Con dao vẫn kéo một vệt trên cổ Lucy dài hơn, nhưng nó không sâu, chỉ đủ để khiến cô bé đau nhói. Sadis vẫn nhìn khuôn mặt bé bỏng đang run rẩy
mỉm cười thích thú. Đột nhiên cánh cửa mở tung ra. Gã bực bội quay lại,
con dao rời khỏi cổ Lucy.
-Không có thời gian ở đây đùa giỡn đâu. Mau tới chỗ hẹn đi Sadis.
Sadis bực bội nhìn lên hai người phụ nữ mới đi vào cau có:
-Hừ !!! Sao ai cũng muốn phá hỏng cuộc vui của tôi với cô bé vậy hả ? Trễ một chút thì có chết ai chứ ?
Người phụ nữ nhẹ nhàng bước lại gần, bà ta mặc một bộ sườn xám màu đỏ rực,
khuôn mặt trang điểm đậm với những nét quyến rũ như một bà hoàng. Chỉ có đôi mắt là luôn sắc như dao khiến người khác phải khó chịu…
-Hừm !!! Sở thích quái gỡ của cậu tôi không quan tâm. Đi mang xấp tài liệu
về đây đi. Nếu lần này mà thất bại thì tôi không tha cho cậu đâu !
-Hừ ! Sẽ không có chuyện thất bại nữa đâu. Không phải trước đây bà rất tự
tin trong những vụ như thế này sao, Bà trở thành một bà già hay lo lắng
như vậy từ khi nào thế. Thật đáng xấu hổ! Sadis nhìn bà ta lạnh lùng.
-Im đi ! Nếu không phải năm lần bảy lượt cậu thất bại thì tôi đã không lo
lắng thế này rồi. Liếc nhìn Lucy, bà ta cười khẩy.-Thích con bé đó sao ? Đúng là hiếm thấy đó. Trước giờ tôi đâu có thấy cậu thích đứa con gái
nào đâu chứ. Đây là lí do cậu cứ chần chừ mãi không chịu giết nó sao ?
Hừ ! Thật ngu ngốc. Đi đi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết con bé đó. Nếu cậu về trễ thì sẽ không được nhìn thấy xác nó lần cuối đâu.
-Hừ…
Sadis đứng thẳng dậy nhìn Lucy với vẻ tiếc nuối, đưa tay vuốt khuôn mặt cô bé, gã tha thiết:
-Đáng tiếc ! Lẽ ra anh phải biết tranh thủ thời gian lúc ở gần em hơn nữa.
Nhưng em yên tâm, anh sẽ không để em phải chết cô đơn một mình đâu, anh
sẽ đưa cả thằng anh trai Hải Dương của em và vài đứa khác đi cùng với em !
Bàn tay lạnh lẽo của Sadis chậm chạp luồn qua mái tóc của Lucy rồi giật phăng sợi dây chuyền trên cổ cô bé. Lucy nhăn mặt, những giọt
máu từ vết dao khi nãy nhuộm lên nó, đỏ rực. Sadis nhìn sợi dây chuyền
luồn qua chiếc nhẫn của cô bé với vẻ mãn nguyện. Cúi xuống hôn lên má
Lucy một lần nữa, gã mỉm cười quay đi:
-Vĩnh biệt ! Con búp bê châu Á xinh đẹp. Anh sẽ không bao giờ quên em !
Ánh mắt man rợn, ánh mắt như nuốt chửng mọi thứ rời khỏi Lucy, cô bé vẫn
nhìn theo lạnh lùng, căm giận, đôi môi mím chặt, hai bàn tay siết chặt
chiếc còng sắt…
-Hừm ! Nhìn cũng không tệ !
Người phụ nữ đi tới nâng cằm Lucy lên mỉa mai nhận xét.
-Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hả ? À… mà cũng là lần cuối cùng luôn nhỉ.
Nếu ta cẩn thận hơn mà xử lí gọn ghẽ từ năm năm trước thì bây giờ đã
không có rắc rối thế này rồi.
Lucy mím môi nhìn bà ta, hẳn cô bé
cũng đoán được người phụ nữ này là ai. Dù chưa một lần gặp mặt nhưng cô
bé có thể khẳng định. Bà ta là Joana Phượng Hoàng-mụ dì ghẻ ghê gớm của
Hải Dương và cô. Và chính bà ta là người đã sai Sadis bắt cô về đây…
-Còn muốn trăn trối lại điều gì không, con nhóc ?
Cô gái bên cạnh Phượng Hoàng-có lẽ là thuộc hạ của bà ta đi đến trước mặt
Lucy, con dao sắc lạnh trên tay chĩa vào cô bé. Lucy giật mình, chiếc
còng trên tay vẫn cứng ngắc…
-Khoan đã ! Khoan đã…
-Joana Phượng Hoàng, hãy cho tôi một chút thời gian, tôi còn rất nhiều điều muốn trăn trối lại mà…
-Hừ ! Xem như ban cho mày một đặc ân đó ! Nói đi.
Phượng Hoàng nhìn cô bé cười khẩy, bộ sườn xám đỏ rực đập vào mắt người ta như một ngọn lửa đang rực cháy, và cũng giống như màu của máu, đôi mắt bà
ta sắc lạnh và nhìn kẻ thù với vẻ khinh bỉ, bà ta đúng là một kẻ đáng
ghét và ghê gớm, nhưng dù sao Lucy cũng phải tìm cách kéo dài thời gian, nhìn con chim phượng hoàng đáng ghét trước mặt mình, cô bé cố nói bằng
một giọng thật ngọt ngào, bắt đầu lời “trăn trối” của mình…
-Dì ! Cháu đã nghe danh dì từ lâu. Nhưng mãi hôm nay cháu mới có cơ hội gặp mặt dì… Cháu đã từng ngưỡng mộ dì rất nhiều…
Bà ta vẫn nhếch mép cười mỉa mai Lucy, còn cô bé vẫn mỉm cười thân thiện,
đôi bàn tay cố xoay mạnh chiếc còng trên tay, đã tháo được một nửa, cố
gắng lên…
-Người ta nói rằng dì là một người phụ nữ cực kì xinh
đẹp và sắc xảo. Cháu nhớ dì đã được đặt biệt danh là “phượng hoàng lửa”
vì dì vừa xinh đẹp vừa cao quý như con chim phượng hoàng bay ra từ biển
lửa vậy, (cái này là do cô nhóc bịa ra ) tất cả những người đàn ông gặp
dì đều phải quỳ dưới chân dì, còn những ai bị dì coi là kẻ thù đều chết
thảm (theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng). Dù còn trẻ nhưng dì đã là người phụ nữ sớm thành đạt trên thương trường. Dì có một vị trí vô cùng quan
trọng không chỉ ở trong gia đình mà là trong cả hai dòng họ. Dì thật là
tuyệt vời. Cháu không biết phải bày tỏ sự ngưỡng mộ như thế nào cho được nữa.
Chiếc còng đã lỏng ra gần rời khỏi tay, Lucy mỉm cười mừng rỡ…
-Hừ ! Nếu ông bác Hoàng Long của mày mà cũng biết nghĩ như vậy thì đã không phải chết thảm rồi. Nhưng những lời nịnh nọt của mày không có tác dụng
gì đâu. Tao sẽ không tha cho mày đâu. Đặc biệt mày lại là cháu gái của
gã Hoàng Long.
Bà ta buông một lời lạnh lẽo, đôi mắt vẫn sắc lên
không có một chút cảm xúc. Tại sao khi nhắc đến bác Hoàng Long của Lucy
bà ta lại bức xúc như vậy. Phải chăng con chim phượng hoàng kiêu hãnh
trước đây đã từng bị bác của Lucy đá sao ?
Nhưng bà ta không biết là bà ta đã phạm một sai lầm…
Lucy tối sầm mặt lại, ánh mắt cô bé sắc lẻm nhìn xuống nền nhà. Hoàng Long…
bác trai Lucy. Những kí ức ngày cuối cùng của hai bác cháu lại hiện về.
Rõ mồn một, bác của Lucy đã chết dưới tay người đàn bà này. Chết vì muốn bảo vệ cho Lucy. Hai hàm răng Lucy nghiến chặt lại, xoay mạnh chiếc
còng sắt trên tay, đau buốt. Cô bé ngước lên nhìn bà dì “thân yêu” của
mình bằng một nụ cười nửa miệng, ánh mắt kiêu ngạo, lạnh lẽo…
-Chậc ! Cháu đã rất ngưỡng mộ dì, theo những lời đồn đại thì dì thật tuyệt
vời. Nhưng mãi đến khi được tận mắt diện kiến tôi mới thấy…thật là đáng
thất vọng. Điều đầu tiên không thể chấp nhận được là bà hèn hạ đến mức
bắt một đứa con gái yếu đuối để gây áp lực với chính người nhà của mình
đòi tài sản. Hừm !!!!… Không biết trong suốt thời gian qua bà ăn ở thế
nào mà bị chồng con ghét đến nỗi không dành cho một chút tài sản nào
thế. Đi ngoại tình nhiều quá à? Hay là làm ăn thất bại trên thương
trường quá nhiều lần. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì thật mất mặt cho
nhà họ Hoàng quá ! Phượng Hoàng à ? Bà chỉ là một kẻ hữu danh vô thực
thôi !
Xinh đẹp, cao quý như chim Phượng Hoàng à ? Đúng là không
thể nào tin vào mấy lời đồn đại của giang hồ mà. Nếu không phải họ đã
đồn thổi hơi quá thì chắc bà cũng đã xuống sắc nhiều rồi. Con chim
Phượng Hoàng mà mọi người hay ca tụng trước đây, bây giờ đã trở thành
một con gà mái dầu xấu xí thảm hại không hơn không kém. Đã thế con gà
mái dầu này còn cố bôi kem trét phấn một mảng dày cộm trên mặt nữa chứ,
muốn che đi vết nhăn à, vô ích. Tôi nhìn thấy rất rõ và có thể đếm được
hết có bao nhiêu nếp tất cả đó. Bà “mái dầu” xấu xí !
Xọet…
Một nhát kiếm từ tay cô gái bên cạnh Lucy chém xuống, có lẽ là một lời cảnh cáo cho cô bé. Vì nó không cố ý lấy mạng Lucy mà cắt ngang nửa mái tóc
của cô bé xuống đất, những lọn tóc xơ xác lõa xõa trên khuôn mặt búp bê
đáng yêu cũng đã bị xước một vệt của Lucy.
-Chậc ! Kĩ thuật quá kém. Bà trả bao nhiêu để thuê ả sát thủ ăn hại này về vậy ?
Lucy vẫn nhìn Phượng Hoàng bằng một nụ cười nửa miệng, xem ra nửa mái tóc và một vết xước trên mặt không thể cảnh cáo được cô nhóc gan lì này.
-Hừ ! Con nhóc láo toét, dám xỏ xiên ta à ? Nhưng mày không cười được lâu
nữa đâu. Sadis đã đi gặp thằng nhóc nhà họ Hà để lấy tập tài liệu mật
của BIAT rồi. Giờ mày cũng chẳng còn giá trị gì nữa…
Hất hàm ra hiệu cho ả sát thủ thuộc hạ, bà ta quay sang Lucy mỉm cười:
-Không còn gì muốn trăn trối nữa chứ ?
-Bà nói là Sadis đi gặp ai ? Thiên Di ư ?
Đôi mắt Lucy hoang mang.
“Vậy là Kei chưa lên máy bay sang Mĩ ư ? Kei đã quay lại vì mình sao”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT