Sau khi lão biến thái tuyên bố sẽ nhận ta làm nghĩa nữ, ta ngồi há miệng trợn mắt gần nửa ngày trời.Cũng dần dần tỉnh lại, vì ta là con người vô cùng thực tế nên ta bắt đầu suy tính thiệt hơn khi có nghĩa phụ.Thứ nhất hắn là đảo chủ ít nhất ta sẽ không bị đói có thực mới vực được đạo, thứ nhì hình như lão có võ công rất khá ta có thể dựa hơi lão sẽ không bị uỷ khuất,có khi còn khi dễ được kẻ khác nữa hắc…Quả là một món hời, vậy lão biến thái ta quyết định nhận lão là nghĩa phụ.

Ta thật cao hứng chuẩn bị đến ngày vớ món hời, không phải nói là nhận nghĩa phụ.Nhược Nhi cũng cao hứng không kém gì ta, nàng cả ngày đo đo may may cái gì đó, đôi khi hỏi ta thích kiểu trang phục như thế nào? Ta dĩ nhiên là thích một thân y phục trắng tuyết thanh nhã như tiểu long nữ.Nhưng Nhược Nhi lại nói da ta trắng thích hợp với sắc đỏ hơn, sau một hồi đấu khẩu gay cấn Nhược Nhi cũng thoả hiệp.Và sáng hôm sau, ta đã thanh thanh lệ lệ khoác trên mình một thân áo trắng bằng lụa mỏng, trước ngực rực rỡ một cái yếm đỏ thêu mẫu đơn, kết hợp là chiếc đai lưng đỏ thắm quý giá thêu chỉ vàng.Nhược Nhi thật có thiên phú khéo léo kết hợp trang phục theo ý tưởng của cả hai, nếu ở hiện tại chắc sẽ trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.

Cuối cùng, ngày trọng đại cũng đến từ sáng sớm ta đã bị Nhược Nhi gọi dậy còn đang mơ mơ màng màng ném xuống mộc bồn khói toả ngan ngát mùi hoa tươi. Sau đó hoa chân múa tay một hồi, Nhược Nhi hoan hỉ chính thức cho ra lò đệ nhất mỹ nữ Hạ Ngâm Tuyết.

Theo chân Nhược Nhi qua lối đi xuyên một trúc lâm xanh mượt, bởi vì ta được an bài ở Trúc Viên tách biệt khỏi khu nhà chính.Khu nhà chính thấp thoáng hiện ra sau màu xanh trúc diệp là màu đỏ rực rỡ hồng đậu, từng chùm như lửa như nỗi lòng tương tư của chủ nhân.

“Đảo chủ con đã đưa tiểu thư đến”

“Được vào đi” Giọng Đông Phương Thiên Tuyệt trầm thấp nghiêm trang trái với sự bông đùa thường ngày vang lên. Bước qua đại môn vào bên trong từ đường nghi ngút khói tảo, Ngâm Tuyết ngỡ ngàng nhìn thấy “nghĩa phụ tương lai” đại biến chuyển, một thân trang phục màu nguyệt bạch phong thái uy nguy tiêu sái, thần sắc lẫm lẫm bức người không hổ danh đệ nhất cao thủ.

“Ngâm Tuyết con hãy lại đây” Đông Phương Thiên Tuyệt gọi Ngâm Tuyết đến hai tấm đệm quỳ xuống trước bài vị của tổ tiên Đông Phương gia.

“Con cháu Thiên Tuyệt, nay trước mặt liệt tổ liệt tông con cháu thu nhận nghĩa nữ Hạ Ngâm Tuyết” Sau đó Ngâm Tuyết được trao cho ba nén hương.”Ngâm Tuyết con hãy bái lạy tổ tiên Đông Phương Gia đi, từ nay con sẽ là con ta người nhà Đông Phương”.

Lễ bái đâu đấy xong xuôi Hạ Ngâm Tuyết chính thức dương dương tự đắc chân chính là đại tiểu thư của Kình Long đảo.

“Ngâm Tuyết con lại đây để ta giới thiệu người nhà cho con gặp” Đông Phương Thiên Tuyệt kéo Ngâm Tuyết đến trước vài người đang đứng mốc meo ở bên cạnh nãy giờ.

“Đây là của con nhị thúc Dương Sư Hoàng” Một trung niên nam tử thoạt nhìn hung tợn, râu tóc, chân mày đều mang màu vàng kim làm Ngâm Tuyết liên tưởng ngay đến Kinh Mao Sư Vương ( một nhân vật trong Hoa Vô Khuyết và Tiểu Ngư Nhi hay con tựa khác là Song hùng kì hiệp)

“Ngâm Tuyết xin ra mắt nhị thúc” bắt trước dáng điệu đoan trang của mấy vị tiểu thư trong phim cổ trang Ngâm Tuyết nghiêng mình hành lễ hết sức có phong cách (@_@).

“Hừ” đáp lại nàng chỉ là tiếng hừ thanh lạnh lùng, gì chứ ?đại tiểu thư ta đã hạ mình chào hỏi mà ngươi có thái độ như vậy là sao? máu huyết dâng trào ngâm Tuyết quyết làm cho ra lẽ.

“chẳng hay nhị thúc có gì bất mạn với tiểu nữ?” Ngâm Tuyết vừa hỏi vừa nghiến răng kèn kẹt.

“chỉ là nhìn ngươi không vừa mắt “ Dương Sư Hoàng lạnh nhạt trả lời.

“kìa lão nhị “ Đông Phương Thiên Tuyệt đang định khuyên dải thì Ngâm Tuyết nhà chúng ta đã long lên sòng sọc.

“ Con bà nó, cô nãi nãi đây tướng mạo xinh đẹp thông minh hoạt bát, cầm kì thư hoạ thứ gì cũng biết( một chút :))) mà lão tóc vàng hoe nhà ngươi bảo là không vừa mắt à.Nói người mà không xem lại mình dù ngươi với Kim Mao Sư Vương có điểm tương tự hay cộng thêm Sư Tử Hống công phu chưa chắc đã lọt vào mắt ta.”(tác giả: bệnh tự kỉ của Tuyết tỉ lại phát tác a?)

Mọi người trong phòng lặng ngắt như tờ, trước giờ chưa ai dám chửi thẳng mặt Dương Sư Hoàng như vậy. Tính khí hắn cổ quái, khi nổi giận thì như cuồng phong bão táp có lần phá xập một phần của khu nhà chính làm cho Đông Phương Thiên Tuyệt phải rút tiên túi vô cùng đau sót mà tu sửa, nhưng không dám khó dễ hắn một tiếng.Đôi lúc Đông Phương Thiên Tuyệt cũng hối hận sao năm xưa lại kết nghĩa huynh đệ cho hắn ở lại trên đảo, đúng là một tên phá hoại mà.

Nhìn vẻ mặt lúc trắng lúc đỏ của Dương Sư Hoàng ,Ngâm Tuyết cũng có điểm chột dạ có phải mình chửi quá đúng làm hắn nổi giận không, lỡ như hắn thật sự có công phu sư tử hống thổi bay mình ra ngoài……

“Sao ngươi biết ta có công phu sư tử hống?” Dương Sư Hoàng âm trầm thoát ra hỏi làm cho mọi người nhất thời đông cứng.

“chỉ là đoán” Ngâm Tuyết hớp một ngụm khí trả lời.

“đoán?” Sư Hoàng chọn mi nữ tử này có thể nhìn mà đoán ra tuyệt kỹ công phu của hắn quả là không tầm thường, công phu sư tử hống hắn rất ít khi sử dụng, xưa nay ngang dọc trên giang hồ hắn đều chỉ sử dụng đến Cuồng Liệt Đao.Lần trước khi sắp đại bại dưới tay vợ chồng Thiên Tuyệt hắn mới sử dụng sư tử hống , không lẽ lão đại kể cho nàng. Đánh một ánh mắt hoài nghi về phía Thiên Tuyệt.Đáp trả lại chỉ có ánh mắt “ ngây thơ vô tội” (@_@). Vậy là không phải…..Cái vẻ Thinker man của hắn làm cho mọi người tức thở gần chết.

“Ha ..ha ..ha như vậy nữ tử mới đáng làm chất nữ của ta, chất nữ sao này có ai khi dễ ngươi cứ đến tìm nhị thúc”

“Nhị thúc đúng là quái dị” Ngâm Tuyết không biết nói gì ngây ngốc áp lại.

“Khụ , khụ” nãy giờ bị quên lãng Thiên Tuyệt đằng hắng mấy cái.” đây là tam thúc Dịch Vân” đối với vị tam thúc này Ngâm Tuyết rất có hảo cảm, quả thực người như tên phiên lãng bồng bềnh tạo cộng thêm nụ cười như xuân phong mang đến cảm giác vô cùng ấm áp.

“tam thúc”

“Ân, sau này là người một nhà” Dịch Vân cười ấm áp.

“Cám ơn tam thúc, ngươi quả thực anh tuấn chất nữ rất vui vì cuối cùng trong số “người nhà” cũng có người coi được mắt một chút” Ngâm Tuyết nửa đùa nửa thật chọn mi nhìn về phía Đông Phương Thiên Tuyệt và Dương Sư Hoàng.

“chà chất nữ nhà ta thật có mắt, Ngâm Tuyết à ngươi cũng rất xinh đẹp đúng là tiểu mỹ nhân”

(tác giả: đúng là mèo khen mèo dài đuôi mà)

“vậy ngươi có thể đoán lão tam có công phu gì?” Dương Sư Hoàng quyết tâm thử Ngâm Tuyết một lần để xem quả thực nàng có thể nhìn ra họ võ công.

“Kiếm” Ngâm Tuyết không do dự thốt lên.

“sao ngươi biết?”

“tam thúc thần thái nho nhã, nhưng bước đi vững chãi chứng tỏ là người có tập võ, thân người bên phải có hơi lệch chứng tỏ có sử dụng binh khí, nhưng thân thủ tương đối nhanh nhẹ cho thấy là dùng kiếm thanh mảnh chứ không thể dùng đao to gồ ghề được.Mặt khác nhìn tam thúc đầy vẻ tiêu sái quân tử như vậy thì chỉ có kiếm mới hợp với khí chất của tam thúc.Có phải không tam thúc?” Ngâm Tuyết nở nụ cười nịnh hót mong rằng lý luận mèo què học tập qua mấy phim võ hiệp nghe xuôi tai mấy vị kì nhân.

“ÔI, đúng là ta tri kỷ mà, năm xưa ta chọn ngân kiếm cũng vì nó phù hợp với ngoại hình và khí chất bất phàm của ta, chất nữ mai mời ngươi đến chỗ ta uống trà “ Dịch Vân quá cao hứng cũng chẳng cần nghe Ngâm Tuyết nói đúng hay sai, nàng coi như đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn.

“Xì, đúng là kẻ hám hư danh cứ như ta hữu xạ tự nhiên hương” phẩy tay , xoè quạt nam nhân một thân trường sam tím, người khác nhìn vào dung mạo của hắn chỉ có thể thốt lên yêu nghiệt, đanh đá đánh gãy hứng thú của Dịch Vân.

“Vị này là?”

“đây là tứ thúc của con Tô Kiều Quyền”

“Woa, tứ thúc ngươi đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, thân là nữ nhi ta còn ganh tị với dung mạo của thúc a, hay không gọi là tứ thúc nữa gọi là mỹ nhân thúc thúc đi.”

“Ngâm Tuyết không được vô lễ” Đông Phương Thiên Tuyệt vội ngăn lại Ngâm Tuyết, đối với Dương Sư Hoàng và Dịch Vân có thể không chấp nhất khẩu khí không kiêng nể của nàng nhưng Tô Kiều Quyền lại khác.Với người này chỉ có thể dùng một câu để miêu tả “độc hơn cả nữ nhân”. Tâm địa và khẩu khí của hắn có khi còn độc hơn cả ngân châm luôn thường trực bên trong cái quạt tưởng như để làm kiểu của hắn.

“mỹ nhân thúc thúc? ngươi thích gọi sao thì tùy nhưng…” Đấy đấy tiêu rồi Đông Phương Thiên Tuyệt thầm cảm thán.

“Nhưng sao?”

“Ngươi phải tặng cho ta một lễ vật mà ta thấy hứng thú”

“gì?” Đông Phương Thiên Tuyệt cùng Dịch Vân đồng thanh la lên.”ai không biết nhà ngươi Tô gia phú khả địch quốc có gì mà ngươi không có mà đòi Ngâm Tuyết cấp ngươi lễ vật hả?” Dịch Vân đứng ra thay chất nữ đòi một cái công đạo.

“Được” Ngâm Tuyết phát một câu chắc nịch.”Nhược Nhi về Trúc Viên lấy cái túi nhỏ mà ta đeo bênh hông lúc nghĩa phụ cứu được ta, mang đến đây”.

“Nhược Nhi ngươi không cần đi, ta đi cho dù gì cũng sẽ nhanh hơn” một nam nhân trẻ tuổi nhanh nhẹn chỉ thấy lướt qua tà áo xanh thẫm đã biến mất.

“lão biến thái đó là ai?”

“ đó là của ngươi lục thúc Tiêu Phong giang hồ xưng tụng thần thâu, hắn có khinh công tuyệt đỉnh, hắn tuy trẻ tuổi nhưng ta rất vừa lòng hắn nên kết nghĩa huynh đệ”

“ê vậy tại sao, nhận ta làm nghĩa nữ mà hắn lại được làm huynh đệ là sao?”

“vì ngươi thì khác” Đông Phương Thiên Tuyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn Ngâm Tuyết, làm sao lão kế hoạch để cho Ngâm Tuyết biết được.

“ta đã trở lại” Tiêu Phong như làn gió nhẹ lướt vào phòng, trên tay đung đưa chiếc túi nhỏ nghịch ngợm.

“cám ơn lục thúc.. nè ngươi nhìn cũng không lớn hơn ta là bao bị ta gọi là thúc thúc không thấy già nua sao?”

“vậy ngươi cứ gọi ta là Tiêu Phong như bọn họ đi, còn ta gọi ngươi là Ngâm Tuyết”

“Tiêu Phong ngươi thật là người rất hào sảng a, sau này là bằng hữu tốt” Ngâm Tuyết tiếu lấp lánh như ánh mai tiếp nhận túi nhỏ từ Tiêu Phong.Thần thần bí bí rút ra một hộp kem nhỏ có nhiều hình ảnh kì quái trên nền trắng.

“Đây lễ vật cho ngươi”

“đây là cái gì?”

“đây là kem chống nắng, sử dụng nó bôi lên da mặt sẽ tránh được ánh nắng làm đen da.Bảo đảm ngươi không tìm được lọ thứ hai”

“thật sự?”

“ thật, mặt khác ta còn khuyến mãi thêm vài phương pháp chăm sóc da mặt nữa(học lóm vài chiêu của mấy nhân viên Spa trong khu nghỉ mát lúc trước hắc …hắc..) khi nào rảnh đến chỗ ta , làm cho ngươi” nhìn vẻ mặt sùng bái của Tô Kiều Quyền , Ngâm Tuyết coi như đã đánh ngã một đối thủ khó chơi.

“nãy giờ các người lo tranh cãi quên mất ta” thanh âm trầm nhưng mềm mỏng từ góc phòng thu hút sự chú ý.Nho Nhã nam tữ một thân áo lam như thủy tiến lại gần Ngâm Tuyết.

“ta là ngũ thúc Chu Tiếu Khang, nhìn vẻ mặt con có phần mỏi mệt nói Nhược Nhi đến chỗ ta lấy vài thang thuốc tẩm bổ”.

“ê ngươi đừng đục nước béo cò Ngâm Tuyết phải đến chỗ ta uống trà trước mới đúng” Dịch Vân nhảy đến kéo Ngâm Tuyết về phía mình.

“Không nàng phải cấp ta chăm sóc da mặt” Tô Kiều Quyền không thua kém.

“ngừng, Ngâm Tuyết là ta nghĩa nữ” Đông Phương Thiên Tuyệt quyết không chịu thua.

“Ai, sao các ngươi như tiểu hài tử tranh đồ chơi vậy?” Ngâm Tuyết bị kéo qua kéo về bực bội la lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play