Lên trên xe Cao Thiên Hựu mà lòng nó cứ nao nao, tự hỏi
không hiểu cái món môi cá đó ăn uống ra sao mà đáng cả bạc triệu nữa, đúng là
càng giàu thì ăn uống càng kén chọn, đại gia thì mãi là đại gia, chả biết có
bao giờ họ nghĩ trong khi đang ăn bào ngư vây cá thì ngoài kia có biết bao
nhiêu người đến bánh mì còn chả có mà ăn không nữa. Nó tự thấy nếu tiếp tục đi
theo anh chàng giám đốc này thì chỉ có nước mà bán nhà đi mà trả nợ thôi, nó
nên chủ động chọn địa điểm thì tốt hơn. Nó quay sang Thiên Hựu mà nói:
- Cao tổng à, chắc ngày nào anh cũng ăn món ấy rồi, tôi nghĩ
anh nên thay đổi khẩu vị. Sơn hào hải vị ngày nào anh cũng đã được ăn, tôi sẽ
đưa anh đến một chỗ lạ lạ một chút.
Thiên Hựu nhếch mép cười:” Cô cũng biết sợ tốn tiền cơ à”.
- Tôi ghét ăn những quán ven đường, vô cùng mất vệ sinh, nếu
cô có ý định đưa tôi đến đó ăn một bữa thì rất tiếc tôi không đi được.
Có ai bảo hắn là nó sẽ mời hắn đi ăn ở những chỗ như vậy
đâu, hắn tưởng cuộc đời giống phim lắm à, đàn ông con trai mà mơ mộng y như đàn
bà không biết, ít ra cũng phải để hắn không tưởng bở nữa mới được:
- Cao tổng thật giống bà chị họ của tôi, ở tuổi này vẫn còn
thú vui xem phim thần tượng, chị ấy chỉ vì cứ ngóng đợi một anh chàng hoàn hảo
trong phim mà cứ yêu hết người này đên người kia để tới bây giờ vẫn chưa lập
gia đình. Thời buổi này lắm người hay tự cho mình là hoàng tử công chúa lắm.
Haizz
Linh Hương quả thật có khả năng công kích thiên bẩm, nói
phát là trúng chỗ hiểm ngay, nếu là người khác thì chắc là phải ngượng chín mặt
vì cô nàng, nhưng mà đối thủ này là một con cáo già đã tu luyện nhiều năm trên
thương trường, những chiêu như thế không khiến Thiên Hựu cảm thấy phiền hà mà
ngược lại mang cho anh cảm giác thích thú, vì sao ư, bởi vì mục đích của cô ta
và mục đích của đối thủ muốn cạnh tranh với anh khác nhau hoàn toàn, cô ta cũng
giống như một con nhìm, chỉ xù lông khi có kẻ tấn công mình, lời nói không mang
quá nhiều mục đích phức tạp. Anh nói:
- Cô Linh Hương à, chắc sở thích của cô là phim trinh thám
phải không, như phim conan chả hạn?
Như tìm được tri kỉ, Linh Hương hồ hởi hỏi:
- Cao tổng anh tài thật, làm sao anh đoán ra tôi thích xem
trinh thám, đặc biệt là phim hoạt hình connan?
Thiên Hựu muốn bật cười ha hả ngay lúc này, nhưng mà hình tượng
của một vị giám đốc ngăn anh lại, chả nhẽ anh lại nói cho cô ta biêt rằng trên
mặt cô hiện lên hai chữ hoạt hình à. Anh chẳng qua chỉ là hàm ý muốn hỏi cô ta
định giở trò trinh thám mò ra để đoán anh sao, nhưng nghĩ người như cô ta chắc
không thể xem phim theo lứa tuổi được, nên nghĩ ngay đến phim hoạt hình, ai dè
đúng thật, cảm xúc của cô ta sao lúc nào cũng hiện rõ mồn một trên khuôn mặt
như thế. Thiên Hựu nhanh chóng bảo trợ lý dừng xe mà không đáp lời Linh Hương
- Minh, cậu… cậu mau dừng xe lại…nhanh lên
Hai người còn lại trên xe ngớ người không hiểu chuyện gì xảy
ra, chỉ biết rằng Thiên Hựu nhanh chóng xuống xe, bước ra ngoài rồi phát ra những
tràng cười mà theo Minh đó là những tràng cười kinh điển, được liệt vào loại hiếm
có khó tìm. Thiên Hựu chỉ vì không thể nào nhịn cười được, cứ nghĩ đến hành động
của cô ta là anh không nhịn được, nghĩ là mình kìm lại được nhưng càng nghĩ anh
lại càng thấy buồn cười, vì không muốn hai người trên xe nhìn thấy cái điệu bộ
của anh nên chỉ biết nhảy xuống xe mà cười cho đã( thể loại gì không biết).
Linh Hương tò mò mà ngó đầu ra, rồi hơi nhăn mặt lại, định nói cái gì xong lại
thôi. Thiên Hựu sau khi cười xong mới bắt đầu để ý xung quanh, mọi người xung
quanh đi qua anh chỉ trỏ lắc đầu rồi nói thầm với nhau, anh không hiểu, chỉ là
cười mà họ cũng để tâm, thường dân có khác, chưa bao giờ nhìn thấy một hoàng tử
đẹp trai phong độ như anh cười nên hôm nay lũ người này mới được dịp sung sướng
bàn tán như vậy đây mà. Đang định tiến về phía xe thì một đám thanh niên bu
quanh anh, có đứa còn đeo khăn trắng, một đứa lên tiếng:
- Thằng già kia, đạo đức m để đâu hả?
Đạo đức! Chúng nó đang nói gì không biết, anh khoanh tay điềm
tĩnh:
- Các cậu định nói đạo đức với lịch sự gì với tôi hả, các cậu
tự dưng kiếm chuyện còn hỏi tôi đạo đức à?
- M muốn ăn đấm hả con, bọn ông cho m vài phát là có thể tiễn
m đi gặp tổ tiên rồi đấy con ạ.- một thằng thanh niên lên tiếng
Lúc này mọi người xung quanh bắt đầu xúm lại đông hơn, Thiên
Hựu lên tiếng:
- Mấy cậu là cái gì mà dám nói chuyện với tôi như thế, đây
là nơi công cộng, tôi muốn cười thì cười ảnh hưởng gì tới các cậu, định sinh sự
hả.
Vài người lên tiếng:
- Đánh chết nó đi, trông ăn mặc lịch sự tưởng là có học thức
ai dè chỉ được cái mã, thấy nhà người ta có tang mà còn đứng ở chỗ này mà hô hố
cười được, đúng là thằng mất dạy.
Thiên Hựu giật mình sau câu nói ấy, anh nhanh chóng quay mặt
lại và nhìn thấy quả thật mình đang đứng trước một nhà có đám, nhưng tại sao lại
không có kèn nhỉ, anh hơi lúng túng:
- Nhưng…nhưng tại sao lại không có kèn vậy?
Mọi người xung quanh phẫn nộ:
-Thằng này ra ngoài toàn nghe trước rồi mới nhìn sau hay sao
ý nhỉ, cứ phải nghe tiếng kèn mới biết có đám ma à. Có ngày tai nạn vỡ đầu chứ
chả chơi.
Mọi người bàn tán, không hề có ý trách đám thanh niên kia mà
đổi lại phê phán Thiên Hựu, nào là “đẹp mã mà vô tích sự”, “chắc là loại chuyên
đi lừa người ta bởi vẻ bề ngoài”. “người lớn mà chả biết phép tắc”. Lũ thanh
niên nhao nhao:
- M còn cãi được gì không, đứa nào là thằng gây chuyện hả?
Không khí xung quanh Thiên Hựu vô cùng nguy hiểm, ai cũng muốn
nhảy vào ăn tươi nuốt sống anh, Minh thì ngồi bồn chồn lo lắng, anh quay xuống
hỏi Linh Hương:
- Cô Linh Hương, chúng ta phải làm gì bây giờ, giám đốc tôi
nguy mất.
Linh Hương tiếp tục rướn người ra quan sát:
- Làm gì à, tốt nhất là đừng bảo chúng ta có quen giám đốc của
anh, nếu không cả chúng ta cũng bị hội đồng đấy, thôi ai làm người nấy chịu,
anh đi mua sẵn băng cứu thương cho anh ta đi, tí nữa thể nào cũng dùng đến.
Minh đưa ánh mắt nhìn nó như thể nói sao cô có thể thấy một
người đẹp trai như vậy gặp nạn mà không cứu, sao lại nhẫn tâm như vậy, lại còn
bình thản đứng nhìn như đang xem ti vi không bằng.
Linh Hương cũng đưa ánh mắt nhìn lại, hắn ta là cái gì, sao
tôi phải quan tâm, là cấp trên của anh thì anh đi mà xả thân cứu, ừ thì tuy là
đàn bà con gái nhưng tôi cũng được cái tính can đảm, tận trung của Lê Lai,
nhưng mà cái tên Thiên Hựu ấy, phúc mấy đời mà hắn được làm Lê Lợi chứ. Cô đáp
lại ánh mắt của anh chàng trợ lý:
- Tôi đâu làm chuyện gì thất đức, đổi lại người làm chuyện
đó là giám đốc Tân Thụy các anh thôi, người gì mà kiêu ngạo, đi tới đâu là muốn
gây sự chú ý tới đó đây mà.
Minh giật mình khi nghe cách nói chuyện của cô gái, cô ta
lúc có mặt giám đốc thì nói năng nhẹ nhàng lịch sự thế, xin lỗi giám đốc đủ kiểu,
thế mà…
Bất chợt Linh Hương thấy mình đã nói quá nhiều, sợ anh chàng
kia tơn hớt với giám đốc của hắn, nên cô mới nói:
- Anh đừng nhìn tôi như thế, tôi nói thế là bởi vì thông cảm
cho anh khi làm việc cho Cao tổng thôi, chúng ta đều làm phận trợ lý, tôi thấy
anh thiệt thòi hơn tôi, bởi tôi tuy năng lực không bằng anh nhưng ít ra còn tìm
được một cấp trên tốt. Tôi thật là khâm phục sự chịu đựng của anh khi làm việc
với người tính khí thất thường như Cao tổng
Minh nghe xong mà trong lòng cảm động trước sự giãi bày của
cô gái Linh Hương, trong khi Linh Hương thì sung sướng trong lòng khi có người
bị cô lừa, cô nhanh chóng:
- Anh Minh à, từ nay anh cho phép em gọi anh là anh nhé, em
mong được anh chỉ giáo nhiều điều lắm ạ.
Minh cười vui vẻ:
- Được, lâu lắm rồi anh mới tìm được người hiểu mình như em.
Chúng ta đúng là có duyên.
Đúng lúc ấy thì đằng xa phát ra tiếng:”Cho chừa cái thói khệnh
khạng này” rồi “Bốp”. Cả hai người cùng quay ra thì thấy Thiên Hựu bị giáng cho
một đòn vào bụng, Minh hoảng hốt:
- Không được rồi, anh phải ra can thôi.
Linh Hương im lặng, dù sao thì anh Minh ấy cũng là người có
sức vóc, anh ấy ra cản là hợp lý nhất, lý nào lại để đứa con gái chân yếu tay mềm
như nó vào cuộc. Bất chợt Minh lại lên tiếng:
- À phải rồi,giờ anh sẽ gọi điện cho người đến, Linh Hương,
em giúp anh cản lại được không
Linh HƯơng trố mắt nhìn người đối diện:
- Không được đâu anh ơi, đám người này điên cuồng như thế,
em mà ra thì anh sẽ phải gọi thêm 1 xuất cứu thương cho em đấy
- Không phải em muốn kí hợp đồng với Tân Thụy sao, đây là cơ
hội tốt cho em thể hiện đấy, yên tâm anh đã gọi người, khẳng định là vài phút nữa
họ sẽ có mặt, nếu em ra kéo dài thêm vài phút em và giám đốc sẽ không sao, giám
đốc sẽ mang ơn em. Anh nghĩ lúc ấy hợp đồng đơn giản của em cũng có thể giải
quyết
Linh Hương mắt rơm rớm:
- Không ngờ anh đã tính trước cả rồi, cơ hội hiếm có để lập
công thế này anh lại nhường cho em, em tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng.
Nói rồi nó hùng hổ bước xuống xe, sợ cái gì nữa, anh Minh đã
tính cho nó cả rồi, nếu vài tiếng thì nó còn sợ chứ vài phút thì lo gì, bọn vệ
sĩ kia ắt hẳn sẽ phóng bạt mạng đến đây vì lo cho số phận cậu chủ mình, nó bây
giờ chỉ cần thêm chút tài lẻ là có thể trở thành nữ anh hùng, còn cao Thiên Hựu
thì cứ cho hắn là một nam nhân có khuôn mặt tuyệt vời đi, như thế nó sẽ thấy
mình không uổng công khi xả thân cứu hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT