Đang định bước vào trong thì cô
bé nghe có tiếng xôn xao vang lên ở phía xa. Hình như ở đó có một vụ ẩu
đả, mấy người nhân viên bảo vệ quanh đó vội vàng chạy lại giải quyết, cả sân bay vì vậy mà nhốn nháo cả lên. Hình như vụ việc càng lúc càng
nghiêm trọng vì Lucy nghe có tiếng la hét inh ỏi, và dường như mấy người nhân viên bảo vệ cũng bị tấn công thì phải…
Nhưng Lucy không có
thời gian để quan tâm đến việc đó nữa, cô bé phải lên máy bay ngay nếu
không sẽ bị trễ giờ. Đang đưa đôi mắt ngơ ngác tìm hai người anh trai
thì bổng có một cánh tay bịt chặt miệng Lucy từ phía sau. Cô bé giật
mình cố giẩy thoát ra. Nhưng cánh tay cứng ngắc vẫn giữ chặt lấy cô, rồi Lucy thấy mắt mình nặng trĩu lại và cô bé gục xuống. Chiếc khăn ướt tẩm thuốc mê trên tay kẻ lạ mặt rơi xuống sàn. Cô bé được đem ra một chiếc
xe hơi đang chờ sẵn bên ngoài.
Sự việc xảy ra quá nhanh, cộng thêm vụ hỗn loạn xảy ra gần đó nên không một ai biết được Lucy đã bị bắt cóc.
08h20.
Còn mười phút nữa là máy bay cất cánh. Hải Dương và Bạch Dương đã chờ Lucy
hơn hai mươi phút rồi mà vẫn không thấy cô bé quay lại. Hai người đã tỏ
ra sốt ruột, Hải Dương cũng lỡ cho những người vệ sĩ về nhà hết rồi nên
giờ không còn biết phải làm sao tìm Lucy được, gọi điện thoại thì cô
nhóc không bắt máy.
-Con bé này, làm gì mà lâu thế không biết. Bực mình quá ! Bạch Dương đứng dậy nhìn đồng hồ nhăn nhó.
-Cậu lên máy bay trước đi Bạch Dương, tôi sẽ ra ngoài tìm con bé.
Hải Dương đứng dậy, có vẻ như anh đã hết kiên nhẫn với cô em này rồi, chạy
vội ra khu vực khi nãy, vẫn chẳng thấy cô nhóc đâu, điện thoại thì đã
tắt nguồn luôn rồi…
…-Con bé ngốc này…
Đang quay qua quay
lại một cách khổ sở thì anh va mạnh vào một người nào đó trước mặt đi
tới, tên này cũng không chịu nhìn đường. Hải Dương cau mày nhìn lên tên
kia bực bội định cho nó một trận, chợt khuôn mặt anh dịu lại, Kei đang
đứng trước mặt anh, chính là cậu đã vô ý va vào anh, đi theo sau Kei là
Thanh Phong và Nhật Dạ, họ cũng đang nhìn anh không kém phần ngạc nhiên…
-Có chuyện gì vậy Hải Dương ? Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của anh, Thanh Phong kéo vali lên trước hỏi thăm.
-Này Nhật Dạ ! Con bé Lucy đâu rồi ? Bước lại trước mặt Nhật Dạ, Hải Dương
hơi mừng rỡ, vì người cuối cùng gặp Lucy là cô bé này, Hải Dương hi vọng một điều gì đó…
-Tôi không biết, có chuyện gì sao ?
Kei và Phong quay sang nhìn Hải Dương lo lắng, đúng lúc đó có tiếng loa thông báo họ lên máy bay…
-Con bé Lucy đã biến đi đâu mất rồi. Từ lúc nó ở lại nói chuyện với cô thì không còn thấy tăm hơi nó đâu nữa…
-Cô ấy có thể đi đâu được chứ ? Anh đã thử gọi điện cho cô ấy chưa ? Kei
nhìn Hải Dương lo lắng. Tim cậu đập mạnh trong lồng ngực, một cảm giác
bất an dấy lên, đúng lúc này, có một cô gái đi lại trước mặt cậu.
-Xin hỏi cậu là Hà Thiên Di phải không ?
-Vâng ! Có chuyện gì ? Kei quay sang nhìn cô gái lạ, cô ta đưa cho cậu một chiếc điện thoại đang được gọi đến.
-Có người nhờ tôi đưa cho cậu chiếc điện thoại này.
Kei nhìn cô gái khó hiểu rồi cầm chiếc điện thoại lên, bàn tay cậu lạnh
ngắt, đây là chiếc điện thoại của Lucy, cậu vội nhấn nút nghe…
“Xin chào ! Lâu rồi không gặp. Con chó săn của Khôi Vỹ”. Đầu dây bên kia một giọng lạnh lẽo có vẻ hơi quen vang lên.
-Ai đó ? Kei hét lên bực bội, linh tính cho cậu biết đã có gì đó không hay xảy ra cho Lucy, và có liên quan đến kẻ này…
“Hà Thiên Di ! Tao biết mày đang giữ tập tài liệu mật của tập đoàn BIAT mà
mày lấy được ở chỗ Hải Dương. Đem nó đến cho tao nếu mày muốn cứu con
nhóc này !”
-Sadis !!! Mày muốn gì ? Kei gào lớn vào điện thoại,
mọi người xung quanh cậu quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò, có người
thì sững sốt…
“ Một trò chơi nhỏ thôi. Địa điểm tao sẽ nói cho
mày sau. Giữ lấy chiếc điện thoại này, tao sẽ còn liên lạc lại. Tao cho
mày thời gian từ giờ đến 03h00 chiều để chuẩn bị tập tài liệu đó cho
tao. Nếu tao không có được nó. Con bé này sẽ chết thảm…”
-Sadis… Kei gào lên giận giữ. Hải Dương giật phắt chiếc điện thoại trên tay Kei quát lớn:-Sadis !!! Mày đã làm gì em gái tao ?
“ Ủa !!! Hải Dương. Mày cũng ở đó à ? Mày cũng chuẩn bị đi. Sau con bé này sẽ đến lượt mày, nhanh thôi. Ha ha ha ha…”
-Khốn kiếp !!!!
Điện thoại tắt, Hải Dương như điên tiết, anh đưa tay giật mạnh chiếc cavat
trên cổ áo lỏng ra, rồi lao ra ngoài bấm điện thoại hét lớn;
-Tập hợp tất cả mọi người lại. Tôi sẽ về ngay bây giờ. Con bé Lucy bị bắt cóc rồi…
Nhật Dạ và Thanh Phong nhìn Kei lo lắng. Tiếng loa thông báo liên tục gọi
tên họ lên máy bay. Đôi mắt Kei trợn trừng đỏ ngầu, hai hàm răng cậu
nghiến chặt, hai cánh tay run run nắm chặt lại, rồi cậu ném mạnh chiếc
vali xuống đất lao về phía Hải Dương…
-Đưa cái điện thoại đó đây…
Hải Dương quay lại, chiếc điện thoại của Lucy trên tay anh đã bị Kei giật
phăng, cậu chạy như bay ra ngoài, Thanh Phong và Nhật Dạ cũng vội vã
đuổi theo…
Leo lên một chiếc taxi, Kei nhanh chóng quay trở lại
ngôi biệt thự nhà họ Hà, nhìn thấy cậu hớt ha hớt hải chạy vào, Khôi Vỹ
đang ngồi uống cà phê ngước lên ngạc nhiên.
-Thiên Di ! Sao lại quay về. Có chuyện gì vậy ?
Kei không trả lời, cậu vội vàng lao lên phòng, lật tung mọi thứ trong ngăn
tủ, cậu lôi ra một tập tài liệu dày cộm trong túi kiếng. Ném nó lên
giường, cậu cởi áo khoác vất luôn sang một bên rồi lại lục tung cái tủ
lên một lần nữa. Lần này là một cây kiếm nhật sáng loáng. Cậu nhìn thanh kiếm lạnh ngắt trên tay mình rồi nhẹ nhàng khẽ rút ra, một vệt sáng lóe lên sắc lẻm như ánh mắt của cậu…
-Kei ! Cậu làm gì vậy ?
Thanh Phong và Nhật Dạ bên ngoài chạy xộc vào thở dốc. Nhìn thanh kiếm nhật
trên tay Kei họ còn hoảng hốt hơn. Ba năm. Đúng ba năm rồi cậu mới cầm
đến nó. Điều này làm cho Thanh Phong và Nhật Dạ dự đoán có điều gì đó
không lành…Khuôn mặt Nhật Dạ tái nhợt, đôi môi run rẩy, cô bé đi lại gần Kei lo lắng:
-Kei ! Cậu không định đi gặp gã sát thủ đó chứ ?
Gạt thanh kiếm vào chuôi, Kei quay lại nhìn Nhật Dạ với vẻ mặt có lỗi, điều này làm cô bé cảm thấy run rẩy hơn. Rồi cậu quay sang cầm tập tài liệu
trên giường, Kei sải bước ra ngoài…
-Kei !!! Cậu đừng đi. Nguy hiểm lắm. Gã đó có thể sẽ giết cậu đó. Kei…
Nhật Dạ hốt hoảng chạy theo giữ tay Kei lại, trái tim cô bé đập loạn trong
lồng ngực. Kei dừng lại rồi cậu quay sang nhìn Nhật Dạ, đôi mắt đen xa
thẳm tha thiết:
-Xin lỗi Nhật Dạ ! Tớ có lỗi với cậu. Nhưng Lucy
là tất cả đối với tớ. Cô ấy là người con gái mà tớ yêu thương nhất. Nếu
cô ấy chết rồi, tớ cũng không còn muốn sống nữa. Tớ đã bỏ mặc Lucy một
lần rồi. Tớ không muốn lặp lại điều này nữa…
Gạt tay Nhật Dạ ra, Kei bước xuống cầu thang, Nhật Dạ vội chạy theo thì bị Thanh Phong giữ lại:
-Nhật Dạ ! Đôi mắt xám biếc của Thanh Phong mở ra mỉm cười nhìn Nhật Dạ, kéo
cô ra sau.-Lucy là bạn của chúng ta. Đúng chứ. Cậu cũng không muốn cô ấy phải chết đúng không ?
Nhật Dạ lặng người. Đúng ! Nhật Dạ không muốn Lucy chết, nhưng mà…
-Cậu hãy ở yên trong nhà đi ! Tớ sẽ cố gắng bảo vệ Kei và mang Lucy trở về.
Nói rồi cậu cũng lao xuống theo Kei, Nhật Dạ hốt hoảng chạy theo…
-Phong !!!! Cả cậu mà cũng như vậy sao…
-Mấy thằng nhóc này, lộn xộn như thế là đủ rồi đó !!!!!!!!!
Vừa bước xuống cầu thang, Nhật Dạ đã nghe tiếng anh trai mình quát um lên ở ngoài sân, rồi một đám vệ sĩ đứng vây quanh Kei và Phong, ngăn không
cho họ đi, cô bé vội vàng chạy lại. Kei đã không còn giữ được bình tĩnh
nữa, cậu trừng mắt nhìn Khôi Vỹ gằn giọng:
-Tránh ra !!!!
-Bắt hai đứa nó lại ! Khôi Vỹ ra lệnh.
Đám thuộc hạ của anh ta lập tức lao vào Kei và Phong…
“RẦM….”
Đúng vào lúc này, một tiếng động chói tai vang lên, một đoàn mười chiếc
xe hơi đen mới cóng lùi lũi lao vào, chiếc đầu tiên đã tông thẳng vào
cánh cổng và hất nó sang một bên. Khi đoàn xe dừng lại, một đám người
mặc đồ vét đen từ trên xe bước xuống xếp thành một hàng dọc đến trước
mặt Khôi Vỹ. Khôi Vỹ nhếch miệng cười nhìn đám người trước mặt. Đám vệ
sĩ nhà họ Hà cũng lao ra xếp thành một hàng ngay trước mặt anh ta. Vậy
là trong sân biệt thự, một hàng vệ sĩ chữ T nổi lên…
-Thiên Di !!!!
Từ dọc hàng vệ sĩ, Hải Dương mặt đỏ hầm hầm lao đến nắm cổ áo Kei giận dữ. Hải Dương đã xuất hiện ở đây. Xem ra anh ta về nhà tập hợp lực lượng
còn nhanh hơn cậu tưởng.
…-Thiên Di !!!! Tất cả là tại mày. Nếu
mày không giữ đống giấy tờ chết tiệt đó thì con bé Lucy đã không bị bắt
cóc rồi. Tao sẽ giết mày trước khi giết thằng khốn đó…
Gạt tay Hải Dương trên cổ mình, Kei xô anh ta ra, mặt đỏ bừng :
-Im đi. Lúc Lucy bị bắt cóc thì anh đang ở đâu ? Nếu không phải tại anh đón cô ấy về thì Lucy có bị bắt như thế này không. Chính anh đã đẩy con bé
vào nguy hiểm thì có. Nếu Lucy mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết anh…
-MÀY NÓI GÌ ?????
Hải Dương và Kei lại định lao vào nhau một lần nữa thì cả hai bị giữ lại…
-Kei ! Dừng lại đi. Bây giờ không phải là lúc nội bộ lục đục. Thanh Phong giữ chặt Kei và hất cậu ra sau.
-Hải Dương !!! Bình tĩnh lại. Chúng ta tới đây là để cứu Lucy chứ không phải thanh toán nhau như thế này…
Bạch Dương cũng ôm chặt Hải Dương từ phía sau, không để anh ta lao vào đánh
nhau với Kei nữa. Và hai kẻ đang nổi điên này cũng nguôi nguôi được phần nào, nhưng ánh mắt nhìn nhau thì vẫn còn muốn ăn tươi nuốt sống nhau
lắm…
-Hô ! Vậy là cô em gái ngoài giá thú của cậu đã bị bắt cóc
sao ? Vụ này vui đây ! Khôi Vỹ đi đến trước mặt Hải Dương vui vẻ. Giờ
thì anh mới nhớ là mình đang đứng trong lãnh địa của ai. Đưa đôi mắt
không mấy thiện cảm nhìn anh chàng “đối tác lâu năm”, Hải Dương hất hàm:
-Không liên quan đến cậu ! Tôi chỉ có việc phải làm với con chó săn của cậu chút thôi. Chịu khó đứng ngoài một lát đi, Khôi Vỹ !
-Bình tĩnh nào ! Người ta nói “ đánh chó phải ngó mặt chủ”. Chưa gì cậu đã
kéo một đám thuộc hạ lao xao ùa vào, còn phá tan cái cổng nhà tôi nữa
chứ. Khôi Vỹ nhìn cánh cổng xuýt xoa.- cậu trở nên nóng nảy như vậy từ
khi nào thế, Hải Dương ?
Khôi Vỹ mỉm cười xoa dịu. Sau Thanh
Phong thì Khôi Vỹ có thể được xem là người thứ hai rất là vui tính,
trong bất cứ tình huống nào anh ta cũng có thể cười được. Còn Kei thì
mặt vẫn hầm hầm. Vừa bị sĩ nhục là chó săn, lại còn bị gã Khôi Vỹ chết
tiệt đồng tình nữa, thật là lúc này cậu chỉ muốn lao lên chém gọn cả hai người cho bõ tức thôi.
-Hừ…
Hải Dương nhìn Khôi Vỹ trừng
trừng. Đây đúng là lần đầu tiên anh nổi điên lên như vậy. Vì Lucy đã bị
bắt cóc ngay trước mũi anh, hơn nữa anh cũng nhận thức được những điều
gì đang chờ đợi cô bé, chắc chắn đám người Sadis sẽ không tha cho Lucy
dù cho chúng có hại được anh. Nếu không nhanh chóng cứu Lucy ra, cô bé
sẽ chết, đó chính là lí do mà một người được xem là máu lạnh như anh lại nổi điên lên như vậy, nhưng dường như bây giờ anh đã lấy lại được bình
tĩnh.
-Thiên Di !!! Thằng khốn Sadis đang ở đâu ?
-Không biết. Nó bảo sẽ liên lạc lại để tới nhận số giấy tờ này và cho tôi thời gian về lấy, từ giờ đến 3h00 chiều…
-Khốn kiếp…Hải Dương nhìn tập tài liệu trên tay Kei tức tối. –Con mụ chết tiệt đó. Lại là trò của mụ ta sao ?
-Joana Phượng Hoàng à ? Đây là tập tài liệu mật của BIAT sao ? Xem ra tôi có nguy cơ mất một mối làm ăn lớn đây.
Khôi Vỹ nhìn tập tài liệu có vẻ suy tư. Còn Hải Dương thì cau mày. Đúng lúc
này có tiếng mô tô rồ ga, con bọ đen đỏ của Thanh Phong phóng đến, thẩy
chiếc nón bảo hiểm cho Kei, Thanh Phong ngoắc ngoắc:
-Nhanh lên Kei !!!
Cậu bé vội chụp cái nón bảo hiểm và nhảy lên xe, chiếc mô tô phóng vút đi
trước con mắt ngơ ngác của tất cả mọi người. Đến khi họ kịp định thần
lại thì chỉ còn một làn bụi chưa tan hết, chiếc xe đã lao đi mất tiêu.
Hải Dương và Bạch Dương điên tiết lên. Hai thằng nhóc dám tách ra đi
riêng, vậy là hai người đã mất luôn đầu mối duy nhất để tìm ra Lucy rồi. Đuổi theo Thanh Phong và Kei bây giờ là điều không thể, vì Thanh Phong
được mệnh danh là thiên thần tốc độ trên đường đua, dám đấu với Thanh
Phong thì xe hơi hay mô tô cũng chỉ có nước hít bụi mà thôi. Nhật Dạ thì tuyệt vọng gục xuống, đôi môi mấp máy:
-Kei ! Phong !! Rồi cô bé lao lên lay mạnh cánh tay Khôi Vỹ khẩn
thiết:-Anh hai ! Em xin anh, hãy cứu Kei và Phong, họ không thể chết
được, em không thể mất Kei và Phong được, anh hai…
Khôi Vỹ thở dài nhìn em gái rồi đưa tay lên vỗ trán:
-Nhật Dạ ơi là Nhật Dạ ! Em đúng là một con nhóc rắc rối mà…Nhưng lần này anh không thể….
….
-Hà Khôi Vỹ ! Hải Dương quay sang lạnh lùng.
-Chyện gì ? Khôi Vỹ nhìn đối tác tò mò.
-Về vụ hợp đồng lần trước…Tôi đồng ý với yêu cầu mà cậu đưa ra.
Hải Dương nhìn Khôi Vỹ có vẻ bình thản, còn anh chàng kia thì mỉm cười.
Thật ngạc nhiên. Vị giám đốc của tập đoàn đối tác sao bổng dưng trở nên
dễ tính thế này, về bản hợp đồng đó, anh còn tưởng sẽ không bao giờ kí
kết được với Hải Dương với những điều kiện mà anh đưa ra. Vậy mà bây
giờ…
-Hải Dương !!!! Anh điên sao? Lucy đang gặp nguy hiểm đó.
Giờ mà còn có thời gian để đến ý đến việc làm ăn hay sao ? Bạch Dương
hét lên giận dữ, thật không hiểu nổi Hải Dương đang nghĩ gì nữa. Nhưng
Hải Dương vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhìn Khôi Vỹ chờ đợi câu trả lời.
-Đổi lại ? Cuối cùng thì Khôi Vỹ đã lên tiếng, anh ta hiểu không phải tự
nhiên mà Hải Dương lại đồng ý kí một bản hợp đồng mà mình kiếm được lợi
nhuận không cao hơn đối tác.
-Cùng tôi giải quyết vụ này. Bây giờ chỉ có cậu mới có khả năng đó !
-Được ! Khôi Vỹ mỉm cười.-Vậy tôi phải làm gì bây giờ ? Giúp cậu báo cảnh sát nhé ?
-Đừng đùa nữa. Hải Dương nhìn gã đối tác bực mình.-Có hai nơi mà tôi đoán bọn chúng có thể đem Lucy tới. Tôi không thể chia người của mình ra được,
tôi muốn cậu tới một trong hai nơi đó. Nếu gặp Lucy, cứu nó giúp tôi,
bản hợp đồng của chúng ta sẽ hoàn thành.
-OK !
…..
Chiếc mô tô của Thanh Phong lao vùn vụt trên đường. Nơi đầu tiên mà họ ghé
qua là nhà thờ, trước khi gặp tên sát thủ “mắt chàm đỏ” nguy hiểm và
chắc chắn hắn sẽ không đi một mình, họ phải trang bị những thứ cần
thiết. Kei đã lấy thanh kiếm quen thuộc của cậu, còn Phong thì đã để
toàn bộ “đồ nghề” trong nhà thờ…
Cậu lao vào phòng và lục tung
mọi thứ trong ngăn kéo lôi ra ba bọc đựng dao găm nhỏ bằng da. Vũ khí
chuyên dụng của Thanh Phong và một đôi găng tay hở ngón màu đen…
Chiếc điện thoại trong túi Kei lại rung lên. Có một tin nhắn được gửi đến, đó là tin nhắn gặp mặt của Sadis.
“Công trường bỏ hoang ngoài thị trấn, 15h00”.
Còn hai tiếng nữa. Kei và Thanh Phong vội lao lên xe, hai tiếng vừa đủ để họ đi đến chỗ hẹn…
Nhưng có một điều đáng thất vọng mà cả hai đều không biết là thực ra Lucy không hề có ở đó. Cô bé đã bị đem tới một nơi khác…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT