Hân cố gắng hét lên từng âm thanh ta khỏi cổ họng đã khô khốc vì thiếu nước của mình:
- Đồ ngốc! Ai bảo cậu đến đây 1 mình?!! Chạy mau đi!!!
Gã Sơn đột lên phá lên cười sằng sặc, hắn đứng dậy vỗ vỗ tay giống như vừa xem được bộ phim tình cảm xúc động đến phát khóc vậy! Gã bước đến gần
Quân, nét mặt thay đổi 180 độ, gã nói nhanh:
- Tao nói ngắn gọn thôi, tao ghét cái thái độ xấc láo của mày ở quán bar hôm trước, vì thế, xin lỗi tao đi.!
Quân chau mày, cau có ra mặt, tay thì siết chặt nắm đấm lại 1 cách vô thức.
Gã Sơn tặc lưỡi, khẽ lườm xuống cánh tay anh kiểu như “ phải dùng biện
pháp mạnh với thằng này”, rồi gã liếc sang Chí Luân, nhướng mày 1 cái.
Như 1 hiệu lệnh tức thời, tên Luân bật con dao găm bỏ túi từ tay mình
ra, kề sát vào má Hân, gởi đến Quân sự đe dọa qua ánh mắt của hắn…
- Mày… có can đảm đánh đổi lòng tự trọng của của mày… để lấy nhan sắc của bạn gái mày không? – Gã Sơn nhún vai, vẫn cái giọng điệu chậm rãi sặc
mùi răn đe ấy
Quân đứng gồng mình như muốn kìm chế cơn giận đang
bùng cháy điên loạn trong lòng anh…và cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có
thể khi nghĩ đến chuyện lưỡi dao oan nghiệt kia sẽ vô tình rạch sâu vào
làn da xinh xắn của Hân. Anh ghét cái cảm giác bất lực đứng nhìn mọi thứ diễn ra như 1 trò hề trong sự điều khiển của gã Sơn như thế này, anh
ghét thằng đê tiện kia cứ lăm le kề sát lưỡi dao chết tiệt của nó vào
gương mặt hoảng loạn của người anh yêu và anh cũng ghét phải hạ mình
trước thằng khố n kiếp đang nở nụ cười gian xảo trước mặt anh…
Thấy Quân vẫn đứng im lặng như trời trồng, gã Sơn lại tặc lưỡi vẻ chán chường, rồi quay phắt sang Luân:
- Xài không được rồi, nó quan trọng sĩ diện của nó hơn, xử nhỏ đó…
- Khoan!! – Quân cắt ngang lời Sơn – tao sẽ nói!!
Gã nhếch mép hả hê rồi nghênh nghênh cái mặt lên, chờ đợi câu nói của anh chàng lì lợm
- Xin lỗi! – mặt Quân nóng ran lên khi 2 chữ chết tiệt đó miễn cưỡng tuông ra từ miệng anh.
Nhưng gã Sơn nổi tiếng đê tiện này sao có thể chỉ đòi hỏi ở Quân 1 chuyện đơn giản đến như thế?! Hắn phá lên cười 1 cách thỏa mãn rồi đưa bàn chân
trái hắn lên trước, nói nhanh:
- Quỳ xuống hôn chân tao!
Hân trợn mắt lên trừng trừng nhìn vào Quân 1 cách lo lắng, còn anh chàng này thì tức đến nỗi muốn bung cả não!
- Mày điên hả thằng khố n??!
“Bốp!!”, Sơn đấm vào mặt Quân 1 phát như trời giáng, lực đánh của gã này mạnh
không thua gì Hoàng cả. Quân như không biết đau, anh quay phắt lại,
giương nắm đấm nên định tẩn cho gã 1 trận nhưng Sơn liền nhanh chóng đưa ngón tay của gã lên, nghoe nguẩy trước mặt anh
- Chỉ cần mày
dùng bạo lực, con nhỏ đó sẽ nát mặt ngay! – gã quát lên – giờ thì hôn
chân tao, nếu mày không muốn nó giống như Chung Vô Diệm! 1, 2,…
Quân khụy 2 đầu gối xuống sàn nhà đầy bụi bẩn để chặn tiếng đếm hù dọa của
Sơn. Anh hướng mắt sang nhìn Hân đang trong vẻ mặt cực kì bức xúc, đôi
mắt thì long lanh lên như sắp khóc rồi vậy! Những lúc thấy Hân yếu đuối
thế này, Quân lại muốn bản thân mình phải trở nên mạnh mẽ hơn gấp mấy
ngàn lần bình thường…để có thể bảo vệ cô… Anh ra sao cũng được, miễn là
Hân – người anh yêu – được an toàn… Quân mấp máy môi 1 câu nói ngọt ngào quen thuộc: “ Tôi sẽ bảo vệ cậu.”, rồi từ từ cúi mặt xuống bàn chân của gã Sơn…nhưng khi môi anh gần chạm mũi giày của gã thì bỗng nhiên có
tiếng giày cao gót nện xuống sàn 1 cách mạnh bạo làm mọi người đều khựng lại, nhìn vào cô gái với mái tóc tết bím sát da đầu đang đứng chống
nạnh bên cạnh Quân. Quân ngước mặt lên và thật sự vui mừng khi thấy…Khởi Vân. “Có cứu tin rồi…” – Quân lầm bầm, trông chờ vào những điều tốt đẹp sắp đến…nhưng trớ trêu thay, mọi việc lại không diễn ra hoàn toàn theo
suy nghĩ ngây thơ của anh.
Sơn nhướng mày nhìn cô em, gằng giọng:
- Em quen thằng này à.?!
Vân lườm xuống Quân, phán 1 câu thật lạnh lùng:
- Không! Ai thuộc Killer, đều là kẻ thù hết!!
Rồi cô bước về chiếc ghế trống, ngồi xuống và nhìn đăm đăm qua khung cửa
sổ. Còn gã Sơn thì phá lên cười như nắc nẻ, đây là lần đầu tiên cô em
gái lì lợm này chịu theo phe của gã, rồi bằng giọng điệu bố láo nhất
đời, gã lườm xuống Quân, quát lên:
- Sao?? Tiếp tục cử chỉ đẹp của mày đi chứ??!
Quân như không tin vào tai mình nữa… Người chị kết nghĩa mà anh kính trọng,
yêu mến lại có thể phán ra được câu nói lạnh lùng, vô tình đến như vậy
sao? Lời nói vừa rồi cộng với nét mặt khổ sở của Hân như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang bùng cháy điên loạn trong lòng Quân, anh đứng phắt lên,
ngang mặt với Khởi Sơn, nghiêm giọng nói:
- Tao làm rồi, mày đếch thấy là do mày thôi!
Gã Sơn thở mạnh ra 1 phát như con bò tót chuẩn bị húc tấm vải đỏ phía
trước vậy. Gã búng tay về phía 3 thằng đàn em đứng ở góc nhà. Có hiệu
lệnh của thủ lĩnh, 3 thằng khẽ gật đầu rồi tiến lại gần Quân…và bắt đầu
nện từng nhát gậy như búa tạ vào người anh chàng tân đội phó tội nghiệp. Anh không thể phản kháng lại những tên trời đánh thánh vật này, vì nếu
manh động, anh sợ thằng râu dê khố n kiếp kia sẽ ra lệnh cho tên Luân
rạch mặt Hân mất!. Chúng ra sức đánh Quân không khác gì đánh 1 chiếc bao cát cả, máu từ miệng, từ mũi anh bắt đầu tràn ra khi có thằng cứ dè vào bụng, vào ngực anh mà đánh, những vết trầy xước bắt đầu xuất hiện trên
cánh tay rắn chắc kia, còn bộ quần áo học sinh thì đã nhơ nhuốc vì máu
và những vệt bụi bẩn trên sàn nhà. Hân cựa quậy 1 cách quyết liệt đến
nỗi tên Luân phải gồng hết sức để giữ yên cô trên ghế. Gương mặt Hân lúc này nhăn lại với vẻ đau khổ đến cùng cực…từng nhát gậy bọn nó nện vào
người Quân tựa như hàng lưỡi dao xuyên vào trái tim cô vậy…Hân cắn chặt
môi 1 cách vô thức đến suýt bật cả máu, nỗi đau đớn đang dằn xé trong
lòng cô lúc này, không bút mực nào có thể tả siết…! Rồi cô thét lên
những âm thanh bức xúc nhất được vang vọng từ chính trái tim của mình:
- Không!!! Không được đánh Quân!! dừng lại đi, tôi xin các người!! tôi xin các người mà!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT