Còn mấy đứa xung quanh thì cười tươi. Giờ vào lớp bắt đầu. Mọi người đang đợi giáo viên vào thì mấy bạn ngồi bàn ngoài nhốn nháo hẳn lên, rồi giáo viên bước vào nhưng phía sau là một chàng trai đẹp, cả lớp bắt đầu bàn tán hẳn lên thấy vậy giáo viên lên tiếng:

- Các bạn im lặng, hôm nay lớp chúng ta sẽ có một thành viên mới – quay qua nói với người con trai đó – em giới thiệu tên cho mọi người biết đi.

- Xin giới thiệu với các bạn tôi tên Trường Giang, rất vui được mọi người giúp đỡ – chàng trai đó giới thiệu và cuối chào.

- Em có thể tự tìm chỗ ngồi – giáo viên nói với Giang, quay xuống nói với cả lớp – chúng ta bắt đầu với chương 2: Phương pháp bảo quản lạnh đông.

Bước xuống khỏi giảng đường nhiều con mắt tập trung vào Giang chỉ có duy nhất cậu là lo mãi mê đọc giáo trình. Giang tiến lại chỗ cậu còn bỏ trống kế bên mà ngôi, quay qua làm quen:

- Chào cậu, rất vui được làm quen, mình tên Giang.

- Chào bạn, mình tên Nhân – cậu cười.

Trong lúc vừa học thì cậu và Giang có trao đỗi một số vấn đề về bài học còn ngoài ra thì không còn gì nữa. Thấm thoát tiết học đã kết thúc mọi người ra về, cậu cũng vậy khi vừa ra tới cỗng Dương Tử xuất hiện bất thình lình làm cậu giật mình:

- Ủa anh đi đâu đây.

- Có công việc chạy ngang đây sẵn tiện đợi em về chung cho vui – Tử diện lí do.

- Hôm nay em đi xe buýt sao đi chung với anh được – cậu hỏi khi nhìn chiếc xe đạp của Tử.

- Chuyện nhỏ như con thỏ, leo lên anh chở về – Tử vui vẻ nói.

- Anh chở nổi hông đó, em nặng lắm nha – cậu nghịch ngộm nói.

- Em nặng nhiêu, hay chê anh đi xe đạp không thèm đi chung – Tử bắt bẻ.

Cả hai cười nói vui vẻ thì ở đâu Trường Giang xuất hiện.

- Chào Nhân, bạn cậu à – Giang nói.

- Ờ đây là bạn mình – cậu lại cười.

Nụ cười đó lại làm đốn tim Tử nữa rồi. Giang cũng cười xã giao lại, miệng thì nói:

- Có cần mình đưa về không, coi như bữa đầu làm quen làm xe ôm miễn phí.

- Bạn gì đó cứ về trước tôi sẽ chỡ cậu ấy về, không làm phiền bạn nha – lời nói không được vui của Tử.

- Ừ vậy thôi, bai Nhân nha – nói mà mình Tử lom lom.

- Ừ bai Giang – cậu vẫy tay.

- Có lên xe về hay không mà ở đó vẫy tay hoài vậy – Tử nói lẫy.

- Về – cậu nhảy lên phía sao ngồi miệng thì vẫn còn cười.

Chạy được một lúc thì Tử lên tiếng:

- Người đó là bạn của em à, sao nhìn thấy ghét quá vậy.

- Bạn em tên Giang mới chuyển trường đến – cậu nói mà đầu nhìn xung quanh.

- Bộ thân nhau lắm hả – Tử hơi bực.

- Mới ngồi chung nói chuyện chút xíu thân nỗi gì – cậu nói tĩnh bơ.

- Vậy cũng mừng – Tử mĩm cười.

- Mừng chuyện gì anh – cậu hỏi lại.

- Ờ không có gì – Tử cười cười, rồi đánh trống lãng sang chuyện khác – trả công cho anh cái gì đây.

- Một cây kem – cậu thản nhiên nói.

- Ít quá sao đáng công sức của anh chứ – Tử giả vờ buồn.

- Hông chịu thì thôi – cậu chọc.

- Rồi được rồi, vị chocolate nhe em – Tử nói vọng theo.

- Hai cây kem vị Chocolate nha chị – cậu nói với chủ cửa tiệm.

Cả hai phóng lên xe vừa chạy vừa ăn mà giọng cười vẫn giòn tan. Đâu đó có một người vẫn âm thầm theo dõi một nụ cười gian xảo được hé mở.

- Chuyện vui sắp tới đây, ta coi ngươi có thể cười được bao lâu nữa, chắc độc tình yêu sẽ tà phá cơ thể ngươi, ngươi sẽ chết dần chết mòn. Ta xem chúa tễ biển khơi có cứu được ngươi không. Haha

Vẫn thế tình cảm trong Tử đối với cậu ngày một nhiều hơn, Tử dành cho cậu những cử chỉ vô cùng thân thiết khiến mọi người xung quanh phải nghi ngờ và đặt dấu chấm hỏi. Có lẽ người nhận ra sớm nhất đó là Hân người bạn người chị và là một người cô của cậu. Hai người vẫn thường tâm sự nhau nghe mọi điều.

- Nhân nè, em cảm thấy cuộc đời này sau – nàng và cậu ngồi trên một mỏm đá khi cả hai là người cá.

- Có chút buồn một chút bi đát nhưng dù sau cuộc đời vẫn rất ngắn, thời gian thì trôi rất nhanh, qua rồi thì không bao giờ quay trở lại. Vốn dĩ con người có cuộc sống thì rất ngắn mà những người bán thuần chủng như em lại càng rất ngắn, phải chi em không phải là em thì biết đâu cuộc đời này sẽ khác – cậu nhìn ánh trăng tỏ sáng mà nói.

- Đó không phải là lỗi của em cũng không phải lỗi do số phận mà là lỗi do định mệnh – ánh mắt Hân chất chứa sự yêu thương đối với cậu.

- Có lẽ chị nói đúng, em không nên cứ đỗ lỗi này nọ, định mệnh đã an bày thì mình phải chấp nhận, phải sống sao cho đáng với cuộc đời của mình dù ngắn hay dài – cậu thở dài.

- Em mạnh mẽ lắm, chị đã tìm ra cách cứu em thoát khỏi lời nguyền.

- Không có cơ hội đâu.

- Chẳng lẽ em đã biết.

- Tình cờ em đã nghe được cuộc đối thoại của Ngài ấy. Em biết em không còn cơ hội nào nữa, những thứ đó quá khó để lấy và có được…– cậu thở dài.

- Đừng từ bỏ hy vọng chứ, không gì là không thể trừ khi ta từ bỏ mọi cố gắng. Loài hoa Narcissuc thì Ngài ấy có thể lấy được cho em, chén thánh của thiên sứ thì sẽ có cho em….- Hân bị cậu ngăn lại.

- Sao có thể được từ lâu người cá và thiên sứ đã phân chia, không bên náo đá động bên nào mà còn gì.

- Đã có Tú lo, chị quên nói cho em biết Tú là con trai của thần Lucky, tên thật của anh ấy là Brian và là người giữa chiếc lông vàng có thể lấy được chén thánh của thiên sứ – Hân tự hào về người yêu mình.

- Hèn chi, vậy anh chị hạnh phúc rồi, Ngài ấy có biết không – cậu nói giọng buồn buồn.

- Đương nhiên là không – Hân lãng qua chuyện khác – Giờ dạo này em còn nhớ tới Khương nữa không – Hân hỏi thẳng.

- Có một chút nhưng đó đã là quá khứ rồi chị, đến thời điểm này em cũng không thể hiểu được mình nữa.

Cả hai cùng im lặng và nhìn ánh trăng, tiếng gió rì rào thỏi, hơi nước biển mặn chát. Hân lại lên tiếng hỏi:

- Chị thấy Tử có vẻ thích em lắm, nhìn vào cách cư xử của Tử thì kẻ sáng mắt cũng có thể nhận ra, em có nhận ra điều đó không.

- Đương nhiên là em có thể nhận ra rồi nhưng tim em đã khép lại không thể để ai có thể loạt vào mà tổn thương nó nữa, thời gian cũng không còn nhiều, nếu yêu nó chỉ mang đến cho người khác chỉ là tổn thương, nên em sợ sợ một lần nữa quá khứ lại tái hiện.

- Em đang chạy trốn quá khứ của chính mình, tình cảm của em thì em đã nhận ra lâu rồi, chuyện quá khứ cũng đủ lâu để làm lành mọi vết thương. Nhìn vào mắt em chị có thể thấy điều đó, cái điều mà chính trái tim em đang trối bỏ. Cuộc sống vốn dĩ rất ngắn thì thôi thì hãy cố làm theo những gì trái tim mách bảo không thôi lại khiến cho bản thân phải hối hận – Hân nhìn sâu vào đôi mắt của cậu.

- … – cậu không nói gì chỉ nhìn vào màn đêm tĩnh lặng.

Thấy vậy Hân cũng không nói gì thêm, cả hai nhìn về một phương trời xa xâm với những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Mỗi người chạy theo mỗi suy nghĩ của riêng mình nhưng cũng cùng chung quan điểm đó là tình yêu này sẽ đi về đâu, về phương trời nào, một hồi kết sẽ ra sao và như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play