Tuyết Hiên biệt viện nhỏ nhắn vẫn miên man đứng đó trong mai viên, tuyết trắng thanh nhã như chính cái tên ai đã khéo léo đặt cho. Sau một tháng xa cách nơi đây vẫn như cũ nhưng Ngâm Tuyết thấy nó sao quá lạ lẫm.Bạch mai hoa đã tàn bích ngọc lá xanh thay chỗ, nắng hạ vàng kim chiếu rọi phiêu bồng nguyệt nha sa rèm nhảy múa trong gió theo điệu nhạc phong linh. Trống vắng không bóng người, Nhược Nhi còn chút việc chưa trở lại nơi đây chỉ còn mình nàng.

Hắn không ở đây, hắn đến rồi đi như cơn gió lốc đến và thay đổi mọi thứ, đi cuốn theo trái tim cùng tâm tư nàng. Chưa bao giờ một người nam nhân có sức ảnh hưởng lớn như thế đối với nàng. Theo lý thuyết có phải nàng đã yêu? Tình yêu là phải đau đớn vậy sao? Bao nhiêu thi sĩ ca ngợi tình yêu tuyệt mĩ khiến cho bao kẻ ngu ngốc bước chân sa biển tình để đau khổ, trái tim đau đớn ngàn mảnh vì một chữ tình. Thế nhưng tình yêu là trò chơi khăm của thượng đế, khi nó đến không cách nào chối bỏ, khi nó đi không cách nào níu giữ.

“Hỏi thế gian tình là gì?……”

………………………………….

Một câu của Lý Mạc Sầu trong tiểu thuyết Kim Dung có lẽ đại diện đúng cho tâm trạng Ngâm Tuyết lúc này. Băn Khoăn, sợ hãi, nhớ nhung một chữ tình nhưng không hiểu tình là thứ gì.

“Cổ Ngự Long ngươi ở đâu? Ra đây cho ta, ta muốn gặp ngươi…….gặp ngươi….” Hai chữ cuối hoà cùng tiếng nấc nghẹn. Ngâm Tuyết nghẹn ngào oà khóc, lớp mặt nạ kiên cường trôi theo dòng lệ. Cổ họng đắng ngắt muốn kêu một cái tên nhưng không thể, vì có cố gắng kêu gọi đến đâu có thể cũng chỉ là vô vọng.” Lời nam nhân không nên tin” mẹ nàng đã dặn dò khi nàng bước chân khỏi nhà bắt đầu ra ngoài tự lập.Ngâm Tuyết biết mẹ nàng nói đúng nhưng sao nàng vẫn muốn tin lời hắn. Tin hắn ôn nhu, tin hắn tình, tin hắn thành thật nhưng trực giác của một người phụ nữ cho nàng biết hắn không như thế đằng sau đó hắn còn một mặt tối. Cũng như nàng trong tim luôn có một khoảng tối, nơi nàng dấu kín những đau đớn con tim không còn trinh nguyên bởi mối tình đầu sớm nở chóng tàn, liệu nàng còn xứng đáng với hắn?

Dòng lệ ươn ướt lưu trên má bất giác được vật gì đó ấm nóng quét sạch, hơi thở mạnh mẽ phả vào hong khô châu lệ. Đôi mắt màu mật ong trong suốt thông minh chăm chú nhìn Ngâm Tuyết.

“Bạch Nhi?” Ngâm Tuyết ngước nhìn con bạch lang đang đưa cái lưỡi nóng hổi liếm mặt nàng như đang an ủi. Cảm giác nhột nhạt khiến nàng khẽ bật cười ôm lấy cổ con sói, vùi mặt vào lớp lông dài mịn tìm hơi ấm.

“Bạch Nhi? ngươi ở đây thế chủ nhân của ngươi đâu?”

Con sói chỉ ư ử rên lên một tiếng rồi tiếp tục liếm mặt Ngâm Tuyết.

“A, Bạch Nhi ngừng lại nhột quá. Ngươi là con sói háo sắc không được liếm mặt ta nữa…. ngừng Bạch Nhi…. đúng là chủ nào tớ nấy háo sắc như nhau”

“Bạch Nhi đủ rồi” âm thanh đầy uy quyền vang lên khiến con thú khựng lại đôi chút liếc nhìn kẻ mới đến, rồi ngúng ngẩy vẻ không cam tâm tránh sang một bên.

“Hoả Diễm? huynh ….huynh lại đến làm gì?” Ngâm Tuyết có chút sợ hãi không biết hắn theo nàng đến đây có mục đích gì không phải giết người diệt khẩu chứ.

“Ta đến đây…. có chuyện muốn nói”

“Chuyện gì? chuyện lúc nãy coi như ta không thấy gì?” Ngâm Tuyết hai tay bắt chéo trước ngực thành thật thề thốt.

“Không phải chuyện đó, chuyện của chúng ta” Hoả Diễm ngữ khí có phần hơi bực tức trước cái bản mặt chậm tiêu của Ngâm Tuyết.

“Chúng ta còn chuyện gì để nói sao?….. A, chuyện của chúng ta không phải là….?”

“Đúng là chuyện đó” Hoả Diễm có chút vui mừng vì dường như nàng đã hiểu ra.

“Cái này… cái này, Hoả Diễm ca ta nói huynh nghe.Tuy huynh thích nam nhân không phải chuyện xấu, ta cũng không kì thị chuyện tình nam nam nhưng có lẽ ta không phải đối tượng thích hợp với huynh. Mặc dù ta cũng thích mĩ nam như huynh nhưng ta không phải dạng như huynh…… ta…ta có thể nói giống như tỉ muội với huynh thì đúng hơn….” Ngâm Tuyết thao thao bất tuyệt nói không để ý đến vẻ mặt thay đổi đủ màu sắc như cầu vồng của Hoả Diễm. Hắn làm gì khiến nàng nghĩ hắn thích nam nhân cơ chứ, hắn có điểm nào giống cái dạng tình yêu nam nam trong lời nàng nói. (tác giả: không phải tại huynh đâu Diễm ca, do có kẻ gieo rắc mầm mống đen tối vào đầu Tuyết tỉ á.Diễm: tên nào? ta giết. Lạc Tuyết: cao bay xa chạy…)

A thật hết cách, có trách thì trách ông trời cho hắn phải lòng con người kì quái như nàng. Không quan hệ nàng kì quái cũng rất đáng yêu a.Tranh thủ trêu nàng một chút cũng vui (tác giả >0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play