- Có thật không vậy bác – Khương nói với đôi mắt không tin vào lời nói của Hân.
Bà Chi thì con mắt đỏ hoe mà nhìn chầm chầm vào Khương vừa tính nói thì từ sau nhà cậu chạy lên với khuôn mặt không mấy đẹp đẽ:
- Chị Hân em lột xong hột gà rồi.
Vừa chạy tới cửa thì cậu chưng hửng vì sự có mặt của Khương, miệng không nói lời nào vì cái ôm của Khương dành cho cậu:
- Em không sao rồi, không sao rồi – Khương nói và vòng tay ôm siết lấy cậu.
- Thì em có sao đâu – cậu nói như ngạt thở.
- Ai làm em ra nông nỗi này – Khương nhìn vào mặt cậu mà hỏi.
- Thì nhờ anh chứ ai, còn ở đó mà hỏi – Hân che vào.
- Em bị người ta đánh – cậu nói – thôi giờ anh về đi, em không sao?
- Sao em đuổi anh về, để anh xem em có sao không – Khương lại ân cần.
- Anh về được rồi em không sao – cậu nói rồi quay đi.
- Nhân sao vậy – Khương xửng sốt khi bị cậu đuổi về.
- Thấy chưa, anh về được rồi, người ta đã đuổi thì làm ơn về dùm cái đi – Hân lại nói.
- Nhưng…..- Khương tỏ vẻ không tán thành.
- Thôi Khương con về đi, em nó chắc mệt rồi, có gì ngày mai tính – mẹ cậu lại nói.
Lần này thì Khương cảm thấy có gì đó nghẹn ở trong tim, có cái gì đó rất
bức rứt, tại sao lại đuổi anh về nhà mà không nói lí do. Với lại tại sao Hân lại đối xử với anh như vậy, hàng ngàn dấu hỏi được đặc ra. Nhưng
cái làm cho Khương đau lòng nhất đó là lời xua đuổi của cậu, trước đây
chưa từng có trường hợp này, cậu giận anh vì chuyện gì và vì sao cậu lại giận. Khương mang mớ hổn đoạn đó về nhà.
Tại nhà cậu sau khi
đuổi Khương về chạy một mạch lên phòng mà khóc, bà Chi tiễn Hân ra về và cũng tắt đèn đi ngủ. Còn một mình trong phòng, cậu nhớ lại hình ảnh mà
Vy ôm eo Khương cả hai cười nói vui vẻ, hình ảnh đó như khiến trái tim
yếu ớt như bị bớt nghẹn lại. Nhớ lại những gì Hân đã nói trong lúc đưa
cậu đi bệnh viện và tình cờ bắt gặp cái cảnh tay trong tay của Khương và chị Vy.
- Bây giờ chỉ có hai chị em, em có thể nói chị nghe được chứ – Hân hỏi bất ngờ.
- Chuyện gì vậy chị – cậu nói nhỏ.
- Có phải em yêu Khương – Hân nhìn vào cậu.
- Chị nói gì kì vậy, sao em có thể yêu anh Khương được – vẫn giọng điệu nhỏ nhỏ.
- Em không qua mắt được chị đâu, nhìn vào cách cư xử và cái ánh mắt em
dành cho Khương thì chị biết đó là tình cảm không phải của một người em
trai dành cho anh mình.
-….
- Hãy nhìn thẳng vào mắt chị, em không thấy nó quen thuộc sao – Hân nâng khuôn mặt cậu lên để nhìn thẳng vào mắt mình.
- Chẳng lẽ…..- cậu hốt hoảng vì đôi mắt đen láy bỗng phút biến thành màu xanh của đại dương sâu thẩm.
- Đừng nói lớn, chỉ chị và em biết thôi – Hân cười ôm cậu vào lòng – bây
giờ em có nói cho chị nghe không, em có yêu Khương không?
-
….con..ơ..em cũng không biết nữa cái cảm giác này rất là khó tả, nhớ nhớ thương thương, ngày nào không được nhìn không được tiếp xúc là giống
như bị ai đó bớt nghẹn tim lại, mỗi khi gần anh Khương thì tim em lại
đập nhộn nhịp, cứ thỉnh thoảng em lại bắt gặp anh Khương trong những
giấc mơ, mỗi lần biến đổi dù đau đớn khôn cùng nhưng nhớ đến hình ảnh
anh Khương thì tim em lại cảm thấy ấm áp – cậu cười với những gì mình
nói với Hân.
