Đằng kia là một ngôi nhà tráng lệ và xa hoa với lối kiến trúc theo phong cách châu Âu với màu chủ đạo là màu trắng, nó toát lên vẻ cao sang quý
phái giống như chủ sỡ hửu của nó. Một chàng trai khô ngô tuấn tú bước ra từ ngôi nhà màu trắng, trên tay cầm nào là giá đỡ, cọ vẽ, bút chì,…và
đó là một anh chàng họa sĩ đẹp trai có thể hốt hồn bắt cứ một người nào. Nhưng anh ta có tính cách rất trầm lặng, ít khi tiếp xúc với người lạ.
Khoát trên mình chiếc quần jeans bạc màu, chiếc áo thun trắng bên trong
và chiếc áo sơ mi màu rêu bên ngoài, trên vai quẫy dụng cụ còn tay thì
dẫn chiếc xe đạp leo núi rất hiện đại với màu trắng là chủ đạo ra khỏi
ngôi nhà thì có một người phụ nữ nói vọng theo:
- Về nhanh nha con trai, mẹ đợi cơm con.
- Dạ.
Nói xong chàng trái đó bước ra leo lên xe và chạy mất. Mặt trời bắt đầu ngã về chiều, ánh nắng chang hòa, những tia nắng không còn hừng hựt mà thay vào đó là một màu nắng dịu dàng kèm theo một chút gió. Với một tâm hồn
nghệ sĩ thì cảnh vật xung quanh là chất liệu quý báo cho sáng tác đặc
biệt là nghệ thuật vẽ tranh. Người ta thường nói vẽ tranh là một nghệ
thuật còn người vẽ tranh là một nghệ sĩ. Vâng đúng là như thế.
Dương Tử là tên chàng trai đó. Năm 22 tuổi tốt nghiệp trường Đại học Harvard
và mất thêm 2 năm nữa thì anh ấy đã lấy được bằng thạc sĩ. Hiện tại Tử
đã về Việt Nam để nghĩ ngơi và chưa có ý muốn đi làm, cậu ấy đang dành
thời gian đó cho môn yêu thích đó là vẽ, tuy Tử không học về họa sĩ
nhưng đó là đam mê từ nhỏ. Cứ như thế ngày nào Tử cũng đi lang thang
khắp mọi nẽo đường để tìm cảm hứng. Dừng chân bên một bờ cát trắng với
sóng biển rì rào như thì thầm to nhỏ cộng thêm tiếng gió vi vu thỏi vào
mặt làm cho cậu ấy thoải mái vô cùng nhưng một cảm giác khó chịu nổi lên là chưa tìm được cảm xúc. Đang rất thất vọng thì có một hình ảnh chợt
loạt vào đôi mắt cậu ấy thì một cảm xúc nổi lên bất chợt đó là một hình
ảnh của một người đang bước thông thả trên bờ biển hai tay vòng lấy
nhau, đôi mắt buồn nhìn ra phía biển xa xăm , rồi ngước lên trời cao như đang thỏ thẻ gì đó. Sóng thì cứ thế xô dạt vào bờ, những dấu chân in
trên nền cát trắng rồi sẽ nhẹ dàng được sóng xóa đi như chưa từng xuất
hiện, dáng người cô độc lạnh lẽo cứ bước những bước chân mệt nhoài xa
dần và xa dần rồi mất hút sau tản đá to lớn.
Hình ảnh xuất hiện
đột ngột rồi cũng vội vụt mất để lại trong lòng Tử một cảm xúc khó tả,
vát đồ nghề trở về nhà mà trong đầu toàn ám ảnh cái hình ảnh đơn độc đó. Sau khi cơm nước xong Tử lại lặng lẽ trở về phòng và bắt đầu hồi tưởng
lại và vẽ, trong tích tắc bức tranh đã được vẽ hoàn thành, xem đi xem
lại nhiều lần nhưng chưa tìm được cảm xúc như lúc hoàng hôn thế là xé
rồi những tấm khác cũng xé mà vẫn chưa tìm lại cảm xúc như lúc đầu. Tử
vô cùng hối tiếc khi không vẽ ngay lúc đó vì đã hứa về dùng cơm với mẹ.
Hứa với chính mình sẽ quay trở lại để tìm cái cảm xúc ấy.
Đã hai ngày trôi qua mà chưa tìm lại nó, thất vọng tràn trề thất vọng và hôm
nay là ngày thứ ba Tử quay lại mong sẽ tìm thấy và rồi một lần nữa nó đã quay trở lại vẫn vẹn nguyên như 3 ngày trước đó, vẫn cái dáng người đó, khung trời đó. Ngay lập tức bất tay vào vẽ và cũng như ông trời muốn Tử hoàn thành bức tranh vừa có cảnh lẫn có người mà đặc biệt người đó đứng lặng im một chỗ suốt một tiếng đồng hồ mắt luôn hướng cái nhìn về biển
như đang trong chờ gì đó. Và thế là cũng hoàn thành xong bức tranh với
sự hài lòng tuyệt đối, thu gọn đồ đặc chuẩn bị đi về nhưng khi nhìn ra
vẫn thấy bóng người lặng yên. Với tính tình ít tiếp xúc với người lạ
nhưng sao khi nhìn thấy bóng dáng đó như có một sự thu hút đặc biệt Tử
phải bước lại bắt chuyện:
- Chào cậu.
- …
- Cậu gì ơi – tiếp tục hỏi.
- Hở…xin lỗi tôi không nghe – người đó giật mình rồi trả lời.
- Tôi thấy cậu đứng đây lâu lắm rồi, cậu đang có tâm sự à – Tử đứng kế bên cùng hướng mắt ra biển.
- Có phải cuộc đời ngắn ngủi phải không bạn, cuộc sống không tốt đẹp như
ta tưởng, không bao giờ có tuyệt đối mà chỉ mang tính tương đối, tình
cảm của con người như lưỡi dao hai lưỡi và một khi chơi dao thì có ngày
dứt tay – người đó nói giọng buồn.
- Đúng là như thế, nó cũng giống
như nghệ thuật vẽ tranh vậy đẹp thì có đẹp nhưng mấy ai có thể nhìn thấy vẻ đẹp tiềm tàng của nó, có mấy ai cảm nhận được nó.
Cả hai củng thở dài. Sau đó người đó nói:
- Nghe nói vậy chắc bạn là họa sĩ.
- Có thể nói vậy, mình là họa sĩ nghiệp dư, mình thích vẽ tranh vào lúc rãnh rồi – Tử trả lời.
- Thế à bạn giỏi thế – người ấy đáp nhưng không cười.
- Bạn quá khen, hôm nay cũng nhờ bạn làm người mẫu mình mới có thể vẽ một bức tranh hoàn hảo như vậy, rất cảm ơn bạn – Tử cười một nụ cười tươi
tắn.
- Vậy là tôi đã làm người mẫu không công cho bạn – người đó hỏi cắt cớ.
- Không công đâu bạn, vậy bạn muốn gì để mình trả coi như công bạn làm người mẫu – Tử trả lời có phần ngượng ngùng.
- Không đâu tôi chỉ hỏi cho vui vậy thôi, hihi, chứ đó giờ tôi chưa làm người mẫu cho ai bao giờ – người đó nói hơi mĩm cười.
- Như vậy thật là vinh dự cho tôi quá, vậy bạn có thể cho tôi mời bạn
một bữa không coi như trả công bạn làm người mẫu cho tôi – Tử nói lời
thành thật.
- Cái này à, hihi, tôi cũng hơi đói bụng – người đó hơi cười cười.
- Bạn có đi xe không hay để tôi chở, tôi biết chỗ này bán ăn rất ngon – Tử dụ dỗ.
- Tôi không có đi xe – người đó nói.
- Vậy lên tôi chở đi luôn – Tử nở nụ cười với người đó.
- Ừ – người đó cũng cười để lộ chiếc răng khểnh có duyên.
Tử gần như bị thu hút hoàn toàn bởi nụ cười ấy. Thế là cả hai vừa dẫn xe
ra khỏi bãi cát thì điện thoại của người đó vang lên. Người đó bắt máy
và trong vòng vài giây sau thì một chiếc xe máy chạy đến có vẻ hơi hấp
tấp. Quay qua nói với Tử:
- Xin lỗi bạn nhe, nhà mình có chuyện gấp không đi với bạn được.
Nói xong người đó quay lưng chạy ngay có vẻ rất vội, Tử còn đứng đó còn ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra và chỉ ú ớ nói vọng theo:
- Bạn tên gì có thể cho mình biết được không ?
- Trúc Nhân…Trúc Nhân.
Người đó nói khi leo lên xe, quay mặt lại cười rồi vẫy tay chào, tích tắc chiếc xe đã mất hút. Tử đứng đó mà lảm nhảm một mình:
- Trúc Nhân cái tên cũng hay đấy, quên xin số điện thoại cậu ta nữa để còn liên lạc. Không biết có còn gặp lại không.
Mặt trời tắt nắng nhường cho ánh sao chiếu gọi, Tử cũng lặng lẽ về nhà
nhưng có điều tâm trạng cực kì hưng phấn vì đã hoàn thành bức tranh, một bức tranh Tử cho là hài lòng nhất và ấn tượng để lại trong Tử đó là nụ
cười cùng chiếc răng khểnh của người tên Trúc Nhân.
Sau chuyến
thực tập ngắn ngày để làm tiểu luận cuối cùng thì Khương cũng về nhà và
nghĩ thông suốt cho cái quyết định của mình đó là sẽ nói rõ mọi chuyện
với cậu, về tới nhà vội bỏ hành lí đem theo món quà mua từ chuyến thực
tập để sang tặng cậu nhưng vừa bước tới thì thấy trên cửa đề chữ “Bán
nhà” Khương hoàn toàn bất ngờ và gần như chết đứng tại chỗ, lòng luôn tự hỏi tại sao cậu lại ra đi đột ngột như thế, chẳng lẽ cậu muốn tránh mặt anh, nhưng anh chưa có trả lời, vẫn chưa nói lời yêu với cậu hay là sự
im lặng của anh làm cậu đau lòng nên mới ra đi như vậy anh thật có lỗi,
anh sẽ tìm và giải thích mọi chuyện. Cầm điện thoại lên và bắt đầu liên
lạc với cậu rồi tới Hân và Tú nhưng đầu dây bên kia điều hiện lên một
giọng nói quen thuộc:
- Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sao.
Rồi hàng chục cú điện thoại khác cũng như vậy vẫn không liên lạc được cuối
cùng Khương cũng về nhà với tâm trạng bực không được vui vẻ lắm. Qua
ngày thứ hai anh quay lại trường tìm tới lớp của cậu thì hay tin cậu đã
chuyển trường khác, anh vô cùng thất vọng. Những ngày tiếp theo không có ngày nào khuôn mặt của Khương vui vẻ cả, đôi mắt thăm quằn và có chút
sưng bởi vì mỗi khi nằm xuống thì hình ảnh của cậu chợt hiện về, từng
đừng nét từng cử chỉ từng nụ cười tất cả làm cho tim của Khương thổn
thức. Anh tự trách bản thân mình sau không chịu nói sớm hơn biết đâu bây giờ anh đã có một tình yêu đẹp dù không biết tương lai sẽ đi về đâu
nhưng anh sẽ cố gắng để giữ gìn tình yêu đó. Cộng thêm với việc sự hối
thúc của mẹ và sự tấn công mạnh liệt của Vy cũng làm anh mệt mõi. Khương cảm thấy hơi có lỗi với Vy, Vy đối xử với anh rất tốt nhiều lúc hai
người đi chơi Vy chỉ lặng lẽ ngồi phía sau ôm eo, đầu tựa vào vai mà
không nói lời nào, sẵn sàng ngồi đợi cả tiếng đồng hồ mà không than vãn
một lời nào. Những điều đó làm cho Khương càng thấy có lỗi với Vy hơn.
Khương nghĩ với một vẻ ngoài trong sáng như thế thì “Vy là một người con gái tốt rất đáng để yêu thương và quý mến”. Nhưng có một điều là trong
tim Khương không có bóng hình của Vy mà chỉ có mỗi mình cậu.
Còn Vy thì đã hoàn thành kế hoạch của mình, tỏ ra vẽ ngây thơ trong sáng,
tỏ ra mình là người hết sức hoàn hảo luôn lặng lẽ đứng bên Khương, bởi
vì Vy biết thơi gian sẽ xóa nhòa đi mọi thứ và rồi Khương sẽ chỉ thuộc
về duy nhất một mình Vy, tốn bao nhiêu công sức mới đạt được mục đích
không thể bỏ ngang chừng.
Có thể nói Vy là một người đẹp nhưng lòng
dạ thì không đẹp luôn muốn chiếm hữu. Vy là một người con gái cũng biết
yêu và cũng biết giành giật hạnh phúc của mình nhưng cách giải quyết vấn đề của Vy có hơi quá đã làm tổn thương nhiều người và có thể sẽ làm tổn thương chính bản thân mình. Nhiều lúc Vy gần như bỏ cuộc thì một ý nghĩ thoát qua giúp Vy lấy lại tinh thần đó là “Yêu sẽ xấu xa, yêu sẽ thành
ít kỉ. Tự trách biết thế vẫn không ngừng yêu”. Nhiều lúc đi bên Khương
Vy cảm thấy rất buồn vì sự thờ ơ của Khương nhưng Vy kiên quyết giữ
nguyên lý tưởng của mình, nhìn vào đôi mắt Khương Vy nói:
- Anh
Khương, em biết em không có vị trí nào trong trái tim anh, em biết tất
cả, biết yêu anh là em sẽ khổ nhưng em vẫn không ngừng yêu anh, em yêu
anh ngay lần gặp đầu tiên. Bây giờ anh chưa yêu em biết đâu sau này anh
sẽ yêu em, em sẽ chờ cho đến một ngày, một ngày nào đó anh sẽ yêu em.
- Vy à.
- Anh đừng nói nhiều, ý em đã quyết, em sẵn sàng đánh đổi tuổi thanh xuân của mình để chỉ yêu mình anh.
- Em làm vậy có đáng không – đôi mắt buồn của Khương nhìn người con gái trong chiếc váy trắng tinh khôi.
- Đáng, đợi chờ người mình yêu là một điều hạnh phúc nhất – giọt nước mắt lăng dài trên khuôn mặt đẹp không tùy vết.
Có lỗi với Vy là một lẽ nhưng yêu cậu lại là một chuyện khác. Trái tim và
lí trí có những ngôn ngữ riêng của nó. Vy chơi một nước cờ đối với hôn
nhân mà hai bên sắp đặt để đánh vào đòn tâm lí của Khương một cách hiệu
quả.
- Thưa hai bác con có chuyện muốn thưa – Vy nói khi ngồi cùng gia đình của Khương.
- Con cứ nói hai bác nghe, hay con muốn cưới gấp – ông bà lo lắng hỏi nàng dâu tương lai.
- Dạ không, con biết anh Khương một lúc chưa thể chấp nhận được con, con
xin hai bác hãy cho anh ấy thêm thời gian – Vy nói giọng buồn làm cho cả nhà Khương bất ngờ.
- Trước sau thì cũng như nhau, tình cảm thì thời gian sẽ từ từ bù đắp – mẹ Khương nói.
- Con xin hai bác, hôn nhân không có tình cảm cũng như một cái vỏ rỗng
như vậy cả hai sẽ cùng đau, con sẽ đợi khi nào anh ấy chấp nhận con, yêu nhau rồi tiến đến hôn nhân sẽ là một hạnh phúc viên mãng, con chỉ mong
yêu và được yêu.
- Vy – Khương có vẽ vô cùng xúc động.
- Con là một người con gái tốt, Khương hãy đối xử tốt với Vy nha con – ba mẹ Khương xúc động, mẹ Khương thì hơi sục sùi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT