Quân chợt phá lên cười kiểu nhạo đời vô cùng. Anh không thể tin được sau khi tàn nhẫn đẩy anh xuống vực thẳm của sự đau khổ, mà hắn vẫn còn thản nhiên “thân thiện” với anh như thế. Sự trơ trẽn của hắn khiến anh buồn
nôn kinh khủng! Lúc này, Quân thật sự muốn đập cho hắn 1 trận thừa sống
thiếu chết, nhưng anh lại thôi không làm. Vì hắn chẳng đáng để anh phải
tốn sức. Chạm vào người hắn, tay anh chỉ thêm bẩn, thêm nhơ nhuốc mà
thôi. Vả lại cho dù có giết chết tên đê tiện này, thì mọi thứ mà anh yêu quý, cũng không thể nào trở về với anh được nữa…
- Cút đi Luân, đừng làm bẩn mắt tao… – Quân thở dài, lườm hắn bằng đôi mắt khinh bỉ nhất trần đời rồi bước thẳng vào trong nhà
Tên Luân có lẽ cũng đã đoán trước được thái độ của Quân nên hắn cũng không
lấy làm ngạc nhiên lắm. Nhưng hắn vẫn cảm thấy nhục nhã đến tức điên lên được. Hắn cho 2 tay vào túi vừa đi vừa ngoáy đầu lại chử.i rủa Quân
bằng những từ ngữ thô tục nhất
Chợt, lúc ấy Trung và Nam nhảy bổ
ra từ bước tường ngay khúc cua, chặn đầu hắn. Nam vênh vênh cái mặt tếu
lâm của anh lên với vẻ thách thức, còn Trung thì không cần phải màu mè
như cậu bạn, anh tiến đến chộp ngay lấy cổ áo của Luân 1 cách mạnh bạo,
nóng nảy đúng như tính cách của anh. Rồi Trung trừng mắt lên, rít qua kẽ răng những âm thanh sặc mùi đe dọa:
- Nhìn mày, tao chướng mắt đếch thể nào tả được! Không lẽ tao chấp nhận bị anh Vũ phạt để đập cho mày nhập viện hả Luân?!
Luân biết rõ vì sao 2 tên nhóc này lại vô cớ nổi giận với hắn như vậy, hắn khẽ thở dài, nói vẻ ngán ngẩm:
- Tụi bây cũng ngộ thiệt, thằng Quân nó không còn thuộc Killer nữa thì
tao có quyền! Với lại thằng ôn đó có cái gì hay mà tụi bây phải cay cú?!
- Mày đừng có nghĩ ai cũng hèn hạ như mày, nghe chưa thằng khốn!! – Trung với Nam đồng loạt quát lên
Rồi bỗng dưng cả 2 đều khựng lại 1 cách bối rối khi bất giác nhận ra…mình
vừa lên tiếng bảo vệ kẻ phản bội ấy… Bần thần những kỷ niệm vui tươi đầy tiếng cười hòa quyện 1 chút tình nghĩa anh em thắm thiết; hiện về trong tâm trí Trung và Nam, họ nhớ khi cùng nhau bỏ bột năng lên cánh quạt
trần của lớp mấy thằng công tử bột, bộ dạng trắng xóa như người tuyết
của bọn nó khiến bộ 3 nghịch ngợm này đều phá lên cười đến vỡ bụng. Họ
nhớ những đêm nhậu thâu đêm suốt sáng tại nhà Trung, và nhớ cả lần 3
thằng cùng bu quanh 1 cây cá viên chiên để giành nhau ăn cho bằng được.
Cái bộ mặt mếu máo đáng thương của Nam đã làm Quân ôm bụng cười sằng sặc khi bị Vũ và Hoàng dùng “quyền lực” để giựt mất cây cá…
BĂNG NHÓM HỌC ĐƯỜNG (Complete)
Trung với Nam không biết từ đâu; nhảy bổ ra chặn đầu tên Luân
Biết bao nhiêu chuyện vui, chuyện buồn họ đã sẻ chia cùng nhau, từng cái
khoác vai thân thiết cũng đủ để nói lên họ quý nhau như thế nào. Vì thế, cả 2 đều rất buồn và thất vọng khi biết được Quân từng là kẻ phản bội,
từng âm thầm hại họ rất nhiều…
Luân chau mày, nhìn vào vẻ mặt
nhăn nhó bất thường của Trung rồi nhanh tay túm ngược lại cổ áo anh
không 1 chút nể nang, nhưng khi hắn chuẩn bị giương nắm đấm lên thì 1
giọng nói nghiêm khắc quen thuộc chợt vang lên, khiến cả 2 đang định đấm vào mặt nhau đều giật mình khựng lại, cùng nhìn chằm chằm vào 1 dáng
người cao ráo, đang uy nghi bước mạnh về phía họ. Vũ trừng mắt lên nhìn
Trung khiến anh phải nhanh chóng buông tay ra khỏi cổ áo thằng Luân,
nhưng nét mặt vẫn còn rất tức tối. Rồi vị thủ lĩnh lườm sang Luân, nói
nhanh:
- Bảo thằng Sơn nhớ đến đúng giờ, tao không có thói quen chờ đợi đâu.!
Dứt câu, anh kéo 2 đàn em đi xa khỏi Luân.
—————†—————
Vân lại giật mình tỉnh giấc sau khi vừa chợp mắt được 30 phút. Cô vội hướng lên nhìn 1 cách đau khổ vào chiếc đồng hồ treo tường đã điểm 3 giờ 15
phút. Hai mắt Vân giờ đã sưng húp vì khóc quá nhiều, đến nỗi không thể
ứa ra thêm 1 giọt lệ nào nữa… Làm sao cô có thể sống khi thiếu anh? Làm
sao cô có can đảm nhìn mặt thằng anh trai khi chính nó đã tiếp tay giết
chết người mà cô yêu hơn cả bản thân mình…? Nghĩ đến đó, trái tim Vân
lại thêm đau đớn tựa như có kẻ nào đó vừa cứa nó ra vậy…căn phòng im ắng 1 cách đáng sợ, nhưng ai nào biết cõi lòng cô đang thét lên những âm
thanh cùng cực của sự đau khổ.
Sự tuyệt vọng, những suy nghĩ tiêu cực bỗng chốc biến cô thành 1 con bé yếu đuối tự bao giờ… Nhưng…khoan
đã…! Cô không thể cứ ngồi đây mà khóc mãi như thế này được! Vũ không thể chết!! Cô có thể làm gì đó…không đúng! Cô chắc chắn phải làm được điều
gì đó để thoát khỏi mớ băng keo chết tiệt này, bởi vì…cô là người duy
nhất có thể cứu người yêu của mình. Vân hít 1 hơi dài lấy lại tinh thần, những suy nghĩ lạc quan khiến đầu óc cô minh mẫn và sáng suốt hơn. Điều cô cần làm lúc này là phải tìm 1 vật sắc nhọn để cứa đứt mớ băng dính ở tay cô ra…nghĩ rồi, Vân ngước lên nhìn láo liên khắp căn phòng sặc mùi
thuốc lá của gã Sơn, và đôi mắt cô bỗng dưng sáng lên khi trông thấy 1
chiếc bình sứ khá to được đặt trên đầu tủ quần áo, ngay bên cạnh cô. Sau nhiều lần dùng sức húc thật mạnh vào chiếc tủ, bình sứ dần bị lay động
và rơi tự do xuống sàn nhà, vỡ tan tành tạo thành những mãnh vỡ sắc nhọn – 1 thứ rất hữu ích cho cô lúc này.
Rồi Vân dần dịch ghế lại gần những mãnh vỡ ấy, lấy hết sức lật nghiêng người mình ngã rầm xuống sàn
nhà theo cùng với chiếc ghế. Sau đó, cô với những ngón tay thon dài nhặt mảnh vỡ gần nhất…và bắt đầu cứa dải băng dính…
Đã 3 giờ 35 phút…liệu cô có thoát khỏi đây được hay không…?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT