Đã là cuối thu thời tiết ở Nguyệt Thiên Nhai vốn quanh năm se lạnh nay lại cực kỳ khó chịu.Đông Phương giáo chủ khó khăn lắm mới mở nổi mắt, nhưng để xuống khỏi giường có lẽ cần một cuộc đấu tranh quyết liệt hơn. Rời giường có gì tốt? không có gì. Trên giường có gì tốt? rất nhiều thứ tốt ví như: rất thoải mái này, rất ấm vì được người khác làm hoả lò miễn phí này. Nhưng lỡ đói bụng thì sao? không sao sẽ có người cho ăn bằng phương pháp đặc biệt. Thế nên giáo chủ quyết định đóng đô trên giường cả ngày.(Tác giả: Tuyết tỉ lảm nhảm đủ rồi đó….)
Nhưng cái tên Lạc Tuyết chết dẫm kia không biết ý tứ gì cả, đang lúc giáo chủ hưởng thụ mĩ vị trên giường cùng hoả lò của nàng lại chạy đến phá đám.
“Chủ nhân, thuộc hạ có việc cầm bẩm báo” Lạc Tuyết cẩn cẩn dực dực gõ cửa.
“Chán ghét..” Lạc Tuyết loáng thoáng nghe thấy giọng nheo nhéo của giáo chủ truyền ra, không khỏi có chút chột dạ không khéo lại bị phạt nữa, nhưng chuyện này quan trọng không thể không báo.
“Tuyết Nhi ngoan, ta ra ngoài một chút…” Cổ Ngự Long sủng nịnh vân vê cánh môi anh đào quyến rũ đang chu lên làm nũng.
“Người ta không thích, ngươi đi ai làm hoả lò cho ta lạnh chết ta ngươi có chịu trách nhiệm được không?” Ngâm Tuyết như con mèo nhỏ cọ cọ vào ngực Ngự Long khiến hắn yêu nàng chết được vì thế không để mĩ nhân chịu lạnh lỡ có bề gì làm sao hắn chịu trách nhiệm nổi, dù không tình nguyện cũng hạ lênh cho Lạc Tuyết tiến vào.
“Chuyện gì?” giọng Cô Ngự Long nghe còn lạnh hơn cả bầu trời ảm đạm bên ngoài.
“Chuyện này….”
“Có gì thì nói đi” Ngâm Tuyết chán ghét nhìn bóng Lạc Tuyết lờ mờ bên ngoài rất nhiều bạch nguyệt sa rèm. Nàng ghét cái cảm giác luôn bị xem là không hiểu chuyện, việc gì quan trọng cũng bị giấu kín.
“Chủ nhân?”
“Ân..nói đi”
“Tuyền Thanh phu nhân đã trở về” Lạc Tuyết run run nói, đã từ lâu cái tên Tuyền Thanh bị cấm nhắc đến trong giáo.Nay có giáo chủ ở đây lại càng không thể nói ra, nhưng đâu phải tại hắn là do hai vị chủ nhân lười biếng kia ép hắn nói mà.
Ngâm Tuyết cảm nhận thấy cơ thể Cổ Ngự Long có chút chấn động. Hắn buông nàng nằm xuống gối, bật dậy lấy vội áo khoác rồi cùng Lạc Tuyết bỏ lại nàng hốc mắt chua sót ẩm ướt lan dần. Chỉ cần nghe đến tên Tuyền Thanh hắn đã rất nhanh bỏ lại nàng, cuối cùng đàn ông cũng không thể tin. Trong màn lệ quang nàng cười khẽ, người tên Tuyền Thanh đó thật may mắn có người luôn có thể vì nàng ta mà quan tâm. Còn Hạ Ngâm Tuyết thì sao? Có ai thực sự luôn dành một chỗ trong tim cho nàng chăng…?
“Nhược Nhi”
“Tiểu thư chịu rời giường rồi à?” Nhược Nhi cười khẽ bưng chậu nước ấm vào phòng, ban nãy thấy cô gia vội vã rời đi đoán chắc tiểu thư sẽ không chịu nổi nhàm chán mà phải ra thôi.
“Ân” Ngâm Tuyết đã cẩn thận xoá đi lệ quang trên mặt.
“Hôm nay, trời bắt đầu lập đông rồi. Hôm trước Tứ đương gia mới cho người đưa tới quần áo mùa đông tiểu thư có muốn xem không?”
“Ân” Ngâm Tuyết vẫn vô thức đáp lời Nhược Nhi.
“Tiểu thư xem, cái áo choàng lông tuyết hồ này nếu khoác ngoài hồng y thường ngay tiểu thư hay mặc thực rất đẹp”
“Hôm nay ta không muốn mặc nam trang”
“Thế tiểu thư muốn…?”
“Ta muốn mặc trang phục nữ như lúc còn ở đảo” Nàng muốn quay về những ngày vui vẻ ở đảo có lẽ chỉ có nơi đó mới có những người luôn chào đón nàng.
Nhược Nhi thấy tiểu thư là lạ, không phải lại cãi nhau với cô gia rồi chứ? Đúng là Tình Nhi miệng ăn mắm ăn muối tự dưng nói đến Tuyền Thanh gì đó làm hai người họ lại lục đục. Mềm mại tuyết trắng y phục, nhẹ tênh bên ngoài là áo choàng lông tuyết hồ thuỷ mặc tóc dài sơ buộc một dải lụa trắng,Ngâm Tuyết nhẹ nhàng thanh thoát như băng tuyết tinh linh lướt nhẹ trong không gian đôi phần u ám màu oải hương. Ăn sơ qua điểm tâm nói với Nhược Nhi nàng muốn đi dạo một chút rồi vội vã bỏ ra ngoài, cứ phải đóng kịch trước mặt Nhược Nhi sợ nàng sẽ chịu không nổi mất. Dạo Mai Viên vào mùa đông đúng là vô vị, Ngâm Tuyết thở dài định quay về lên giường ngủ một giấc.Bất giác chân dẫm phải một chiếc lá phong khô, lòng nàng lại nhói lên. Nàng đã tự nhủ phải bình thản sống thực vui vẻ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhưng sao vẻ mặt thảng thốt của Cổ Ngự Long ban sáng vẫn làm nàng đau đến vậy.
Thứ gì đó lành lạnh, ngứa ngứa đáp nhẹ lên mũi nàng, đưa một ngón tay lên gạt lấy.Một bông tuyết đầu mùa hoàn hảo, nhanh chóng tiêu thất dưới độ ấm của ngón tay đỏ hồng vì lạnh. Tuyết đầu mùa tinh khiết mỏng manh nối đuôi nhau hạ phàm, thanh thuần trắng muốt thực đẹp chả trách cha mẹ lại muốn đặt tên nàng là Ngâm Tuyết. Tuyết trắng đầu mùa may mắn cả đời hạnh phúc nhưng sao hạnh phúc của nàng lại ở xa quá.
Tiếng khóc nỉ non hoà vào màn tuyết lạnh, nàng đã đến gần Hoả Phong Các, đi theo tiếng khóc nàng thấy nhân ảnh quen thuộc một màu đen tuyền nổi bật trong tuyết mỏng.Vòng tay to lớn ấm áp từng hứa chỉ thuộc về một mình nàng nay đang giang rộng ôm một nữ nhân khác gương mặt bị che khuất đang nỉ non khóc trong lồng ngực hắn. Ngâm Tuyết một thân bạch sắc y phục hoà vào tuyết, từng hạt từng hạt hoa tuyết rơi xuống lạnh thấu đọng lại trong tim……
……………………………
“Long ca ca, ta thực xin lỗi.Năm đó nếu ta nghe huynh ở lại thì có lẽ mọi chuyện đã không thế này” giọng nữ ôn nhu mềm yếu cất tiếng.
“Thanh Nhi ta đi giết hắn”
“Không huynh đừng đi, chung quy huynh ấy là người trong chánh phái nên cũng thân bất do kỷ mà thôi”
“Năm đó hắn hứa sẽ chăm sóc muội cả đời ta mới đồng ý gả muội đi…..”
“Long cẩn thận….” Cổ Ngự Long chấn động khi nghe tiếng thét, bàng hoàng quay lại chỉ thấy mỏng manh thân thể vô lực trượt xuống sau lưng hắn.Phía bên kia thân thể nàng một bạch y nam tử cũng đang bàng hoàng không kém trân trối nhìn người con gái kia không biết từ đâu bất ngờ lao ra khiến hắn không kịp thu hồi chưởng lực.
“Tuyết Nhi…” Cổ Ngự Long đẩy vội Tuyền Thanh. Hắn run rẩy khuỵ xuống ôm lấy cơ thể mềm nhũn bất động của nàng.Mị nhãn vằn đỏ mất đi toàn bộ lý trí hắn rống to “Tây Môn Xuyên ta giết ngươi”
Cánh tay vận khí một vòng hồng quang loé sáng Liệt Hoả chưởng trong truyền thuyết mãnh liệt lao về phía Tây Môn Xuyên.Hắn vội vàng vận lực từ hai lòng bàn tay hàn khí ngưng tụ bắn ra phản công.Nhưng băng làm sao thắng được lửa Hàn Băng Thần chưởng chỉ như làn sương mỏng trước sự mãnh liệt của Liệt Hoả Chương. Tây Môn Xuyên bị hất tung vào một thân cây rồi gục xuống khoé miệng tràn nhanh một tia máu.
“Long ca ca xin huynh vì muội một lần cuối, tha cho huynh ấy “Tuyền Thanh quỳ xuống chắn ngang giang hay tay che chở trước mặt Tây Môn Xuyên , khuôn mặt đẫm nước mắt cầu xin.
“Hừ, đi …đừng để ta còn nhìn thấy các ngươi” lạnh lùng không thèm nhìn lại một lần Cổ Ngự Long ôm Ngâm Tuyết trong tay phi thân biến mất.
—————————
Một luồng sát khí ai oán nhắm hẳn hướng Cổ Ngự Long phóng đến, Ngâm Tuyết không kịp suy nghĩ cơ thể nàng vô thức chạy ra muốn che chắn cho hắn. Dù có xảy ra chuyện gì nàng vẫn mong hắn bình yên. Lạnh thấu mạnh mẽ luồng hàn khí tàn nhẫn đánh mạnh vào lồng ngực đau đớn truyền nhanh khiến nàng không thể đứng vững. Đau quá, lạnh quá nàng rất sợ, sợ một lần nữa gần kề cái chết……. những kí ức về những ngày ở thế giới này trôi tuột qua tâm trí nàng như một cuốn phim quay chậm mong manh đứt đoạn rồi tắt hẳn theo tiếng gọi thê lương của hắn.
Nàng đang ở đâu? Mọi thứ đều màu trắng đục lạnh tênh, không phải nhà xác chứ không …… có chết thì cũng phải chết như Đông Phương Bất Bại thật sự rực rỡ ra đi trong biển lửa, hay đầy huyết tinh bay lượn đẹp đẽ huy hoàng mà vào cõi hư vô cùng lắm xuống địa ngục cũng được.(Tác giả: Tuyết tỉ đúng là người không bình thường -_-””.Tuyết: Ta là vĩ nhân đó hắcc nên chết cũng phải đẹp…)
“Tuyết Nhi” âm thanh trầm thấp, xen lẫn bi thương nỉ non gọi nàng đâu đó không ngừng gọi tên nàng. Là hắn? Cổ Ngự Long, hắn vẫn có thể gọi nàng nghĩa là hắn không sao thật may quá. “Long ngươi ở đâu” Nàng cố gắng gọi hắn nhưng vẫn chỉ một không gian trắng lờ mờ đầy hàn khí vây quanh.
“Cổ Ngự Long chàng ở đâu? mau ra đây, ta rất sợ… mau ra đây” nàng bật khóc gọi hắn, hắn vẫn không thấy , phải làm sao bây giờ? Không phải hắn đã đi với cái cô Tuyền Thanh kia bỏ lại nàng ở lại nơi lạnh lẽo này. Không được Cổ Ngự Long của nàng không ai có thể cướp nàng phải sống, phải thoát ra khỏi nơi đây tìm Long của nàng…..
………………………..
Nhược Nhi hốt hoảng khi thấy cô gia ôm tiểu thư như cái xác không hồn trở về. Hắn ngày đêm ngồi cạnh giường nắm lấy tay nàng không ngừng gọi “Tuyết Nhi”. Hắn đã làm mọi cách có thể nhưng nàng vẫn nằm im bất động. Đôi môi anh đào nay đã tái nhợt lạnh lẽo không còn huyết sắc, hắn đã hôn hàng ngàn hàng vạn lần lên đó cố sưởi ấm nhưng vẫn thực lạnh. Hàn Băng Thần Chưởng có thể xếp hàng đệ tam trong giang hồ đến hắn nếu trúng chưởng chưa chắc có thể vượt qua huống chi là nàng rất mỏng manh dễ vỡ hắn luôn nâng niu trân bảo, nay lại vì hắn mà nằm đây chờ Hàn Độc phát tác…
Không thể, nàng không thể chết dù tử thần có đến hắn cũng sẽ dành lại nàng trong tay tử thần. Nàng đã trở thành thứ quý nhất trong hắn, nếu mất đi hắn cũng không thể sống. Nhớ năm xưa lần đầu nhìn thấy nàng trên bờ biển hắn lần đầu tiên hiểu cảm giác bị hút hồn là thế nào. Đến khi nàng bất ngờ đến Nguyệt Thiên Nhai, hắn mới biết được vui vẻ mà sống hạnh phúc biết bao. Lúc này hắn sâu sắc cảm nhận được nỗi đau đến tâm tê phế liệt , nước mắt mặn đắng tràn mi. Nàng đã cho hắn cuộc sống bên ngoài cái vỏ băng giá, nay sao nàng lại muốn cướp đi mọi thứ của hắn? Tuyết Nhi nàng có biết nàng đã mang theo trái tim của ta mà bóp nát khi cứ bất động nằm đó không?
Thiên a! có nghe ta nói không hãy để ta chịu thay nàng. Ông có mắt không….
Ta trước nay chưa bao giờ tin vào thượng đế, nhưng ta xin ngài hãy cứu nàng ta tình nguyện dùng mạng để đổi mà….ta xin người…….
Ông trời, nếu không nghe ta nói ngay cả lão thiên ta cũng giết không tha……
……………………….
Nhìn căn phòng hôn ám, lượn lờ mấy tấm rèm trắng chết chóc bên trong có kẻ đang tự giết mình khi cứ ngồi cạnh một kẻ xắp chết suốt mười ngày liền không ăn không ngủ. Tam đại hộ pháp chỉ biết thở dài không làm gì được, nếu ai có lòng tốt vào khuyên hắn đều bị một chưởng đánh bay ra ngoài không chết cũng còn nửa cái mạng.
“Nhị Hộ Pháp, đã tìm được Tuyền Thanh Phu Nhân và Tây Môn thiếu chủ rồi” Hồ Điệp vội vàng chạy đến.
“Nói mau họ ở đâu?” Thừa Đức vội vàng chụp lấy vai Hồ Điệp hỏi dồn.
“Này có gì từ từ nói” Lạc Tuyết tuy đang trong tâm trạng lo lắng cho chủ nhân đến phát điên, nhưng vẫn vội vàng dành lại Hồ Điệp từ tay Cổ Thừa Đức, khuyến mãi thêm cho hắn một ánh mắt sắc lẻm.
“Họ đang trú tạm ở ngôi nhà cũ sau núi vì Tây Môn thiếu chủ hình như bị thương”
“Được , ta sẽ đến đó ngay.Thừa Ân, Tình Nhi hai người ở lại xem tình hình thế nào.Nếu có chuyện gì lập tức báo cho ta biết, mặt khác không được để lộ tin tức giáo chủ bị thương nhớ chưa?” Nói là đang dặn dò hai người nhưng ánh mắt lưu luyến chỉ tập trung vào thân thể nhỏ bé của Tình Nhi khiến nàng e thẹn đỏ mặt cúi đầu lí nhí đáp lời.
“Được rồi ca đi mau đi” Thừa Ân không thể tiếp tục nhìn cái cảnh ngứa mắt này, nên thúc dục đại ca mau rời đi(Tác giả: đồ cô đơn ghen tị.Ân: ai nói ta cô đơn, ta là ở vậy cho người ta thèm chơi…)
————–
“Tuyền Thanh phu nhân là ta” Cổ Thừa Đức cúi người qua khung cửa xập xệ của căn nhà gỗ rách nát. Đã bao năm không gặp Tuyền Thanh vẫn bộ dáng ôn nhu mềm yếu động lòng người như trước. Năm xưa từng lài đại mỹ nhân bậc nhất của ma giáo niềm mơ ước của biết bao người đột ngột gả đi cho người không rõ danh tính khiến bao kẻ chết điếng vì tương tư.
Cổ Thừa Đức thở dài một tiếng nhìn bạch y nam tử vô lực nửa tỉnh nửa mê nằm trên đệm cỏ. Thực không hiểu năm đó sao lão đại lại đem Tuyền Thanh gả cho tên Tây Môn Xuyên này, hắn là thiếu chủ của Lãnh Băng Môn một trong tứ đại thế gia trong chính phái. Gả cho hắn thực uỷ khuất cho Tuyền Thanh.
“Thừa Đức huynh đến, Long ca ca thế nào rồi?” tuy không rời mắt khỏi nam nhân nằm trên đệm cỏ Tuyền Thanh ưu tư hỏi.
“Cũng không còn nhiều thời gian….”
“Ý huynh là sao.?.” Tuyền Thanh ngước lên hốt hoảng hỏi.
“Khi người kia chết chắc huynh ấy cũng đi theo nhanh thôi”
“Người con gái áo trắng đó là ai?” Tuyền Thanh có chút giật mình nhớ lại, ban đầu tưởng Long ca ca ra chiêu với Xuyên Lang là vì tức giận chuyện của mình. Nhưng người thiếu nữ kia gọi huynh ấy thân mật như vậy ……
“Người đó là toàn bộ tâm can của lão đại”
“Huynh nói…?”Tuyền Thanh sửng sốt nói không nên lời.
“Ân… đúng đó là mối tình đầu của cái tên đầu gỗ lão đại nhà chúng ta” Thừa Đức phì cười nhìn bản mặt đơ ra ngạc nhiên của Tuyền Thanh.
“Cô nương ấy có sao không?”
“Hàn độc không trì được, lão đại đã mười ngày không ăn không ngủ túc trực cũng sắp không xong rồi” Thừa Đức thở dài.
“Sao không nói với ta sớm, ta nghe sư phụ từng nói qua Hàn Độc dùng Liệt Hoả nội công có thể khắc chế. Ngoài ra dùng Nguyệt Thiên Thảo nấu thành nước sông hơi tìm một địa phương nóng bức có thể khử Hàn Độc, nhưng bây giờ là mùa đông cũng hơi khó. Chỉ có thể khắc chết tạm, còn Nguyệt Thiên Thảo chắc không có vấn đề huynh ấy là người duy nhất biết nơi sinh trưởng của chúng mà”
“Tuyền Thanh muội đúng là bồ tát tái thế a, cảm tạ…” Thừa Đức mừng như điện nắm lấy tay Tuyền Thanh.Nhưng ánh mắt vô tình quét qua tên nam nhân kia nét vui mừng vụt tắt.”Hắn sao rồi?”
“Cũng may Long ca ca vận lực lúc tức giận không dùng đến ba thành công lực nên huynh ấy chỉ bị thương nhẹ. Phu Thê muội định ở đây dưỡng thương một thời gian sau đó tìm một nơi ẩn cư” Tuyền Thanh mang chút ưu sầu, âu yếm nhìn nam nhân đang thiêm thiếp ngủ.
“Nhưng ở đây quá tồi tàn, có cần ta an bài một chỗ khác không?”
“Không cần, muội đã nợ các huynh đệ tỉ muội quá nhiều. Chỉ mong cô nương kia sớm ngày bình phục, Long ca ca tìm được hạnh phúc muội mới an lòng. Từ nhỏ huynh ấy đã chịu khổ nhiều rồi” Tuyền Thanh thở dài kéo tấm vải bố sờn lên đắp cho phu quân, lưu quang thanh thản khiến Cổ Thừa Đức đột ngột hiểu ra vì sao năm xưa lão đại lại chấp nhận hôn sự này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT