Đông Phương Ngự Long mang theo Ngâm Tuyết lướt qua rừng cây cách Tiêu Gia Bảo trăm dặm liền đáp xuống bên cạnh một con hãn huyết bảo mã đen tuyền, chờ sẵn ở bìa rừng.
“Tuyết Nhi chúng ta cưỡi ngựa, nàng chịu được sao?” Ngự Long đặt thê tử xuống đau lòng vuốt lấy khuôn mặt tái xanh của nàng.
“Nhẹ nhàng một chút có lẽ…”Ngâm Tuyết thoáng một tia ái ngại nhìn con hắc mã, nàng mới bị động thai không lâu nay lại phải cưỡi ngựa. Nhưng nàng tin tưởng Ngự Long sẽ bằng mọi cách bảo vệ tốt mẹ con nàng.
“ Cố gắng lên” Ngự Long hôn nhẹ lên trán Ngâm Tuyết trấn an sao đó lấy một tấm điêu cừu chuẩn bị sẵn phủ lên lưng ngựa, sau đó mới nhẹ nhàng ôm Ngâm Tuyết cùng lên ngựa. Với kinh công của Ngự Long thì truy binh của Tiêu Gia không thể đuổi kịp họ ít nhất trong vòng hai ngày, nên hắn cũng không vội vàng liền chỉ thả ngựa phi nước kiệu chậm rãi tránh động đến thai khí của nàng.
Mãi cho đến khi mặt trời khuất sau núi họ mới đến được một thành trấn nhỏ hoang tàn. Vượt qua trấn này đi khoảng một ngày đường thì sẽ ra khỏi lãnh địa phía đông của Tiêu Gia, đến bờ biển có thể xuống thuyền về Kình Long Đảo.
“Tuyết Nhi nàng mệt rồi hay là nghỉ lại trong trấn đêm nay?” xóc nảy trên ngựa cả ngày Ngâm Tuyết cũng thực sự chịu không nổi, tuy sốt ruột muốn mau trở về nhưng nàng cũng đành gật đầu đồng ý với phu quân. Ngự Long dục ngựa thong thả đi vào trong trấn, trời chỉ vừa tối mà trong trấn đã vắng lặng không bóng người. Những căn nhá xiêu vẹo cọt kẹt run lên khi từng cơn gió lạnh thổi qua càng khiến khung cảnh thêm tiêu điều. Có lẽ vì trấn này quá nhỏ nên đi hết từ đầu trấn đến cuối trấn Ngự Long cũng không tìm được khách điếm.
“Không thấy khách điếm làm sao đây?” Ngâm Tuyết lo lắng nhìn phu quân đang nhìn quanh tìm kiếm.
“Không sao ta sẽ vào nhà dân nghỉ tạm ta thấy bên kia có một căn nhà tương đối vững chãi, đến đó vậy” Ngự Long xuống ngựa để lại Ngâm Tuyết vẫn ngồi trên ngựa, hắn một tay dắt ngựa một tay gõ cửa một căn nhà.
“Có ai không? chúng tôi là khách lỡ đường xin tá túc” bên trong vẫn im lặng không có tiếng đáp lại, Ngự Long mạnh tay gõ cửa thêm vài lần thì cánh cửa gỗ lỏng lẻo cũng chịu không nổi mà bật tung ra. Căn nhà có lẽ là bị bỏ hoang, Ngự Long bèn dắt ngựa đi vào định đỡ Ngâm Tuyết xuống đất vào nhà thì bất chợt con hắc mã đột ngột hí vang hoảng sợ. Ngự Long vội ghì chặt dây cương phi thân lên ngựa ôm chặt lấy thê tử để tránh hắc mã hất nàng ngã xuống.
“Tiểu Hắc yên nào” Ngự Long lớn tiếng trấn an con ngựa, dường như vô dụng con hắc mã vẫn cuồng loạn lao ra tránh xa khỏi căn nhà. Khi hắc mã vừa phóng mình nhảy khỏi hàng rào tre thì một loạt tên bén nhọn cắm phập xuống nơi họ vừa đứng.
“Chết tiệt chúng ta bị phục kích” Ngự Long rủa thầm một tiếng, chân thúc vào bụng ngựa thúc dục nó nhanh chóng tìm kiếm một chỗ ẩn nấp. Chưa kịp di chuyển, xung quanh liền sáng bừng ánh đuốc phản chiếu loang loáng ánh đao kiếm trong bóng tối.
“Các người hãy đưa tay chịu trói đi” một nam tử râu ria rậm rạp có vẻ là kẻ cầm đầu trên tay một thanh đao to sáng loáng, bước ra quát lớn. Khiến Ngâm Tuyết giật nảy mình một cái, Ngự Long vội ôm chặt nàng trấn an, sau đó quét mắt về hướng nam tử kia nói chuyện.
“Phu thê chúng ta chỉ là khác lỡ đường, với các ngươi không thù không oán cớ gì thích sát chúng ta?”
“Không thù không oán? Không ngờ thiếu chủ của Kình Long đảo hay quên như thế. Vậy để lão tử nói cho các ngươi biết. Chúng ta là thuộc hạ của Tiêu Gia Bảo Chủ nhận được bồ câu đưa tin, nhận lệnh bảo chủ chờ phục kích các ngươi ở đây. Chỉ vài canh giờ nữa đại quân của Tiêu Gia sẽ đến lúc đó phu phụ các ngươi sợ rằng chết không toàn thây” Nam tử nói xong cười lớn đắc thắng.
Bốn bề thọ địch, sát khí tràn ngập dồng ép lồng ngực Ngâm Tuyết đến không thở nổi. Không lẽ cả nhà họ sẽ bỏ mạng tại đây sao?
“Tuyết Nhi đừng sợ có ta, mẹ con nàng sẽ không có việc” một tay ôm chặt thiên hạ trong lòng, một tay Hỏa Lân Kiếm liến xuất vỏ.
“Long không phải chàng không thể…..?”
“Đừng lo dù có chết ta cũng sẽ bảo vệ chu toàn nàng và nhi tử của chúng ta”
“Thiếp tin chàng, có chết cả nhà chúng ta cùng xuống suối vàng phá nhà Diêm Vương” Ngâm Tuyết kiên định nhì phu quân cho hắn một nụ cười rạng rỡ không sợ hãi. Cho Ngự Long biết được dù chuyện gì xảy ra hắn và nàng vĩnh viễn sẽ không tách ra, dù cái chết cũng không thể chia lìa đôi ta. (tác giả: má ơi sến quá)
Mị nhãn thủy mặc hắc sắc đạm dần trở nên băng lãnh, từ sâu thẳn con ngươi đen tuyền dần biến hóa thành màu đỏ huyết thệ, Ngự Long vung kiếm một luồn kình quang lóe sáng mang theo huyết tinh một vòng quân địch ngã xuống. Những tên còn lại thất sắc nhìn một màn máu chảy đầu rơi.
“Vô dụng tiếp tục xông lên nến không lão tử chém hết các ngươi” kẻ cầm đầu mặt trắng bệch nhưng vẫn la hét thúc dục quân lính tiến lên. Bạc môi vi dương một nụ cười tuyệt đẹp nhưng mang đầy hơi thở của chết chóc, như nụ cười hủy diệt của Atula, khiến kẻ địch sợ hãi chùn chân. Tuy nhiên Ngâm Tuyết trong lồng ngực nam nhân của mình cảm nhận rõ hơi thở chàng dần trở nên nặng nề, bàn tay ôm chặt lưng nàng túa ra mồ hôi lạnh giá. Vì sự phạn phệ giữa Long Huyết và Hỏa Lân Thần công Ngự Long tham gia vào trận chiến này đồng nghĩa với cái chết. Nhưng dù có chết hắn vẫn chiến đấu vì nếu nàng bị tổn hại hắn còn thống khổ hơn cái chết. Huống chi đường xuống hoàng tuyền còn có nàng và nhi tử cùng bồi hắn. Chiến đấu, chết trong khi chiến đấu đó chính là vinh quang của nam nhi, hắn còn gì phải tiếc nuối đâu.
……………….
Phút đầu e sợ dần bị quân lệnh đánh tan, quân địch khép chặt vòng vây, Hắc mã bồn chồn dẫm nát cỏ dưới chân nhưng hai vị chủ nhân trên lưng ngựa thì trấn định hơn bao giờ hết.
“Sát” kẻ cầm đầu hô vang một tiếng, cung tiễn dương lên, Ngâm Tuyết nhắm mắt nép sát vào bờ ngực rộng lớn dồn dập thở đón chờ cái chết. Vun vút tiếng tên bay trong không khí, rào rào như hàn ngàn châu chấu tàn phá cánh đồng. Nhưng thốt nhiên nàng không hề cảm thấy mảy may đau đớn. Chẳng lẽ thật sự có cái chết nhẹ tựa lông hồng như trong mấy tiểu thuyết võ hiệp sao?
………………
….
“Tuyết Nhi, mở mắt ra đi” Giọng Ngự Long trầm ổn vang lên bên tai, khiến Ngâm Tuyết càng nghĩ càng thấy quái. Không lẽ xuống chầu Diêm Vương rồi mà Long hắn vẫn bình tĩnh như thế.
“ Tiểu Tuyết Tuyết a, đúng là con gái gả đi chỉ biết chồng mà không biết mấy vị thúc thúc này nữa nha. Thật thương cảm mà” cái giọng điệu khóc rống này sao nghe mà quen tai đến vậy? Ngâm Tuyết tự hỏi, nàng đang hé mắt liền bị giọng nói lả lướt của một nữ nhân làm giật mình mở choàng mắt. Ách đây không phải cung chủ Mị Hoa Cung sao?
“Vân Lang nha, chàng đừng buồn Tiểu Tuyết Tuyết gả đi rồi thì chảng gả cho thiếp đi về Mị Hoa Cung với thiếp chàng sẽ không còn thời gian để mà thương cảm nữa đâu” Cung chủ Mị Hoa Cung dám sát thân hình bốc lửa vào người Dịch Vân khiến hắn như đỉa phải vôi dãy lên đành đạch nhưng cũng không dám quá phận.
“Tránh ra đi đây là chỗ đông người a” Dịch Vân đau khổ nhỉìnnữ nhân như cao dám trên cánh tay thầm than, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống. Ai bảo năm xưa mới ra giang hồ làm gì không làm, lại đi làm hái hoa tặc chưa hái được đóa nào liền lọt mắt xanh Mị Hoa Cung Chủ đệ nhất yêu nữ chuyên dùng mị thuật phá hoại gia trang nhà người ta. Sau màn gặp gỡ “nhất kiếm chung tình ấy” Dịch Vân đại hiệp của chúng ta liền trốn biệt trên Kình Long Đảo. Ai ngờ vừa xuất đảo tham gia “binh đoàn giải cứu” của lão Đại liền bị nàng bắt được tay còn dắt theo một thằng nhóc, nói là kết quả của đêm sai lầm ngày trước. Trời ơi chỉ vì một thằng nhóc kêu là gì nhỉ? À nàng đặt tên thằng nhỏ là Dịch Kiếm Phong, thế là cuộc đời độc hành hạnh phúc của Dịch đại hiệp nhà chúng ta đã kết thúc, thật bi ai.
Theo tiếng than thân trách phận của tam đương gia Kình Long Đảo, Dịch Vân, Ngâm Tuyết liền nhận thấy hình như trận chiến đã đảo ngược. Quân Tiêu Gia bị đạp bẹp dưới chân “binh đoàn giải cứu” mới xuất hiện. Chễm chệ trên lưng ngựa không ai xa lạ chính là Đông Phương Thiên Tuyệt, lão biến thái cười hì hì lôi lôi kéo kéo một vị phu nhân quý phái đang cưỡi trên lưng ngựa bên cạnh. Vẫn một bộ dạng núi băng bất động như người cõi trên, Dương Sư Hoàng Nhị Đương Gia đang dùng áo choàng lau lau chùi chùi câu đao to đùng vừa nhuốm máu. Xa xa một chỗ xe ngựa hoa lệ sơn son thiếp vàng đến xa giá của hoàng đế cũng phải chào thua, Tô Kiều Quyền đang thò đâu ra nhìn quanh, nhăn mũi khó chịu vì mùi tanh nồng huyết tinh. Chết thật lại quên một nhân vật quan trọng Chu Tiếu Khang đang oanh oanh yến yến với Phi Yến, dưới chân không quên đạp một tên quân Tiêu Gia vừa lóp ngóp bò dậy. Toàn thể anh tài chủ chốt của Kình Long Đảo đều có mặt thì cư dân của Ngư Trấn sao có thể bỏ qua. Hôm nay Ngâm Tuyết đúng là được mở rộng tầm mắt. Kia không phải là đại thúc bán thịt ngoài đầu ngõ sao? tay lăm lăm con dao bầu chặt thịt liến thoắng như chớp đã diệt sạch bọn râu ria xung quanh, bây giờ mới hiểu vì sao thúc ấy tên là Đao Thái Lang. Nhìn kìa đó chính là “Tây Thi bán đậu hũ” trong trấn sao? bỏ đi bộ áo vải bông tố màu thường ngày, một bộ hồng sắc chiến y ôm sát cơ thể hình hồ lô khiến nam nhân nhìn vào đều muốn xịt máu mũi, trên tay phất qua phất lại cây roi da như đùa bỡn nhưng thực ra là “nguy hiểm không nên đến gần sẽ mất mạng”. Tuy nhiên có kẻ không sợ chết đang mon nem đến gần nàng, chính là đại ca lẻo lả mở điếm tơ lụa, tưởng chỉ biết cầm thước may may vá vá như nữ nhân thế mà bây giờ dùng thiết côn điêu luyện như thước may đánh đông dẹp bắc tạo ấn tượng với người đẹp. Còn nữa tiểu tử mặt búng ra sữa bán kẹo hồ lô ngào đường mà Ngâm Tuyết là khách quen, bây giờ biến hóa thành một “tiểu Na Tra” dùng Kim Cang Thiến Đầu công không kém cạnh gì mấy cao thủ “có tuổi” xung quanh. Đúng thật Kình Long Đảo là thâm tàng bất lộ đến chó con cũng biết võ công.
“Cha, nương, mọi người cũng quá chậm đi” Ngự Long vỗ về thê tử trong ngực, đánh một cái liếc mắt về phía quân cứu viên vỏ vẹn chỉ có khoảng trăm người nhưng có trời biết đối với họ muốn diệt Tiêu Gia Bảo không còn cọng cỏ liền dễ như ăn cháo.
“ Long Nhi a chúng ta nghe được tin tức của Tuyết Tuyết liền vứt hết mọi việc chạy đến đây ngay, nhưng vì biển có chút bão nên chậm trễ. Dù gì thì con và Tuyết Tuyết cũng không sao mà” Đông Phương Thiên Tuyệt nói giọng ngang phè, tiếp tục không nhìn nhi tử và con dâu chỉ chăn chú lấy lòng phu nhân bên cạnh.
“Cái gì mà không sao? biết cháu nội của cha súyt mất không hả” Ngự Long gầm lên giận dỗi, nếu bọn họ đến sớm Tuyết Nhi của hắn đã không phải chịu kinh hách.
“Gì? Tuyết Tuyết là thật sao?”
Ngâm Tuyết e lệ gật đầu đổi lấy ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của mọi người.
“ông trời ơi, Ngọc Hoàng đại đến ơi cuối cùng nhà Đông Phương đã có người nối dõi a” Đông Phương Thiên Tuyệt gào lên vui sướng thiếu điều rơi nước mắt, liền bị phu nhân bên cạnh không thương tiếc sán cho một cái vào đầu.
“Lão già vui mừng để sau hình như viện binh của quân Tiêu Gia đã đến rồi”
“Ách phu nhân ta quên, các vị huynh đệ hôm nay chúng ta cùng nhau đánh một trận cho đã tay. Sau đó về Kình Long Đảo ta sẽ tổ chức tiệc mừng cháu đích tôn, có nhất trí không?”
“Nhất trí” toàn gia hô vang, sau đó liền nhanh chóng cùng nhau nghênh địch bắt đầu một trận chiến của những kì nhân Kình Long Đảo. Phải biết chọc đến người Kình Long Đảo không phải chuyện dễ.
……………………………
Mờ mờ trong đêm những ánh đuối đỏ rực dần hiện rõ, phía sau ngọn đồi thấp chi chít những điểm sáng kiến trời đên bừng lên đỏ ối như buổi hoàng hôn tử thần. Lặng yên chìm trong bóng đêm không một tiếng động người Kình Long Đảo thản nhiên nhìn trận chiến đến gần.
………………..
“Tuyết Nhi không mệt chứ? sẽ rất nhanh thôi”
“Ta không sao, Long ta muốn ở bên chàng cùng chiến đấu”
“ Ngốc nàng không phải chiến đấu chỉ là ngồi trong lòng ta xem phu quân nàng biểu diễn”
“Vậy để thiếp rửa mắt chờ xem”
……………………..
Khi lửa đỏ cùng đêm đen va chạm, âm thanh chiến mã xé tan đất trời, rền vang tiếng binh khí phá nát da thịt tràn ngập huyết tinh theo gió cuốn. Màn đêm đã hóa thành màu máu, đỏ rực làm nền cho chiến mã đen tuyền thêm lão ngạo cuồng loạn. Như chiến thần một thân đen tuyền trên tay trường kiếm nhuốm máu, say trong sắc trời đỏ rực nhưng si mệ ôm ấp ái nhân một thân hồng sa trong ngực. Lướt trên máu kẻ thù dẫm dưới chân đau thương từ nay duy nhất chỉ có hạnh phúc khi chúng ta bên nhau. Không ngữ thanh chỉ là âm điệu từ trái tim thoảng như gió theo tóc đen đan kết vào nhau, đan kết ta và nàng, vĩnh cửu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT