Ngồi trên giường Đan co chân lại hai tay cô ôm lấy đôi chân mình. Cô
hướng đôi mắt ươn ướt về phía cửa sổ đầy nắng. Rồi dần thả hồn mình theo gió. Thời gian lặng lẽ trôi qua không gian rơi vào tĩnh lặng chỉ còn
nghe tiếng tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ đặt đầu giường. Trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng rồi bất chợt nhận ra nguyên nhân chính
là do cô đang cảm thấy nhớ nhung một ai đó ghê gớm. Đôi chân như muốn
vùng chạy đi nhưng lại không thể cô đang cố gắng kìm nén những cảm xúc
đang dâng trào mạnh mẽ trong lòng để ngăn cho mình không bật khóc. Đan
cứ ngồi đấy cho đến khi màn đêm dần buông xuống. Đan ngước mắt ra nhìn
bầu trời đêm khẽ nói:
_Hôm nay anh ấy không đến!!
Cánh cửa
phòng bật mở. Đan vội nhìn sang phía cánh cửa. Hải Minh từ ngoài bước
vào trên tay cầm theo một giỏ hoa quả to tướng. Thấy Đan nhìn mình nên
Hải Minh mỉm cười:
_Khỏe chưa nhóc??
Đan nhướng mày nhìn anh chàng giọng trêu chọc:
_Nhiều trái cây vậy anh tưởng em là con khỉ à??
Hải Minh vờ gãi đầu ngượng ngùng:
_Thì em cũng giống con khỉ mà!!
_Này thì khỉ…! vừa nói Đan vừa ném mạnh cái gối vô người Hải Minh mà quên mất cánh tay đang bị thương của mình. Đan nhắn nhó:
_Đau quá…!! đôi mắt trở nên rưng rưng. Hải Minh vội vàng bước đến cạnh Đan nhìn cô lo lắng:
_Có sao không hả??
Đan dùng cánh tay còn lại ôm lấy cái tay đang đau của mình:
_Sao đầy trời rồi đây nè!!
Hải Minh nhoẽn miệng cười:
_Còn giỡn được thì chắc không sao rồi!! nói rồi anh ngả người ra tựa lưng vào ghế. Như sực nhớ ra Hải Minh ngồi bật dậy:
_Này nhóc, em ăn gì chưa vậy??
Đan thở hắt ra rồi lắc đầu. Hải Minh lo lắng hỏi lại:
_Từ sáng tới giờ chưa ăn gì??
Đan nhìn Hải Minh rồi gật đầu. Bất chợt Hải Minh cốc vào trán Đan khiến cô nhăn lại vì đau:
_Con bé này, tính tuyệt thực à??
Đan vội lắc đầu nguầy nguậy:
_Không phải!!
Hải Minh tò mò hỏi:
_Chứ tại sao?
Đan hít một hơi thật sâu. Cô cúi gầm mặt xuống nhìn đăm đăm vào đôi chân
mình có lẽ vì cô đang thật sự cảm thấy ngượng ngùng khi nhắc đến kẻ cô
sắp sửa nói tới. Đan khẽ nói:
_Hôm nay anh ấy không đến!!
Hải Minh tròn mắt:
_Ai cơ..?? Thạc Hy à??
Vẫn không ngước mặt lên nhìn Hải Minh, cô nhẹ gật đầu. Mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên. Hải Minh vỗ nhè nhẹ vào đầu Đan dịu dàng hỏi:
_Hình như em đang mong chờ Thạc Hy phải không??
Đan ngước mắt lên nhìn Hải Minh rồi lại cúi xuống nhìn chân mình:
_Em rất muốn gặp anh ấy!!
Hải Minh đặt hai tay lên vai Đan rồi xoay cô lại nhìn đối diện anh khiến cô phải ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn anh. Hải Minh nói thật chậm:
_Nhìn vào mắt anh và nói cho anh biết, em yêu Thạc Hy??
Đôi mắt ươn ướt vụt sáng lên nhìn Hải Minh trân trân cô lúng túng:
_Anh nói gì vậy??
Hải Minh nhẹ nhàng nhắc:
_Trả lời anh đi!!
Đan ngập ngừng vài giây rồi đáp:
_Chỉ là thấy rất nhớ, rất muốn gặp và tim em dường như muốn nổ tung vì anh ấy đây này!!
Hải Minh dần buông lỏng tay ra khỏi bờ vai Đan anh phá lên cười sằng sặc:
_Vậy là đúng rồi còn gì!!
Đan trừng mắt nhìn anh chàng:
_Này, anh muốn bị oánh đấy à??
Hải Minh vội xua tay phân bua:
_Không anh không muốn bị oánh đâu!!
Đan cười nham hiểm:
_Vậy thì mau đi mua đồ ăn cho em ăn đi!!
Hải Minh nháy mắt:
_OK, đợi anh đi mua nhé!! nói rồi Hải Minh đứng dậy bước đi.
Sau khi Hải Minh rời khỏi Đan lồm cồm bò xuống giường bệnh và bước đến cạnh cửa sổ. Mắt nhìn đăm đăm ra ngoài khoảng không vô định. Thấp thoáng
dưới sân bệnh viện một dáng người cao đong đỏng quen thuộc. Đan căng mắt ra nhìn rồi vụt chạy đi. Cô phóng như bay xuống cầu thang vì đứng đợi
thang máy sẽ rất lâu. Xuống được tới đất thì Đan cũng thấm mệt cô vừa
chạy vừa thở hổn hển. Sắc mặt chuyển sang màu xanh mét vì vận động quá
nhiều. Đứng giữa không gian cô vội nhìn quanh tìm kím dáng người quen
thuộc ban nãy nhưng lại chẳng thấy đâu. Đan gọi to:
_Thạc Hy!!! một
lát sau vẫn không nghe thấy cái chất giọng trầm khàn quen thuộc đáp lại. Mệt mỏi Đan ngồi thụp xuống đất. Đôi mắt cụp xuống như con mèo bị lạc.
“…….”
Hải Minh vừa mua xong cháo liền vội vàng quay trở lại phòng vì biết Đan có
lẽ rất đói rồi nhưng về đến cửa phòng thì thấy cửa mở toang hoác. Kẻ chờ đợi ban nãy cũng biến đâu mất. Hải Minh vội đi xung quanh tìm kím. Anh
lẩm bẩm:
_Con nhóc này, đi đâu vậy chứ??
Anh chạy dọc khắp các
hành lang bệnh viện để tìm nhưng vẫn không thấy đâu. Chợt nhớ ra một
người nên anh vội vàng bấm số gọi cho Thạc Hy. Chất giọng trầm khàn bên
đầu dây bên kia vang lên:
_Có chuyện gì vậy?
Hải Minh vội hỏi:
_Đan có đi cùng cậu không??
_Không!! có chuyện gì à??
_Đan biến mất rồi!!
_Mau tìm đi!! đó là câu sau cùng Hải Minh nghe được trước khi Thạc Hy cúp
máy. Theo sau đó là tiếng tút tút kéo dài. Hải Minh bực bội:
_Con
người này không bao giờ biết chờ người khác nói à?? cất vội cái di động
vô túi quần Hải Minh bắt đầu rong ruổi khắp nơi tìm Đan. Quẹt giọt mồ
hôi trên trán anh chống hai tay xuống đầu gối và thở hổn hển:
_Con
nhỏ này đi đâu vậy chứ?? nói rồi anh đứng thẳng lên rồi tiếp tục đưa mắt tìm kím thế nhưng vẫn không thấy đâu. Chạy được một quãng khá xa Hải
Minh dừng lại giữa khuôn viên bệnh viện. Cái bóng người nhỏ nhắn đang
ngồi co ro dưới sân trong màn sương dày đặc thật khiến người ta phải xót xa. Hải Minh vội bước nhanh đến cạnh Đan:
_Em sao vậy??
Đan ngước đôi mắt ươn ướt lúc này đã dần đỏ hoe lên nhìn Hải Minh:
_Lúc nãy em thấy Thạc Hy!!
Hải Minh sửng sốt:
_Thạc Hy làm gì mà ở đây??
_Em không biết, chỉ là em thấy rất giống anh ấy!!
Hải Minh ngồi xổm xuống đối diện Đan:
_Anh đưa em về phòng nhé??
Đáp lại Hải Minh Đan nhẹ gật đầu đồng ý. Lần đầu tiên cô thấy hụt hẫng ghê
gớm như vậy. Cứ ngỡ như nhìn thấy nhưng rồi hóa ra lại là ảo giác do
chính cô tự tưởng tượng ra. Đan lẳng lặng đứng lên rồi theo Hải Minh về
phòng. Cả đêm hôm đó cô thao thức không ngủ được chỉ vì cái hình bóng
quen thuộc đó cứ lởn vởn trong đầu khiến lòng cồn cào nỗi nhớ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT