Đã hơn một tuần rồi mà cậu vẫn chưa về, Khương thì đi đi lại lại trong
nhà vẻ mặt rất âu lo. Thấy con trai mình như vậy bà Mai – mẹ Khương lên
tiếng:
- Con làm gì đi đi lại vậy, không ngồi yên một chỗ được sao.
-…..
- Con có nghe mẹ nói gì không – bà quát lớn.
- Dạ – Khương giật mình.
- Hôm nay nhà ta có khách, sao con không lên chuẩn bị quần áo cho chỉnh tề đi.
- Ai vậy mẹ, nhà có khách thì ba mẹ tiếp được rồi con đâu cần – Khương nói với giọng không thích cho lắm.
- Đó là bác Triệu đối tác làm ăn với ba con, bác Triệu có đứa con gái mới du học bên Mỹ về đẹp người đẹp nết.
- Thì đã sao, ba mẹ tiếp khách được rồi.
- Cái thằng này, người ta dẫn con gái theo ý muốn giới thiệu với con, không lẽ con làm lơ người ta sao.
- Bây giờ con yêu đương cái nỗi gì, để con học xong đi rồi tính – Khương hơi bực.
- Cái thằng này, mẹ nói rồi con phải tiếp đãi con gái bác Triệu cho đàng
hoàng, không thôi thì đừng trách mẹ – nói xong bà Mai bỏ xuống nhà sau
chuẩn bị đồ ăn.
- Mẹ – Khương nói giọng thảm thiết.
Nói thì nói Khương cũng hơi tò mò về cô con gái của bác Triệu nhưng cái quan tâm của Khương dành cho cậu vẫn hơn hết.
Một chiếc xe ô-tô dừng trước cửa mẹ Khương ra đón tiếp sau đó hết thảy bước vào nhà, Khương cuối đầu lẽ phép:
- Dạ ba mới về, thưa bác Triệu.
- Khương đó phải không, lớn quá bác nhận không ra, coi bộ càng lớn càng đẹp trai – ông Triệu khen tắm tắc.
- Dạ bác quá khen – Khương cười trước lời khen của ông Triệu – Ơ đây là…..- hướng về cô gái đang đứng phía sau ông Triệu.
- À đây là con gái bác mới du học bên Mỹ mới về, nó tên Tường Vy, Vy lại chào anh và bác gái đi con – ông Triệu giới thiệu.
- Dạ con chào bác gái, em chào anh – Tường Vy cười, nụ cười như hút hồn người đối diện.
- Chào con – bà Mai và Khương tươi đáp lễ.
Bất chợt Khương nhớ đến nụ cười của cậu, đã gần một tuần rồi Khương vẫn
chưa thấy nó. Khương chợt nghĩ “đúng như lời mẹ nói con gái bác Triệu
thật xinh đẹp, nước da trắng ngần, đôi môi mọng nước, thật đúng là một
người con gái hoàn hảo”. Buổi tối được bắt đầu sau đó.
Khương
đang ngồi ngoài cái xích đu nơi mà cậu vẫn thường cùng anh ngồi nói
chuyện vào mỗi buổi chiều thì Vy đi ra và lại bắt chuyện:
- Chào anh, em có thể ngồi nói chuyện với anh được không – giọng nói giọt ngào, anh cảm thấy như nghẹt thở về giọng nói ấy.
- À, em cứ tự nhiên – Khương cười – Em về nước lâu chưa.
- Dạ em về được 3 tháng rồi, em có nghe ba nói về anh không ngờ hôm nay được gặp thật vinh hạnh cho em quá.
- Em lại khéo đề cao anh. Em đẹp thế này chắc con trai đeo theo nhiều lắm hả.
- Có ai đâu anh, em còn đang cô đơn, ba em cứ hói em lấy chồng hoài à, mà em chưa có chọn được ai hết, ra đường nhìn người ta có đôi có cặp mà em tuổi thân hết sức, ước gì có ai nói yêu em.
- Chắc tại em kén chọn quá thôi.
- Anh có bạn gái chưa – Vy bất ngờ hỏi.
- Hiện tại thì chưa, nhưng anh hi vọng sẽ sớm tìm được – Khương lại cười.
Vy cười ẩn ý:
- Vậy quá hợp rồi, anh chưa có một nữa em cũng chưa có một nữa vậy chúng
ta mỗi người một nữa thì thành một đôi rồi, quá hợp lí anh nhỉ.
-…..- Khương đỏ mặt.
Sau đó cả hai cùng nhau cười, trong nhà có 3 người cũng cười:
- Xem hai đứa vui chưa kìa – ông Triệu nhìn ra ngoài sân rồi phán.
- Cũng đẹp đôi quá chừng – ông Khôi ba Khương lên tiếng.
- Hai đứa mà cưới nhau thì hợp quá rồi con gì – từ đâu mẹ Khương lên tiếng.
- Vậy hai gia đình chúng ta làm xuôi với nhau đi, nó đã thân nay còn thân hơn, ý của hai người sau – ông Triệu đề nghị.
- Vậy quý quá rồi còn gì, em cũng ước mình có đứa con dâu như cháu Vy nhà anh Triệu đây – bà Mai cười tươi như bắt được vàng.
- Vậy mình quyết định vậy đi, cứ để cho hai đứa từ từ tìm hiểu nhau rồi cưới cũng không muộn – ba Khương đồng ý.
Trong nhà 3 người cùng nhau cười sản khoái, còn ngoài sân thì Khương và Vy
vẫn tiếp tục trò chuyện hết sức vui vẻ không để ý đến xung quanh. Sau đó ông Triệu cùng đứa con gái của mình lên xe đi về, trên xe ông hỏi con
gái mình:
- Con thấy thằng Khương thế nào, có hợp làm bạn trai con không.
- Dạ được, anh ấy vui tính lắm, con thích anh ấy rồi đó, chưa có người
con trai nào làm con cười nhiều như thế, chắc con yêu ảnh mất rồi ba ạ – Vy nói mà không giấu được nụ cười chiến thắng.
- Đúng là con gái là con của người ta, chưa gì mà muốn xách dép theo người ta rồi, bỏ ông
già một mình – ông Triệu tỏ ra buồn bả.
- Ba này, yêu ai thì yêu chứ con thương ba nhất, ba là ba của con con là con của ba – Vy chu mỏ tỏ
vẻ đáng yêu trước mặt ba mình.
- Nhỏ này chỉ được cái miệng ngọt như đường – Ông Triệu vui vẻ xoa đầu con gái mình, ông cũng mong nó sớm tìm được hạnh phúc của đời mình.
Mấy ngày vừa qua Tú cũng như Khương tìm mọi cách liên lạc với Hân nhưng
cũng điều vô ích, sự biến mất của Hân cùng với Nhân để lại trong cả hai
một điều gì đó khó tả cả hai nhất định phải làm rõ sự thật.
Sáng lại Khương dẫn xe ra đi học như bình thường mọi chuyện không có gì đặc
biệt xảy ra cho tới khi trưa về. Khi chạy tới gần nhà thì có một chiếc
ô-tô chạy qua mặt và sao đó thắng lại và đậu trước nhà cậu. Trong xe có
một người phụ nữ bước xuống từ xa Khương có thể đoán được đó là bà Chi
mẹ cậu anh mừng như bắt được vàng. Rồi bà Chi đưa tay đỡ một người xuống với cơ thể mềm nhũng đang phải dựa vào bà Chi và người đó Khương linh
tính đó là cậu, nụ cười trên môi bỗng vụt tắt nhường lại cho nỗi lo lắng vô cùng, anh cố chạy xe nhanh về nhà để xem tình hình thế nào.
Trước khi bước vào nhà cậu Khương đã gặp một người với mái tóc đỏ rực đang
lướt qua mang theo mùi hương của vị biển, người đó nhìn cậu rồi cười và
biến mất cùng với chiếc ô-tô. Khương đi nhanh vào trong nhà để gặp bà
Chi:
- Dạ con chào cô.
- Con đó hả Khương – bà Chi cười.
- Có phải người cô đỡ vào lúc nãy là Nhân không cô, em ấy bị gì vậy?
- Nhân nó bị bệnh, mấy ngày vừa rồi cô đưa nó đi nhập viện để điều trị – bà nói dối.
- Ủa Nhân bệnh hả cô, bệnh gì sao con thấy Nhân còn khỏe mà sao ùng ra
một cái bệnh phải nhập viện, sao cô không cho con hay, làm con với thằng Tú lo quá trời – Khương nói giọng lo lắng.
- Giờ thì không sao rồi, nhưng nó chưa khỏi hẳn bác sĩ dặn phải tái khám nhiều lần nữa.
- Vậy cô cho con lên thăm Nhân nha cô.
- Ừ con lên đi, chắc nó mới chợp mắt, có gì con đánh thức nó dậy.
- Dạ thôi để con nhìn em ấy cũng được rồi.
Nói xong Khương bước lên phòng cậu, mở cửa bước vào thì thấy cậu đang nằm
ngủ say xưa. Khuôn mặt ấy hiện ra ngay trước mắt Khương, cái khuôn mặt
mà mấy hôm nay anh vẫn luôn khao khát được nhìn thấy tim lại lỗi vài
nhịp mà chính Khương lại không hay biết, như vô thức anh đưa tay sờ vào
gương mặt cậu hốc hác mà lòng anh nhói đau khi hay tin cậu bệnh. Đứng
nhìn một hồi rồi Khương cũng ra về.
Chiều lại cậu có vẻ khỏe hơn cậu vui khi được gặp lại anh, nụ cười có vẽ không tươi lắm nhưng đó là
nụ cười thật lòng tử đáy lòng, Khương nhẹ nhàng đến bên ân cần hỏi:
- Sao em bệnh như vậy sao không nói anh – nhìn thẳng vào gương mặt hốc hác của cậu.
- Dạ quá bất ngờ nên em cũng chưa kịp cho ai hay hết – cậu nói dối vì mẹ cậu dặn để cho cả hai mẹ con được trùng khớp.
- Bây giờ trong người em thế nào rồi, khỏe hẳn chưa – Khương lại ân cần hỏi làm cho tim cậu thấy ấm áp.
- Dạ ổn rồi, cám ơn anh nhiều lắm – cậu cười, khiến cho tim Khương cũng đập rộn ràng.
Những cử chỉ ân cần, những lời an ủi ngọt ngào, những lời động viên khích lệ
nếu không phải người trong nhà thì mẹ cậu cứ tưởng là cậu và Khương đang yêu nhau. Còn người trong cuộc thì có một tình cảm đã len lõi vào trong tim nhưng cả hai vẫn chưa nhận ra. Những ngày cậu dưới đại dương tuy có vui nhưng cậu vẫn nhớ về Khương, nhớ từng nét mặt nhớ từng dáng đi lời
nói, cậu cố xóa tan hình bóng đó đi nhưng không tài nào, để rồi nước mắt cậu lại rơi, tim lại thổn thức.
Sau sự cố ấy cậu đã trở lại
bình thường và tiếp tục công việc học để chuẩn bị cho kì thi học kì 2.
Hôm nay cậu sang nhà anh để nhờ anh chỉ bài. Hai anh em vui vẻ thì có sự xuất hiện của người thứ 3 đó là Vy.
- Vào nhà đi Vy – Khương mở cửa cho Vy đẩy chiếc xe máy vào.
- Giới thiệu với Vy đây là Nhân em mình – Khương vui vẻ giới thiệu cậu.
- Chị chào em, chị là Vy – Vy cười đáp lễ.
- Dạ em chào chị, em là Nhân – cậu cũng cười để lộ chiếc răng khểnh – anh chị ngồi đi để em đi lấy nước – cậu chạy ào vào nhà bếp để lấy nước, do không cẩn thận cậu làm bể ly làm cắt trúng tay làm máu bật ra.
Khương và Vy từ ngoài vòng khách nghe tiếng bể ly lật đật chạy vào xem có
chuyện gì thì Khương nhanh chống thấy máu từ tay cậu, chạy lại xem và
một hành động làm cho cả cậu và Vy bất ngờ:
- Sao bất cẩn vậy, anh dặn em rồi mà không chịu nghe – nói xong Khương đưa tay đang chảy máu của cậu vào miệng mà ngậm.
Cậu cười khi thấy anh đối xử tốt với mình như thế làm cho Vy cảm thấy khó
chịu. Vy nhớ lại những bữa đi chơi hôm trước giữa cô và Khương.
- Nhà em còn ai nữa không – Khương hỏi.
- Nhà em chỉ có ba và em, mẹ em mất sớm nên ba em một mình gà trống nuôi
con, em kêu ba đi thêm bước nữa đi mà ba em không chịu – Vy tự hào về ba mình – vậy còn nhà anh – dù Vy đã biết tận tường gia thế cũng như người yêu trước của Khương.
- Cũng chỉ có mình anh nhưng giờ anh có một
cậu em nuôi, cậu ấy dễ thương lắm em nhìn là thích ngay, để bữa nào anh
giới thiệu cậu ấy với em, em biết không nhờ có cậu ấy mà anh cảm thấy
vui lên, hai anh em cũng hợp tính nhau lắm, em biết không đặc biệt khi
cậu ấy cười để lộ chiếc răng khểnh trong cực kì đáng yêu, ngày nào anh
không qua nhà cậu ấy thì cậu ấy qua nhà anh, anh coi Nhân như là em ruột của mình – Khương nói một lèo làm Vy khó chịu về người em nuôi tên
Nhân.
- Anh Khương này, em muốn anh làm bạn trai em anh đồng ý không – Vy ngồi sau ôm eo.
- Ờ chuyện này thì….- Khương bất ngờ vì lời đề nghị của Vy.
- Có được không anh – Vy nói giọng ngọt ngào nhất có thể.
- Cái này thì…..Vy à cho anh thời gian đi – giọng Khương nhỏ dần.
- Em sẽ chờ câu trả lời của anh, em hy vọng anh sẽ đồng ý – gương mặt đang hy vọng của Vy.
Giờ hiện thực là như thế này, Khương lấy môi mình mà làm sạch vết thương,
còn kéo cậu ra để tự tay mình băng bó, lòng ghen tức của Vy nỗi lên. Vy
chợt nghĩ:
- “Con Vy này ai là người con gái trẻ đẹp thế này,
xinh đẹp thế này, có hàng tá thằng quỳ xuống cầu xin theo đuổi con Vy
này còn không chịu vậy mà hôm nay gặp cái cảnh thật là chướng mắt. Người ta nói đúng, đừng bao giờ níu kéo những thứ không phải là của mình….mà
phải giật thiệt tình chừng nào thuộc về mình thì thôi, nhất định lần này thằng Khương sẽ là của con Vy này”.
Vy không thể tưởng nỗi diễn cảnh đang xảy ra trước mắt mình lại là như thế, thằng nhóc đó, đồ đáng ghét:
- “Hãy đợi đó đi nhất định chị không tha cho cưng đâu”.
- Nhân, em có sao không, làm gì mà bất cẩn thế – Vy cố tỏ ra bình thường.
- Dạ em xin lỗi anh chị – cậu hối hận.
- Chuyện này đâu ai muốn, em mới hết bệnh mà giờ lại bị thương nữa, thôi
mai mốt có gì để anh làm không thôi anh lại ….. à chị Hân với anh Tú của em lại la anh nữa – tay Khương vẫn băng bó mà miệng thì luôn nói, chút
nữa là Khương lỡ lời nói là “làm anh đau lòng” nên nói sang Tú với Hân.
Nhưng đâu ngờ mọi hành động ánh mắt của Khương đã lọt vào cặp mắt của Vy. Vy
chợt cười, không còn nụ cười thánh thiện nữa mà thay vào đó là nụ cười
của sự ghen ghét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT