Mặt biển không ngừng gào thét giữa cơn giông tố điên cuồng muốn nuốt chửng chiếc thuyền nhỏ bé. Thuyền trưởng một thân phong trần râu quai nón, kiên cường chèo chống con thuyền. Ông hiểu rõ từng dòng hải lưu của khu vực này nên dù có giông bão vì tiểu thư đã khẩn thiết cầu xin ông vẫn dong buồm ra khơi.
Đã an toàn qua vùng biển dữ, mới thở dài liếc con mắt duy nhất nhìn tiểu thư đang ngồi ngốc bên trong. Từ lúc xuống thuyền nàng đã như thế một mực ôm lấy nửa thân trên của nam tử kia, dáng vẻ ưu tư, mang vài phần chật vật. Nếu lão đoán không nhầm thì Kình Long Đảo xem ra xắp có hỉ sự rồi.
——————–
“Lão biến thái, mau ra đây” Ngâm Tuyết ướt đẫm chật vật dìu Cổ Ngự Long mê mang bất tỉnh trong cơn mưa tầm tã, đập cửa Đông Phương gia. Cánh cửa lớn màu hồng son nặng nề khai mờ. Đông Phương Thiên Tuyệt chạy vội khiến những giọt mưa hờ hững trên dù nhỏ ướt vai hắn. Lão biến thái hốt hoảng nhào đến trước mặt Ngâm Tuyết.
“Tuyết Tuyết, con làm sao vậy. Hắn… hắn.. là ai?”
“Lão biến thái … không nghĩa phụ làm ơn..c ứu chàng làm ơn…” chưa nói hết câu Ngâm Tuyết vì quá đuối sức do mấy ngày đi đường không ngừng nghỉ liền ngất đi, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt bàn tay to lớn của nam nhân bên cạnh.
“Tuyết Tuyết con bị sao thế đừng doạ ta, người đâu mau đến đỡ tiểu thư vào nhà nhanh……”
Đông Phương gia náo loạn thành một đoàn, đại gia chạy đông chạy tây lo lắng. Dịch Vân chỉ muốn lập tức tông cửa phòng mà vào, vì Chu Tiếu Khang đã ở bên trong quá một khắc rồi. Rất may cho cánh cửa vì khi Dịch Vân vừa hết kiên nhẫn nó liền bật mở.
“Này lão ngũ, Tuyết Tuyết có sao không mau nói…” Tô Kiều Quyền lo lắng hỏi.
“Không có vấn đề gì, nhưng….”
“Nhưng thế nào nói mau, không lão đây …” Dịch Vân cuống cuồng nổi giận.
“Tuyết Tuyết không sao, chỉ là tên nam nhân Tuyết Tuyết đưa về thì thực…..”
“Phải cứu hắn” Đông Phương Thiên Tuyệt như đinh chém sắt nói, lão thực không hiểu sao nhìn thấy nam nhân kia hắn có một cảm giác mãnh liệt muốn cứu người.
“Vậy được, lão tứ ngươi cùng Phi Yến ở lại đây chăm sóc Tuyết Tuyết. Ta cùng mấy người còn lại giúp dùng nội công trước hết bức độc cho tên nam nhân này.”
“Này tại sao ta không được ở lại chăm sóc Tuyết Tuyết?” Dịch Vân uỷ khuất lên tiếng.
“Vì ngươi có võ công, còn lão tứ không hội võ hiểu chưa. Vớ vẩn mau đi” Chu Tiếu Khang xách cổ tên càn quấy Dịch Vân theo sau là Đông Phương Thiên Tuyệt, Dương Sư Hoàng, cùng Tiêu Phong.
Bên trong Trúc viên ưu nhã, nhàn nhạt sa trắng tung bay trong ánh sáng yếu ớt ngày mưa. Hạ Ngâm Tuyết giật giật mí mắt, mi như cánh bướm nhẹ nhàng khai mở nhoà nhoà nhìn thấy một bóng người mặc y phục màu hoàng yến ngồi bên giường.
“A, Tuyết Tuyết ngươi tỉnh” giọng du dương của người đó vang lên có chút quen thuộc. Đờ đẫn lục lọi trong trí nhớ, Ngâm Tuyết cuối cùng cũng nhớ được chủ nhân của giọng nói.
“Phi Yến..?”
“Phải là ta” nhưng hoa hàm tiếu, Phi Yến cười ngọt ngào nhìn Ngâm Tuyết.
“Ta bị sao vậy?”
“Ngươi chỉ vì mệt mỏi quá độ mà thôi”
“Ách..ra vậy. Nhưng còn Long hắn đâu?” Ngâm Tuyết chợt nhận ra vòng tay mình thực trống vắng, Cổ Ngự Long hắn đâu?
“Tuyết Tuyết ngươi yên tâm, Tiếu Khang đang cùng mấy vị đương gia vận công bức độc cho hắn.” Phi Yến đỡ Ngâm Tuyết ngồi dậy, ôn nhu nói.
“Ta muốn đến xem hắn thế nào”
“Ngươi đến đó chỉ thêm phiền mà thôi” Giọng Tô Kiều Quyền bên ngoài truyền vào, hắn vừa mới sắc thuốc xong. Vì thuốc của Tuyết Tuyết hắn không yên tâm để người khác làm, cũng thật khổ thân hắn a đường đường Tô đại gia phải đi sắc thuốc tay cũng bị bỏng không ít.
“Đúng vậy Tuyết Tuyết, đã hơn một ngày bọn họ đóng kín cửa phòng ta cũng rất sốt ruột nhưng nếu thời điểm quan trọng mà phân tâm rất dễ tẩu hoả nhập ma” Phi Yến thành thật khuyên bảo.
“Tuyết Tuyết ngươi không cần đến nữa” Bỗng giọng sang sảng của lão biến thái vang lên. Một thân huyền sắc trường bào bước vào phòng, thần thái có đôi phần tái nhợt nhưng mâu quang phi dương rất cao hứng.
“Lão ngũ nói, độc ngấm quá sâu mạng khó bảo tào. Chỉ còn một cách….”
“Cách gì?”
“Phải có một người hi sinh nội công cả đời hắn mới qua khỏi”
“Vậy.. vậy”
“Dĩ nhiên làm gì có ai chịu hi sinh võ công chứ?” Đông Phương Thiên Tuyệt cười khẩy nhìn vào gương mặt thất thần của Ngâm Tuyết.
“Nhưng vẫn có cách a” Nhìn vẻ mặt như xắp chết đến nơi của Ngâm Tuyết lão biến thái đành ngủi lòng, vuốt cằm nói.
Ánh mắt Ngâm Tuyết sáng lên, như mèo ngoan thấy mỡ nhìn chằm chằm Thiên Tuyệt khiến hắn không khỏi rùng mình. Tiếp tục nói chuyện.
“Ta có thể truyền cho hắn tuyệt học cả đời của ta nhưng….”
“Nhưng thế nào, lão biến thái ngươi nói mau” suy yếu tiểu Ngâm Tuyết liền như hổ cái nhào về phía Đông Phương đảo chủ đáng kính nắm lấy cổ áo.
“Ách.. Tuyết Tuyết bình tĩnh một chút” Đông Phương Thiên Tuyệt nhón từng ngón tay của Ngâm Tuyết ra khỏi áo mình cười hì hì.
“Nói đi lão muốn gì làm trao đổi?”
“Chả là ta đã tìm được ta nhi tử, trước khi mất hết nội lực ta muốn nhìn thấy con ta thành thân. Nhưng ta chỉ muốn một đứa con dâu là Tuyết Tuyết đáng yêu mà thôi” Lão biến thái lơ đã gãi cằm nói.
“Ta không gả” Ngâm Tuyết ánh mắt vằn tơ máu thé lớn, đem chiếc gối ném về phía Đông Phương Thiên Tuyệt. Rất may hắn võ công cao né kịp không thì cũng tiêu đời.
“Được không gả, hắn chết.Ngươi tự chọn. Hừ” Đông Phương Thiên Tuyệt cánh mũi phật phồng tức giận phất tay đi ra ngoài.
“Lão biến thái, đứng có quay lại nhìn mặt ta nữa.” Ngâm Tuyết gào thét. Hắn nghĩ gì chứ nàng là một phụ nữ thành đạt của thế kỉ 21 lại có cái màn ép gả này. Lão già chết dịch, chắc con lão cũng là một tên mắc toi mà thôi.
“Phi Yến, giúp ta đi xem Long một chút” Ngâm Tuyết lảo đảo đứng dậy một mạch ra cửa, không nghe lời khuyên giải của bất cứ ai đến Tiên Thảo Lâu.
“Tuyết Tuyết, ngươi không thể vào” Chu Tiếu Khang như có linh cảm trước đứng tại cửa chính ngăn chặn.
“Tại sao ta không thể?”
“Đại ca căn dặn cho đến khi ngươi đáp ứng gả đi mới được thấy hắn”
“Ngũ thúc a, cho ta vào” Vốn biết Chu Tiếu Khang yêu mĩ nhân lần này Hạ Ngâm Tuyết nàng đành uỷ thân làm mĩ nhân kế vậy. Đang định chạy vào ngực hắn dựa dựa cọ cọ thì, Ngâm Tuyết liền cảm thấy một luồng lãnh khi từ đâu bắn đến hăng hăng mùi dấm.
“Ách.. Phi Yên ngươi không phải bị cảm lạnh chứ?” Hạ Ngâm Tuyết run run quay lại nhìn Lâm Phi Yến phía sau đang đưa đôi mắt hình viên đạn nhìn tư thế ám muội của nàng và ngũ thúc.
“Tuyết Tuyết a xin ngươi, trời rất lạnh ngươi hại ngũ thúc ngủ thư phòng ta lạnh chết thì không ai giải độc cho hắn đâu. Mời về, ta còn có việc” Chu Tiếu Khang mặt mày vặn vẹo khổ sở chui tọt vào phòng vô tình xập cửa.
“Đúng là các đồ trọng sắc khinh người thân mà, hừ để xem cô nãi nãi sợ các ngươi à”
——————–
Một đêm nguyệt hắc phong cao, Đông Phương gia lặng ngắt như tờ, một bóng hắc y nhân lao vun vút trong đêm đáp nhẹ xuống mái cong của Tiên Thảo Lâu. Lách mình trượt xuống theo xà ngang, nép mình theo cửa sổ hắc y nhân rút một thanh đoản đao lách qua khe cửa khẽ khàng mở khoá. Sao đó nhẹ như bóng nhảy vào phòng.
“Tuyết Tuyết, đêm khuya sao còn chưa ngủ” bỗng trong phòng đèn vụt sáng Tiêu Phong tay nâng một chén trà thơm nhàn nhạt hỏi.
“Ách, Tiêu Phong ta.. ta muốn nhìn hắn một chút mà thôi. Nể tình bằng hữu lâu nay…..”
“Không được” không để Ngâm Tuyết lải nhải hết câu. Tiêu Phong lạnh lùng nói, hàn quang bắn ra bức người đây là lầm đầu tiên Ngâm Tuyết thấy Tiêu Phong có biểu hiện như thế trong lòng co chút run. Nhưng vẫn mạnh miệng nói.
“Ngươi nghĩ có thể ngăn được ta sao?”
“Tất nhiên” Một cơn gió phả vào mặt Ngâm Tuyết toàn thân liền cứng đờ tê liệt ngã xuống, chuẩn bị hôn đất thì được ai đó đỡ lấy, vác nàng lên lưng miệng làu bàu” Tuyết Tuyết ngươi quên khinh công của ngươi là ai dạy sao?”.
———————
Sáng hôm sau Ngâm Tuyết tỉnh dậy toàn thân vẫn cứng đờ nằm ở trên giường.
“Chết tiệt nửa đêm đột nhập cũng không được, vậy ta phải tìm đồng minh. À có rồi…” mị nhãn ánh lên một tia kì dị, Ngâm Tuyết vận khí một lúc mới giải được huyệt vị, lết chân tay tê rần xuống giường.
Nàng len qua rừng trúc, tránh gặp bọn hạ nhân lén lút chạy đến Bạch Vân Các. Lấp ló hồi lâu không thấy ai Ngâm Tuyết mới cả gan đưa tay gõ cửa.
“Hey.. Tam thúc là ta đây” đợi một lúc không thấy ai trả lời, nàng đành tự đẩy cửa vào vì cứ đứng mãi ở đây cũng phải là cách.
“Tam thúc, Dịch Vân ngươi làm sao…” Bước vào bên trong căn phòng hôn ám Ngâm Tuyết giật thót mình khi thấy một khối lù lù bất động ngồi trên giường. Dịch Vân bị trói nghiến như con sâu đo mắt mũi tèm hem, miệng bị nhét dẻ ú ớ không thành tiếng nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn Ngâm Tuyết.
“Tuyết Tuyết, ta chết mất” sau khi được cởi trói Dịch Vân gào lên thê lương.
“Ai làm vậy với ngươi?”
“Mấy tên bại hoại kia chứ ai? ban đầu điểm ngũ huyện của ta còn chưa đủ còn đem ta trói như con tôm vì sợ ta giải huyệt. Ôôô….”
“Vậy bây giờ ta giải cứu cho người rồi, mau mau giúp ta” Ngâm Tuyết mắt sáng lấp lánh nắm lấy tay Dịch Vân đầy hy vọng.
“Ách không được” Dịch Vân lưu thuỷ mị nhãn lập tức ráo hẳn, quay ngoắt từ chối.
“Tại sao?”
“Không vì sao cả”
“Hừ ngươi nhớ đấy..” Ngâm Tuyết nghiến răng, giận dữ đá cửa bỏ ra ngoài. Trong cơn giận dữ nàng không thấy được ánh mắt cam chịu bi thương của Dịch Vân. Khi bóng lưng nàng biến mất, Dịch Vân mới thở hắt một hơi, ngồi xuống rót chén trà hậm hực nói.
“Này các ngươi ra được rồi đấy” mấy bóng đen sau bình phong cười giả lả đi ra.
“Lão tam ngươi làm tốt lắm, thế nên đại ca sẽ không mời Mị Hoa Cung Chủ đến dự đám cưới nữa” Đông Phương Thiên Tuyệt cười đến giảo hoạt. “Tuyết Tuyết đấu với ta ngươi còn non lắm hắc ..hắc…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT