-Đừng khóc nữa, Lucy !!!

Một cánh tay chìa ra trước mặt cô bé. Thanh Phong đang đứng trước mặt Lucy nhìn cô đau xót. Cậu nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Lucy đỡ cô bé dậy và đưa cô tới một công viên gần đó. Lucy vẫn khóc, dù không thành tiếng nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra ướt đẫm khuôn mặt lạnh ngắt của cô bé.

-Cậu không bị đau ở đâu chứ Lucy ?

Thanh Phong đưa cho cô bé chiếc mùi xoa trắng tinh của mình nhẹ nhàng hỏi han. Lucy lắc đầu. Nhìn bộ dạng của cô bé bây giờ thật thảm hại, chiếc sơ mi xanh nhạt đã lấm lem bụi đất, đôi mắt đỏ hoe, thẩn thờ, đến bây giờ cô vẫn không thể tin được là Kei lại có thể đối xử với mình như vậy…

-Tớ đã nói là cậu đừng đi tìm họ nữa rồi mà. Kei và Nhật Dạ sẽ không gặp cậu nữa đâu. Cậu đừng tự hành hạ bản thân mình nữa.

Lucy không nói gì, nước mắt vẫn chảy ra, cô không biết phải làm sao để ngăn nó lại được nữa. Thanh Phong vẫn ngồi im bên cạnh cô bé, cả hai người đều không nói gì mặc cho thời gian trôi qua. Đến khi nước mắt Lucy có lẽ đã cạn, vì cô bé không còn khóc nữa. Bây giờ cô bé dựa hẳn lưng vào ghế, ngửa đầu lên nhìn bầu trời, xa xôi…

-Cậu có muốn vào đạo không Lucy ?

-Vào đạo ? Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy ?

-Vì tớ sắp đi khỏi đây rồi. Trước khi đi, tớ muốn nhờ giám mục Karen giúp cậu làm lễ rửa tội, đương nhiên là nếu cậu muốn.

-Đi khỏi đây ư ?Lucy sững sờ.-Cậu đi đâu ?

-Tớ phải về Mỹ cùng Kei và Nhật Dạ…

Lucy mỉm cười chua chát. Vậy là người bạn cuối cùng của cô cũng đã quyết định bỏ cô mà đi. Hết rồi ! Vậy là Lucy đã mất hết tất cả thật rồi. Chỉ trong một buổi sáng mà cô bé đã đau đớn nhận ra mình đã mất hết tất cả bạn bè bên cạnh rồi.

-Vậy là cậu cũng sắp đi sao ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play