- Vậy là em đã yêu?
- Có lẽ vậy, chị có thấy em thật bệnh hoạn không.
- Tình yêu thì không có sai hoặc đúng, chỉ cần trái em rung động là được, chị nói điều này có lẽ sẽ khiến em phải buồn, nhưng em phãi chấp nhận
nó.
- Điều gì chị – cậu hỏi.
- Thứ nhất em là một người cá, dù
là sinh vật nào đi nữa thì cũng cần có tình cảm, nó là ngọn lửa tinh
thần , sưởi ấm những điều tồi tệ nhất, cuộc đời em đã an phận sẽ chịu
nhìn đau thương về vật chất lẫn tinh thần, liệu em có muốn như cha mẹ em đã từng gánh chịu và điển hình nhất đó chính là em.
- …. – cậu buồn.
- Thứ hai cuộc sống của một nữa người và nữa người cá như em….em cũng
biết mỗi khi trăng lên là em phải đối mặt với đau đớn của quá trình biến đổi, rồi liệu em có thể che giấu sự thật này không, một ngày náo đó em
sẽ……- đôi mắt Hân nhìn xa xâm.
- … – nước mắt khe rơi.
- Thứ ba
khi mọi người biến được sự thật này, họ sẽ chấp nhận được không hay bọn
họ sẽ xem như cái gì đó ghê tởn, cho dù người em yêu có thương em tới
đâu cũng không thể che chở cho em mãi được, em có thấy Vy với Khương mới là một đôi không.
- …. – gật đầu đồng ý.
- Vì vậy hãy nghe chị
bây giờ tình cảm em dành cho Khương chưa đến nỗi sâu đậm em hãy giết
chết nó đi, em làm như vậy mới gọi là yêu Khương.
- Vì sao phải….g..i.ết nó – cậu nói nghẹn ngào.
- Vì nếu cho dù Khương có yêu em thì một khi em biến mất sẽ là một vết
thương lớn đối với cậu ấy, em nghĩ một khi yêu sâu đậm dù vết thương có
nhỏ đến mấy hay cho dù nó lành lại thì nó sẽ khiến cho trái tim đau đớn
mỗi khi nhớ lại, chỉ có cách giết chết nó thì mới có thể không làm tổn
thương người mà em yêu.
- Nhưng….
- Chị biết em sẽ đau khổ khi
phải đưa ra quyết định này nhưng em hãy nghĩ kỉ đi…..chị không phải
không tán tình em yêu Khương, chị không ngăn cấm chị chỉ ra cho em thấy
còn nhiều điều bắt cặp đang đến và sẽ đến đối với em, bây giờ em hãy
sống cho những gì mà ba mẹ em đã hi sinh vì em mà hãy gán sống, lúc nào
bên cạnh em cũng có chị, có mẹ em và những người luôn yêu thương em –
đôi mắt Hân buồn xoa.
- Chị……- cậu nhóc nhức nở.
- Đừng khóc mọi chuyện rồi cũng qua thôi – Hân xoa đầu cậu.
Nhớ lại tim cậu bỗng đau nhói, cậu yêu Khương ư, thật sự là đã yêu rất
nhiều. Cái tình yêu của cậu chưa được định hình thì lại giết chết, lòng
cậu tê tái, tim thì vỡ òa trong nước mắt, phải làm sao khi đường đời
trái ngang, màu hồng đã tắt đi nhường lại cho màu đen chiếm hữu.
Sáng hôm sao cậu thức vậy với đôi mắt xưng húp, khuôn mặt mệt mỏi vì
thức suốt và khóc suốt. Mẹ cậu thấy mà thương nhưng trong tình cảnh này
bà chỉ biết an ủi và động viên.
Từ hôm đó cậu bắt đầu tránh mặt
Khương, cậu cố gắng ở trong nhà và trong phòng, khi Khương qua là cậu
chạy vào phòng và khóa cửa lại, còn nếu không thì có mặt của Hân, Hân sẽ trực tiếp đuổi về. Mọi hành vi tiếp cận của Khương điều không có tác
dụng.
Còn về phần Vy, cô ả tiếp tục tấn công hết sức mình có
thể, gần như túc trực bên cạnh Khương. Vy tỏ ra là một người con gái
thùy mị, đảm đang nên được mẹ Khương rất yêu thương bà luôn miệng gọi Vy là con dâu làm cho cô vui như mở hội.
- Ấy bác để đó cho con, bác lên nhà trước nghĩ.
Hay là:
- Bác để con mát-xa cho bác nha.
Mẹ Khương vô cùng hài lòng về Vy, nhìn Khương mà trách móc:
- Con làm sao làm đi nha, mẹ thấy Vy nó hiền diệu nết na, mẹ nói rồi ngoài con Vy mẹ không muốn đứa khác làm con dâu nhà này.
- Mẹ – Khương nhằn nhện.
- Không nói nhiều, vài tháng nữa con ra trường mẹ và ba sẽ tỏ chức đám cưới cho con với con Vy.
- Mẹ, sao lại thế, con với Vy chưa tới đâu hết mà, mẹ cho con suy nghĩ chút nữa đi.
- Mẹ và ba con đã bàn với nhau hết rồi, chưa thì từ từ có cũng chả sao – nói xong bà quay đi lên phòng.
Còn Khương thì chỉ biết ủ rũ, anh chưa thể xác định tình cảm của mình. Khi
đi chung với Vy cũng vui cũng phấn khích nhưng anh lại nhớ cậu nhiều
hơn. Lại thêm mấy ngày nay cậu lại tránh mặt anh làm cho anh khó chịu.
Ngồi thẳng thơ trong phòng anh lấy sợi dây chuyền màu bạc ra ngắm, sợi
dây vẫn sáng ngời và tới bây giờ anh vẫn chưa biết được người cứu mình.
Đang ngồi trong phòng để nhìn ra cửa sổ thì thấy cậu đang lang thang đi
ra khỏi nhà, Khương đoán chắc là đi bộ nên thừa cơ hội lập tức chạy muốn để đi theo cậu.
- Nhân nhân – Khương gọi í ớ.
Vừa nghe
cậu lập tức bỏ chạy, cậu sợ khi gặp Khương tim lại đập loạn nhịp rồi
hình ảnh của Khương sẽ ám ảnh cậu trong mỗi giấc mơ, nó sẽ khiến cậu nói yêu Khương mất, và thêm những hôm cậu thấy Khương tay trong tay với Vy
cười nói vui vẻ thế là nước mắt cậu rơi, cậu mừng cho Khương nhưng lại
cay đắng cho cuộc đời mình và thế là cậu chứ chạy nhưng không thể nào
chạy nhanh bằng Khương nên chẳng mấy chốc thì đã bị đuổi kịp.
- Đứng lại coi Nhân, em sao vậy sao lại trách mặt anh – Khương nói không ra hơi.
- Em nghĩ chúng ta không có gì để nói – cậu cố bình thản mà nói.
- Ý em như vậy là sao, anh đã làm gì mà em phải giận anh – Khương nắm chặt bờ vai của cậu.
- Không gì hết, tại đơn giản là em cảm thấy không thích gần anh nữa, anh có chị Vy rồi – cậu nói mà ngăn dòng nước mắt.
- Trời, sao em vô lý quá vậy, em là em của anh, còn Vy là Vy sao có thể như vậy được, anh vẫn quan tâm em mà Nhân.
- Nhưng em không xem anh là anh trai, anh có hiểu không – cậu nói vì không muốn kiềm chế bản thân mình nữa.
- …..
- Em không muốn dối lừa bản thân mình nữa, phải từ lâu em đã không còn
xem anh là anh trai nữa, không còn đơn giản là tình cảm anh em nữa mà
thay vào đó là em yêu anh – cậu nói với cặp mắt ngấn nước.
Khương
bất động trước những gì cậu nói, anh như không tin vào tai mình, cậu yêu anh. Đôi tay ôm vai cậu bỗng buôn xuống, lùi xa mấy bước, cậu vẫn tiếp
tục nói:
- Có đáng kinh tỡn không anh, em là một thằng con trai
mà lại đem lòng yêu một thằng con trai khác, thật là nực cười, em là một kẻ bệnh hoạn vì thế nên anh hãy tránh xa em đi.
- Làm sao có thể như thế được em yêu anh sao, đừng có đùa chứ Nhân.
- Em không đùa, những gì em nói là sự thật, em yêu anh Khương à – nước mắt cậu rơi ngày một nhiều.
- Không thể được Nhân à – Khương lấp bấp.
- Vì biết không thể nên em không muốn gần anh nữa, em sợ mình không thể
kiểm soát tình cảm mình nên em phải tránh mặt anh. Bây giờ anh hiểu rồi
chứ, anh sẽ kinh tởn em, vậy cũng tốt cho anh và em, em sẽ để cho tình
cảm này được chôn vùi, kể từ bây giờ chúng ta hãy xem nhau như kẻ xa lạ, không còn anh em nữa.
- ….N..h..â..n…s..ao…em – Khương nói lấp lửng.
Nói xong cậu bỏ chạy mà nước mắt giàn dụa, cậu biết cậu không nên dối gạt
cảm xúc của mình, dù được hay không thì cậu vẫn phải đối diện với cái sự thật là sẽ không bao giờ được Khương chấp nhận. Khi nói ra là sẽ tạo
cho cả hai một khoảng cách hay chính là sự khinh bỉ của Khương dành cho
cậu. Nói ra cho tâm hồn được nhẹ nhàng còn hơn phải chịu đựng trong đau
buồn. Cậu chấp nhận.
Người ta vẫn thường nói yêu thầm là giai
đoạn đẹp nhất. Đúng là như vậy. Cậu tính sẽ ôm mối tình đơn phương này
mãi như một giấc mơ đẹp nhưng không nó sẽ khiến cậu mơ hoài rồi tự mình
sẽ nhấn chìm trong niềm hạnh phúc vô vọng, cậu thà nói ra để cho mình
đau khổ, cậu lấy cái đau khổ ấy làm động lực để xua đuổi cái giấc mơ ảo
huyền. Và khi nhìn thấy biểu hiện của Khương cậu đã biết câu trả lời.
Tim cậu đau và sẽ hình thành một vết thương, nhưng vết thương thì sẽ
lành. Thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ?. “Thời gian sẽ thay đổi con người
hay chính con người mới thay đổi được con người hay chính con người tự
nhấn chìm mình trong quá khứ mãi không rủ bỏ được nó?”.
Bấy giờ
Khương vẫn bất động trước những gì mà cậu đã nói. Khương chỉ lặng lẽ
nhìn theo bóng cậu đang khuất xa dần mà lòng mình đầy chua xót. Khương
vẫn chưa xác định được tình cảm của mình như thế nào. Cái cảm giác làm
cho anh bị xáo trộn hẳn lên. Đôi lúc thì nhớ đến Thư, có đôi khi lại nhớ đến người cứu mình với nụ cười tỏa sáng, thỉnh thoảng thì một vài hình
ảnh của Vy lại hiện ra trong đầu với mẫu một người đẹp người đẹp nết và
có đôi lần hình bóng cậu lại xuất hiện trong mỗi giấc mơ với nụ cười
sáng chói và chiếc răng khểnh đáng yêu. Nó làm cho Khương rối.
Cũng trong lúc đó có một người đã đứng nghe mọi chuyện, người đó cười với vẻ khoái chí và rồi một kế hoạch được dựng lên trong lập tức, người đó lấy điện thoại và bắt đâu gọi:
- Alo anh Hoàng hả, em có chuyện này nhờ anh, anh có thể cho em một cuộc hẹn được không?
- Dĩ nhiên là được rồi người đẹp.
- 9h sáng mai tại caffe mimax.
Người đó cười gian xảo. Và cũng chính trong khoảng thơi gian đó có một người
…à… không một thiên thần giả dạng con người đang rất lo lắng:
-
Không lẽ nào như lời cha nói thật sao, nếu vậy thì tội cho nhóc ấy quá,
dù gì cậu ấy lại là….còn một chuyện nữa mà sao nghĩ chưa ra. Nàng
Christiana là ai mà sao mình có cảm giác thấy rất quen thuộc…..chẳng lẽ
là……chắc mình lại lầm rồi – chàng trai đó nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT