Cuộc sống cứ thế vẫn tiếp tục theo đúng cái quy luật của nó. Cậu tụ
trường đi học, sau mỗi giờ học cậu lại phải tranh thủ về nhà phụ giúp
mẹ, thỉnh thoảng Tú và Hân lại ghé chơi, vì hai người đó đã lên Đại học, đồng nghĩa không còn ra tay giúp cậu lúc bị đánh, nhưng tiếng tăm để
lại cũng không nhỏ. Nhưng đặc biệt điều làm cậu thích nhất đó là hàng
đêm cậu được nghe những âm thanh thật nhẹ nhàng mà sâu lắng và rồi từ
lâu cậu đã yêu cái tiếng hát đó, cậu mong mõi gặp người đó biết mấy
nhưng chưa một lần gặp mặt dù ở nhà đối diện.
Tuần này trường
cậu tổ chức kỉ niệm 10 năm thành lập trường, trong ngoài thì ai nấy cũng sốt sắn hẳng lên, không khí thật rộn ràng, ai cũng mong đêm văn nghệ.
Đang ngồi mơ mộng thì bà Hân vỗ vai cái bịch:
- Ê, nhóc cuối tuần đi coi văn nghệ không ?
- Không biết mẹ cho đi không nữa ?
-Để chị xin cho.
- Chị hay quá nhờ chị xin mà lần trước đi biển về bị mẹ giận mấy ngày.
- Cái đó thì…..
Từ đâu bà Chi xuất hiện :
- Tính rũ Nhân nhà cô đi chơi nữa chứ gì.
- Con thưa cô, cuối tuần trường của nhóc có tổ chứa văn nghệ con tính rũ…- Hân ú ớ.
- Tui là tui biết cô kéo ăn khéo nói, chuyện lần trước….- bà Chi nói lấp lửng.
- Con…
- Cô cũng không trách con tại thằng Nhân ham chơi thôi – cười tươi – rồi cuối tuần cô cho nó đi với con đó.
- Hả…- cả hai bất ngờ.
- Không muốn đi hay sao mà hả với hả.
- Dạ, con cám ơn.
- Cô chỉ cái tật khéo nịnh – bà Chi trách yêu.
- Hai đứa đi tranh thủ về sớm đó, không được la cà, mà có thằng Tú đi không ?
- Tức nhiên là có rồi cô, thằng đó ham vui thấy mồ dễ gì không đi.
Cả 3 trò chuyện vui vẻ.
Cuối cùng đêm văn nghệ đã đến. Từ ngoài vào trong mọi thứ đều đẹp đến lạ
lùng, ánh sáng của đèn led, hoa được trang trí khắp nơi, màu sắc thì nổi bật. Học sinh đến giáo viên ai cũng mặc đẹp hết, họ vui vẻ trò truyện,
đặc biệt là những bạn hay thầy cô có tiếc mục văn nghệ thì khỏi nói họ
đẹp một cách lộng lẫy. Có những người cậu thấy rất bình thường nhưng khi trang điểm mặt đồ đẹp lên thì khác hẳn, một trời một vực đúng là ngươi
đẹp vì lụa. Tất cả mọi người gần như không ai mấy hân hoang bài phát
biểu của ông thầy hiệu trưởng cả cậu cũng vậy, chỉ cầu mong cho ổng đọc
mau xong để vào phần chính đó là ca nhạc.
Mọi người vỗ tay gần
gần khi một ai đó kết thúc một bài hát. Một MC khá là đẹp, người này cậu biết đó là Tuyết Nhi hoa khôi của khối 12, cô ta giới thiệu:
-
Và sau đây là tiết mục văn nghệ của một cựu thành viên của trường, anh
ta đã từng là một học sinh..ngoài việc là một học sinh giỏi nhiều năm
liền, đóng góp những thành tích đáng kể cho trường và…nếu không kể đến
đó là giọng hát ngọt ngào và truyền cảm, không mất thời gian nữa mời các bạn thưởng thức ca khúc Anh nhớ em qua phần trình bày của Đoàn Minh
Khương.
Tiếng vỗ tay rần rần, người thì hò hét người thì cổ vũ nồng nhiệt, ca khúc vang lên với giai điệu nồng nàn và sâu lắng :
Còn lại gì khi đã xa nhau rồi.
Nơi anh đến chẳng cùng em.
Chặng đường dài anh vẫn khóc một mình lẻ loi.
Từng ngày buồn anh vẫn luôn tin rằng em sẽ mãi chờ đợi anh.
Rồi một ngày anh cũng sẽ trở về cùng em…cùng em.
Ở nơi phương xa ấy giờ đây em biết không ?
Trái tim anh lạnh lẽo cô đơn giữa bao người.
Cần một làn hơi ấm , cần bờ môi khẽ rung.
Để cho anh được thấy như em đang kề bên.
Người yêu ơi có biết rằng anh rất nhớ em ?
Những yêu thương nồng cháy khi xưa lúc bên nhau.
Đừng buồn em yêu nhé , rồi thời gian sẽ qua.
Xoá đi bao cảm giác cô đơn lúc xa nhau.
Anh nhớ em !!!
Bài hát kết thúc mọi người gần như vỡ òa. Cậu lắng nghe từng câu từng chữ
một, một kí ức thoáng qua là hình như cậu đã nghe bài này do ai đó hát
rồi, giọng ca này tâm trạng này…á chẳng lẽ là người nhà đối diện, phải
rồi cậu nghe giọng hát này hằng đêm trước khi đi ngủ, nó có gì đó buồn,
một chút cô đơn. Cứ thế cậu tiếp tục nghe và mĩm cười với người đang hát trên sân khấu. mọi ngưởi vỗ tay cậu cũng vỗ tay theo. Nhìn lên sân khấu bất chợt trên gương mặt đẹp đó có động lại một chút gì đó giống như
nước mắt, cậu nghĩ “anh ấy hát nhập tâm quá” nhưng đâu ai biết anh hát
ca khúc này tặng cho người con gái anh đã từng yêu.
Tiếng MC vẫn dõng dạc vang lên những ca khúc về tình yêu tiếp tục vang lên trong bầu không khí náo nhiệt nơi sân trường, cậu cứ thấp thoáng nhìn về người
con trai tên Khương ấy nhưng chẳng thấy đâu.
Gần 10h buổi biểu
diễn đã đi đến hồi kết mọi người giải tán, cậu chào tạm biệt Tú và Hân
để đi về. Ban đầu với ý định thẳng tiến về nhà nhưng gió thỏi mát rượi,
ánh trăng mờ ảo làm cậu nhớ lại chuyện đã xãy ra với cuộc đời mình, sẽ
ra sao khi thời kì mặt trăng máu tới, chỉ nhiêu đó cũng làm cậu thoáng
buồn nên quyết định đi tản bộ một lát.
Gió thỏi cậu cảm nhận
được hương hoa đồng nội, mùi hương thật nhẹ nhàng. Con đường trải đầy
lá, đâu đó lập lòe những đốm sáng của những chú đom đóm, nó giống như
những vì sao. Cậu đưa tay ra hứng, chúng bay quanh rồi vụt bay lên trời
cao cậu nhìn theo và nghĩ “chúng thật tự do tự tại có thể bay đi khắp
mọi nơi chẳng cần buồn phiền, ánh sáng kia sẽ tắt và cuộc đời sẽ hết”.
Nó giống cuộc đời cậu bừng sáng và rồi sẽ tắt liệm. Đang mãi mê theo
đuổi cái suy nghĩ của mình mà cậu đâu hay biết rằng mình sắp gặp nguy
hiểm. Một con rắn lao ra cắn chúng vào chân, cậu la lên và rồi té xuống, vết cắn có vẽ khá sâu, chân bắt đầu cảm giác thấy tê cứng, các mạnh máu dường như ngừng chảy và rồi có người tới.
Sau khi trình bày
xong ca khúc của mình anh bắt đầu đi lang thang tìm cái cảm giác từng
thuộc về mình. Rồi thì anh quẹo qua một con đường rợp bóng cây, anh chợt đứng lại dựa vào gốc cây để nhìn ra mặt hồ lăng tăng gợn sóng. Không
gian yên tĩnh bị phá vở bởi một tiếng la của ai đó anh lập tức quay lại
thì thấy một người ngả xuống và một con rắn đang trường bỏ đi. Thấy vậy
anh lập tức tới xem tình hình thì thấy người đó có biểu hiện bị rắn độc
cắn, không suy nghĩ gì nhiều anh cởi áo mình buộc trên vết cắn lại để
ngăn máu độc có thể lưu thông. Tiếng thở cậu thoi thớp, thoi thóp:
- Cậu gì ơi đừng ngủ, tỉnh dậy tôi sẽ gọi cấp cứu tới ngay.
- Anh là ai.
- Đừng có ngủ nhìn tôi này.
Đôi mắt cậu trĩu nặng, cố gắng hình dung mọi vật xung quanh rồi cậu cười.
Một nụ cười không có thần sắt, ánh mắt mơ hồ, cậu chỉ cảm nhận được ai
đó đang bế thóc mình dậy rồi lại nghe tiếng nói vang ra từng trong điện
thoại. Thoáng mơ hồ cậu bắt gặp một ánh mắt rất đẹp, nó lôi cuốn cậu,
tính giơ tay để sờ nhưng sức lực không có, trước khi không còn nhận biết gì cậu nghe tiếng ai đó gọi mình:
- Tỉnh dậy, đừng có ngủ, dậy, tôi đưa cậu tời bệnh viện ngay.
Khương bế cậu để trên vai và nhanh chống chạy đến bệnh viện. chạy một quãng
khá xa, mồ hôi bắt đầu thấm đẫm tấm áo anh đang mặc, Khương làm có vẻ
rất là hôi hả bởi vì anh từng trãi qua cái cảm giác mất mát đi người
mình thương yêu, cái cảm giác như con tim bị xét toẹt ra nó đau rất đau, Khương biết nếu ai đó mất đi người mình yêu thương thì cũng sẽ như thế
thậm trí sẽ tái tê hơn rất nhiều. Trên vai anh đang là một mạng người vì thế anh phải cố hết sức để cứu sống và anh mong muốn ai đó sẽ không
phải đau đớn như anh đã từng.
Vì không biết nhà cậu ở đâu với
lòng tốt thì không thể bỏ được nên anh đành phải ở lại cùng cậu. Đang
liêm diêm ngủ thì có tiếng hét vang lên từ cậu, khuôn mặt nhợt nhạt cùng mồ hôi túa ra:
- “Đừng đừng…..tôi không muốn đừng bắt tôi…..tôi không…mẹ….mẹ….”
Trên đôi mắt đang nhắm nghiền thì có vài giọt nước mắt rơi ra, anh nhìn thấy mà đau lòng như chính anh đang niếm trãi nó vậy, không làm chủ được
mình anh đã nắm lấy bàn tay đang rung rẫy mà an ủi:
- Không sao….không sao…..đừng sợ….
Lấy tay lao đi dòng nước mắt, rồi cắt tiếng hát của mình để đưa cậu vào
giấc ngủ mong rằng những điều tốt đẹp sẽ đến với con người nhỏ bé này.
Sáng hôm sau khi mẹ cậu hay tin liền lập tức cùng với Hân và Tú chạy vào
bệnh viện, hỏi thăm bệnh tình của cậu và vào xem xét thì thấy có một
người đang nắm tay con trai mình, biết là ân nhân nên bà hết lòng biết
ơn:
- Chào cậu, chắc cậu đây là ân nhân cứu Nhân nhà cô?
- Cháu chào cô, cậu này là con cô sao?
- Cậu là…
- Cháu là hàng sớm đối diện nhà cô cô không nhận ra con sao.
- …
- Chắc tại cháu không có nhà thường nên cô không nhận ra nhưng cháu thấy cô hoài, cháu thích món cháo cô nấu rất con.
- À, cô cảm ơn con vì đã cứu Nhân nhà cô.
- Dạ không có chi, thôi cô ở lại với Nhân nha, con về.
- Cô cám ơn con nhiều, để khi nào Nhân nó hết cô sẽ dẫn qua nhà con hậu tạ sao.
- Ấy cô đừng nói thế, nếu người khác thì cháu cũng làm vậy thôi….Thưa cô cháu về, chào hai bạn.
Khương đi ra mĩm cười chào tất cả, khi khuất bóng thì có một ánh mắt dõi theo với một ý nghĩ thoáng qua:
- “Không lẽ là thật sao”.
Mọi người còn lại trong phòng đợi cậu tỉnh mà không ngừng hỏi thăm và động
viên hết mình. Cậu vui vì điều đó nhưng ẩn sâu trong đôi mắt vui đó là
một nỗi buồn, có cứ đeo dai dẵng trong tâm trí cậu. Mọi chuyện có vẽ sẽ
ổn, cậu sẽ có những ngày tháng hạnh phúc bên gia đình và bạn bè nếu ngày đó anh không xuất hiện trước mắt cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT