nhi mất việc hay không, bởi cô không tin một người nham hiểm độc ác khi rat ay lại chỉ đơn giản nhẹ nhàng như vậy.

-A lô

Tiếng đầu dây bên kia đánh thức suy nghĩ của Linh HƯơng, cô nhanh chóng cất tiếng:

-Anh Minh à, em là Linh Hương đây!

Đầu giây bên kia ngập ngừng một lát, cô nghe thấy tiếng Minh thở dài. Vài giây sau, MInh mới lên tiếng:

-Bây giờ em mới gọi cho anh à?

-Anh Minh à, em, em có chuyện muốn hỏi anh- Linh Hương ngập ngừng

-Ừ

-Chuyện bức ảnh em chụp trộm Cao tổng ấy ạ…

Cô chưa kịp nói thì Minh đã lên tiếng:

-Giám đốc đang giải quyết

Câu nói này nói kinh khủng hơn câu trả lời “ừ” trong tưởng tượng của Linh Hương. Anh Minh nói “đang giải quyết”, nghĩa là chuyện này vẫn chưa xong, nghĩa là công việc của Nhi không kiếm được thì mọi chuyện sẽ dừng lại. Cao Thiên Hựu vẫn còn muốn tìm cách tiếp tục.

-Anh Minh à, có phải chuyện bạn em không tìm được việc là hắn gây ra, với lại hắn cũng không định kết thúc tất cả ở đó

MInh lại thở dài:

-Linh HƯơng, hôm đó anh đã khuyên em hết lời, nhưng tại sao em không chịu dừng lại. Em không biết Cao tổng là loại người thế nào, nhưng anh rất rõ. Ngày hôm ấy, Cao tổng đã cho em cơ hội nhiều hơn mức cần thiết rồi, tại sao em lại bướng bỉnh như vậy.

Linh Hương hối lỗi:

-Anh Minh, em biết anh là người tốt, em rất cảm ơn anh. Nhưng anh biết đấy, khi giận thì mất khôn. Hôm ấy em quả thực giận quá anh ạ. Em biết hắn sẽ không chịu dừng lại ở đó, em thật sự không biết làm thế nào anh ạ. Hay là, em tới Tân Thụy xin lỗi anh ta, lúc ấy anh nói đỡ cho em vài câu được không ạ?

Minh lại thở dài, mà mỗi lần thở dài thì lại chính là báo hiệu cho Linh Hương sự bất lực của anh:

-Linh Hương, anh đã thăm dò giám đốc rồi. Anh ấy đã quyết tất cả rồi, khẳng định với tính cách của Cao tổng, anh ấy sẽ không cho em cơ hội nữa đâu, bây giờ em có xin lỗi anh ấy cũng muộn rồi. Anh thật sự không thể giúp gì được em, chỉ có thể nói, chuyện như vậy rồi, em chỉ có thể chờ kì tích. Mong rằng giám đốc sẽ nhẹ tay mà dừng lại

-Anh Minh, rõ ràng khi anh nói đến từ kì tích cũng không chắc chắn, nghĩa là trong từ điển của Cao Thiên Hựu không thể nào có từ dừng tay. Anh bắt em chờ, như vậy thì khác gì chờ tai họa giáng xuống.

-Chẳng thể có cách khác.

Nói rồi Minh tắt máy, để lại nỗi lòng ngổn ngang cho Linh Hương và ba đứa bạn. Sóng gió, cả bốn người họ không phải chưa từng trải qua, nhưng chỉ đơn giản là những cơn gió nhỏ, những đợt song nhẹ nhàng tấp vào cuộc đời họ để họ trưởng thành, chứ chưa bao giờ xuất hiện một cơn sóng ngọn gió có nguy cơ thành bão như vậy, mà cũng chẳng biết bao giờ cơn bão ấy xuất hiện, chỉ biết chờ trong lo âu.

Sau khi biết Cao Thiên Hựu đang ngầm tính toán điều gì đó, thì Linh Hương không tập trung được vào việc gì được.

-Linh HƯơng, sao mấy hôm nay cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn vậy- Kiến Phong hỏi thăm

Linh Hương chỉ cười trừ không đáp, cô biết chắc giám đốc gọi vào đột xuất như vậy không phải chỉ là để hỏi tâm trạng của mình, dù sao đó cũng chỉ là câu chào hỏi nên cô không muốn trả lời.

Kiến Phong nói tiếp:

-Linh Hương, tôi có tin tốt dành cho cô đây. Tân Thụy đã đồng ý cùng chúng ta kí hợp đồng. Tuy nhiên bên đó ra điều kiện cô phải là người trực tiếp chịu trách nhiệm với việc cộng tác này.

Linh Hương giật thót. Cao Thiên Hựu không sớm không muộn lại đúng lúc này chịu kí hợp đồng cùng Bình Thái, lại còn yêu cầu cô trực tiếp chịu trách nhiệm trong dự án của hai bên, như vậy có ý gì. Cô vẫn chưa hết bàng hoàng thì Kiến Phong phì cười:

-Làm gì mà lo sợ vậy?

-Giám đốc, em mới vào nghề, thật sự em, em chưa có nhiều kinh nghiệm lắm, giám đốc có thể cử người khác không ạ?

Kiến Phong mỉm cười động viên:

-Hợp đồng lần này hoàn thành, cô là người có công lớn nhất, dự án này giao cho cô cũng hợp tình. Cô yên tâm, có gì không biết cứ hỏi tôi, tôi nhất định giúp đỡ. Đây cũng là điều kiện để cô trưởng thành hơn trong thương trường.

-Giám đốc, em sợ có rủi ro thì cả công ti ta năm nay sẽ không đạt được chỉ tiên cấp trên giao. Giám đốc em….

-Thôi, đừng nói nữa, việc này đã quyết rồi. Mà cô yên tâm, bắt đầu từ tháng này, cô sẽ được tăng lương mà.

Linh Hương đang định năn nỉ Kiến Phong, nhưng Kiến Phong nhanh chóng có điện thoại. Anh nghe điện thoại, đoạn ra dấu bảo Linh HƯơng ra ngoài.

Linh HƯơng bước ra khỏi phòng giám đốc, tâm trạng rối bời. Cao Thiên Hựu, hắn rốt cuộc muốn làm gì

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play