Hình như nàng đã ngủ rất lâu, lâu đến nỗi mí mắt không thể nhấc. Nhưng bóng tối quá nhàm chán nàng muốn tỉnh thức vì nàng biết có người đang đợi, người đó sẽ vĩnh viễn chỉ đợi mình nàng.

“Tuyết Nhi, tỉnh?” âm thanh trầm thấp quen thuộc, sủng nịnh một bàn tay ấm áp lướt trên gò má mang nàng khỏi giấc ngủ dài.

“Ân” hưởng thụ sự ấm áp, Ngâm Tuyết than nhẹ một tiếng đưa tay muốn nắm lấy nơi ấm áp, nhưng vừa cử động nàng phát hiện tay chân tê dại hoàn toàn không có chút sức lực.

“Nàng còn yếu, không cần cử động, ta ở đây” Ngự Long nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thì thầm.

“Ta đã ngủ bao lâu?”

“Ba ngày”

“Vậy chàng đã bao lâu không nghỉ ngơi?” Ngâm Tuyết đau lòng nhìn khuôn mặt hốc hác mệt mỏi của Ngự Long.

“Ta không sao, nàng tỉnh là tốt rồi” bạc môi quyến rũ vi dương mang phong vị yêu mị vì khuôn mặt tiều tụy.

“Ngốc, nếu chàng cũng ngã xuống thì lấy ai chăm sóc ta”

“Yên tâm, thiên binh vạn mã còn không làm gì được ta. Chỉ lo tiểu tử trong bụng nàng phá phách nương nó mà thôi”

“Hài tử mới ba tháng làm sao biết quậy phá?” Ngâm Tuyết nhìn bàn tay đang nhẹ xoa lên bụng mình, cười lên hạnh phúc.

“Không phá sao? nàng một tháng nay ăn gì cũng phun ra, ta chỉ muốn đánh cho nó một trận”

“Hứ, hài tử chưa ra đời chàng đã đòi đánh đòi giết. Chàng không thương con” Ngâm Tuyết bĩu môi, mắt ngấn lệ quang khiến ai kia luống cuống.

“Ta..ta không phải là không thương hài tử. Nó là kết tinh của nàng và ta, làm sao mà không thương được. Nhưng nhìn thấy nàng vì mang hài tử mà vất vả, ta lại không giúp được gì. Là thân nam nhi ta thấy mình thực vô dụng”

Nghe thấy lời từ tâm can nam nhân của mình, Ngâm Tuyết cảm thấy thực ngọt đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng tháo những đầu ngón tay đang bấm chặt vào lòng bàn tay của Ngự Long. Nàng biết mình đã không lấy lầm trượng phu.

“Ta biết chàng rất thương ta và hài tử, bây giờ hình như hài tử đã đói rồi”

“Ách ta quên mất, xin lỗi” nhìn vẻ mặt biết lỗi của Ngự Long, Ngâm Tuyết không nhịn được bật cười.

“Nàng nghỉ ngơi, ta gọi người mang đồ ăn đến” Ngự Long luống cuống đặt Ngâm Tuyết vào chăn gấm, vội vàng nhảy xuống giường tung cửa chạy ra ngoài. Đường đường đại hộ pháp Hỏa Diễm lãnh huyết lại hấp tấp như trẻ con, bảo đảm giáo chúng Thiên Ma Giáo nhìn thấy liền cằm rơi đầy đất.

Bên ngoài hình như trời đã vào thu, ánh nắng vàng nhuộm dương liễu xanh theo gió, bình yên và tuyệt đẹp. Nàng đến thế giới này đã nhìn thấy bao lần hoa nở lại tàn. Nhưng tơ trời vương vấn cuộc sống, hạnh phúc, mọi thứ nàng có đều ở đây. Đưa tay vuốt bụng nàng bỗng nhớ mẹ, nhớ mẹ rất nhiều, không biết khi mẹ mang thai nàng có ôm ấp tâm tình vui sướng xem lẫn lo âu giống nàng lúc này không? Mẹ à con gái mẹ cũng đã làm mẹ rồi đấy. Bất giác khóe mắt ươn ướt, Hạ Ngâm Tuyết nàng thực sự là nhớ nhà…..

“Tuyết Nhi, nàng vì sao khóc? đau ở đâu sao? Chu Tiếu Khang ngươi lại đây”

“Đừng ta không sao?” Vội ngăn lại Ngự Long đang phát cuồng bên cạnh.

“Nhưng sao nàng khóc?”

“Ta..ta nhớ mẹ” Ngâm Tuyết ấp úng trả lời.

“Mẹ ? là ai?” nàng nhớ ai mà phát khóc như thế, phải tìm ra chém cho hắn vài nhát cho hả giận.

“Mẹ là cách gọi mẫu thân ở chỗ ta”

“Vậy sao? nàng mau nói chỗ ở của nhạc phụ nhạc mẫu, ta cho người đi đón họ đến đây. Cùng chúng ta trở về Kình Long Đảo. Như thế nàng sẽ không phải khóc nữa, nàng khóc ta thực đau lòng”

“Không được đâu vì….” Ách nàng chợt nhớ là từ trước đến giờ chưa nói qua thân thế của mình cho Ngự Long nghe.

“Sao vậy?”

“Ta nói ra chàng không được rời bỏ ta, không được xem ta là quỷ ma yêu quái, chàng thề đi”

“Ta Đông Phương Ngự Long xin trời đất chứng dám nếu dám rời bỏ thê tử, hay gọi nàng quỷ này quỷ nọ liền bị trời chu đất diệt, chết không toàn thây bla..bla…. Thế đã được chưa?” Tuyết Nhi của hắn đôi khi thực khó hiểu, nàng biết hắn không thể sống thiếu nàng mà còn bắt hắn thề thốt lung tung. Nữ Nhi a thật khó hiểu.

“Tạm tin chàng vậy”

“thế nàng nói cho ta biết được chưa?”

“Ta thật sự không phải ở thế giới này, ta đến từ thế giới khác. Đại khái là ta vừa tham dự hôn lễ của người yêu cũ liền buồn chán ra bờ biển hóng gió. Rồi một tia sét đánh vào mỏn đá nơi ta đang đứng ta rơi xuống biển, không hiểu thế nào xuyên thông đến Kình Long Đảo. Sau đó mọi chuyện chàng đã biết rồi đấy” Ngâm Tuyết hồi hộp nhìn phản ứng của Ngự Long đang “nhu thuận” nghe nàng kể chuyện. Hắn im lặng, khoảng lặng như dài cả thế kỉ sau đó hắn chỉ rên lên một tiếng….

“Ờ”

“Chỉ vậy thôi sao?” Ngâm Tuyết chưng hửng.

“Chứ nàng muốn sao? ta đã thề độc như thế thì dù nàng có là hồ ly tinh chuyển thế chuyên hút dương khí mà sống ta cũng phải làm bữa ăn của nàng thôi”

“Chàng chán ghét”

“Chán ghét sao dựa vào ta gần thế, còn cười đến ngọt ngào như thế, nàng đang sắc dụ ta đấy phải không?”

“Ách chàng làm gì? cẩn thận hài tử” hốt hoảng khi thấy thoáng cái đã bị thân hình to lớn hừng hực bao trùm, Ngâm Tuyết vội đưa tay chống đẩy hình như lại càng kích thích thú tính của ai kia.

“Nhưng ta đã nhịn rất lâu rồi” giọng nói trở nên khàn khàn, nóng hổi đầy sắc dục. Ngự Long phả hơi thở nóng rực bên tai khiến Ngâm Tuyết cũng rạo rực.

“Hài tử a.. đừng” chống cự yếu ớt lại như làm nũng khiến thú tính bạo phát, Ngự Long nhanh chóng thoát xuống xiêm y của cả hai, nhẹ nhàng âu yếm nàng như trân bảo mong manh dễ vỡ. Thư Thả cắn mút chiếc cổ trắng ngần, tham lam sâm chiếm xương quai hàm xanh mê người. Đỉnh hồng đào vì mang thai càng thêm mẫn cảm, chưa đợi hắn chăm sóc đã phập phồng đứng lên. Yêu thương xoa nắn, dùng môi lưỡi an ủi khiến nàng nấc lên vui sướng. Bàn tay no lớn mang theo nốt chai sần do cầm kiếm lâu ngày khiến cơ thể mẫn cảm của nàng không thể chống cự, biết là không nên nhưng vẫn cứ trầm luân. Khi vuốt ve vùng bụng đã có dấu hiệu nhô lên của nàng thân thể hắn lập tức cứng đờ, cưỡng chế chính mình nằm xuống ôm xiết nàng vào ngực mong muốn bình ổn hơi thở gấp gáp.

“Ngự Long chàng..?”

“Ta xin lỗi, để ta ôm một lúc thôi sẽ ổn thôi” Ngâm Tuyết cảm nhận rõ sự thống khổ của Ngự Long, đang vùi mặt vào cổ nàng thở gấp kìm nén dục vọng.

“Tuyết Nhi nàng làm gì?” Ngự Long đang cật lực khống chế chính mình, đột nhiên hắn cảm nhận được lòng bàn tay non mềm của nàng nắm giữa vật nóng hổi dưới thân xoa lộng. Quá quyến rũ quá tuyệt vời khiến lời nói hắn tắc nghẹn rên lên.

“Tuyết Nhi.. không.. cần”

“Không sao ta yêu chàng” âm điệu nhẹ như gió thoảng thân thể như bạch xà trường xuống. Thân thể cường tráng vòng lên sung sướng khi tiếp xúc với nơi non mềm.

“Tuyết…. không cần như thế” Ngự Long vùng dậy kéo nàng lên ôm vào ngực.

“Nhưng..”

“Ta biết, nhưng không cần”

“Vì sao?”

“Vì kĩ thuật của nàng rất tệ, hình như bị xước da.” =.=”

“…………….”

“Vậy có nghĩ người khác kĩ thuật tốt hơn?” Ngâm Tuyết nức nở.

“Ách không nhưng…..” Ngự Long đang không biết dỗ dành nàng như thế nào, thì cửa phòng liền không báo trước bật mở. Mẫu thân đại nhân của hắn, Cổ Cầm Ngọc hiên ngang uy vũ đứng trước cửa, tay bưng thức ăn, mặt đã tái đen một mảng, hai bên thái dương gân xanh giật giật.

“Nương..ta…”

“Đồ sắc lang biến” Bước một lôi thằng con xuống giường, bước hai ném quần áo, bước ba đá đít nó ra khỏi cửa. Cổ Cầm Ngọc hoàn thành ba bước dạy nhi tử.

“Tiểu Tuyết phải không? con đừng sợ nương đã đuổi con sắc lang kia đi rồi” Cổ Cầm Ngọc dịu dàng cầm lấy ngoại bào khoác lên người Ngâm Tuyết nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

“Ách ngài là?” lo lắng nhìn ra cửa, Ngâm Tuyết ái ngại nhìn phu nhân quý phái vừa vào phòng.

“Ta quên chưa giới thiệu, ta là Cổ Cầm Ngọc mẹ chồng của con. Không cần sợ hãi ta sẽ bảo vệ con, không cho cái tên sắc lang kia bắt nạt con nữa” từ ái nhìn Ngâm Tuyết, Cổ Cầm Ngọc hết sức vừa lòng vơi con dâu này.

“Ngài là nương của Ngự Long? những năm qua ngài ở đâu?” Ngâm Tuyết sửng sốt nhìn vị phu nhân trước mặt.

“Nói ra thì dài dòng lắm, ta bị Tùy Đế giam cầm trong Ẩn Cung nhiều năm qua. Khi đại quân đánh vào hoàng thành cũng không ai tìm được nơi của ta. Sau đó lão cha của Long Nhi xuất đảo mời tìm được” ngọc nhan thoáng u buồn như thu cúc, tuy đã có tuổi nhưng Cổ Cầm Ngọc dung nhan không phai nhạt là mấy. Da trắng non mềm, tóc dài búi cao khiến gương mặt đầy đặn phúc hậu không kém phần quý phái tao nhã, như đóa hoàng cúc rực rỡ dưới trăng thu

“Ngài vất vả rồi”

“Ngài gì chứ, gọi là nương”

“Nương”

“Ngoan lắm, nào lại đây ăn canh gà đi. Con cần bồi bổ, con xem gầy đến xanh xao làm sao đủ sức nuôi cháu của ta trong bụng chứ”

“Con…”

“Đúng rồi, từ nay đến lúc khai hoa( sanh nở) con và Long Nhi phân phòng đi…” đề phòng con sắc lang lại nồi lên thú tính.

“Nhưng..”

“Không nhưng gì cả, phải hi sinh vì nhi tử con à. Ta biết con không nỡ xa trượng phu nhưng làm mẹ, con cái mới là quan trọng nhất”

“Con biết” Ngâm Tuyết ngẫm nghĩ, cũng đành thở dài nghe lời mẹ chồng. Khiến Cổ Cầm Ngọc hết sức hài lòng, nắng thu vàng nhạt chiếu vào phòng khiến không gian giữa mẹ chồng và con dâu hòa hợp đến lạ thường………..

……….Trong khi có kẻ đang đứng nghe lén ở cửa sổ thì khóc thét…………

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play