Mọi chuyện gần đây xảy ra quá dồn dập làm cho Lucy rối tung cả lên.
Nhưng sau vài ngày suy nghĩ, Lucy cũng quyết định đi tới nhà Nhật Dạ. Cô muốn trực tiếp gặp Kei và hỏi cho ra lẽ. Cô không muốn kết thúc tình
bạn và tình yêu một cách lãng nhách như vậy. Nhưng những người bảo vệ
nhà Nhật Dạ không cho cô vào. Vì cả Nhật Dạ và Kei đều không chịu gặp cô bé. Dù Lucy có gọi điện hay nhắn cho họ bao nhiêu tin nhắn đi nữa cô
vẫn không hề nhận được một câu trả lời nào….
Đứng yên ngoài cổng, cô bé ngước lên nhìn những cánh cửa sổ đóng kín mít. Duy có một cánh
cửa ở lầu hai là hé mở. Lucy giật mình, cô bé có cảm giác như vừa thấy
Kei đang ở trong căn phòng đó và nhìn mình. Nhưng khi cô nhìn lại thì
thấy nó trống trơn…Đứng lặng một lát cô bé bước đi. Con đường dẫn đến
biệt thự nhà Nhật Dạ có hai hàng cây cao rợp bóng. Lucy thường hay đi bộ trên con đường này mỗi khi tới nhà Nhật Dạ chơi. Quãng thời gian qua cô đã có những kí ức đẹp đẽ với những người bạn, vậy mà không thể ngờ
người bạn thân mà cô vô cùng quý mến đến một lúc lại trở mặt với cô chỉ
vì cả hai cùng yêu một chàng trai…
Lucy không về nhà, cô bé cứ đi lang thang mãi, rồi khi dừng lại cô mới thấy mình đang đứng trước nhà
thờ. Bài thánh ca cầu nguyện vang lên, bài hát này trước đây Lucy đã
từng nghe qua nhiều lần, chính là bài hát do Thanh Phong đệm đàn còn
Nhật Dạ là giọng ca chính. Lucy và Kei thì ngồi dưới lặng im nghe, nhưng thường thì chỉ có Lucy là thả hồn vào bài hát thôi, còn Kei chỉ được
vài phút là lăn ra ngủ say sưa. Lucy mơ hồ bước vào nhà thờ, giờ này nhà thờ đã làm lễ xong, trong nhà thờ vắng tanh…
-A ! Nhóc con ! Lâu rồi không gặp nhỉ. Đi xưng tội đấy à ?
Lucy ngước lên, Hải đang đứng trước mặt cô bé, chiếc sơ mi đen xắn tay lên
đến khuỷu, cậu đang cầm một cái kéo tỉa cành. Lucy mỉm cười gật đầu
chào, cậu nhóc này ngớ người ra một phút rồi từ từ đi lại nhìn Lucy chằm chằm dò xét:
-Ê ! Hôm nay bị trúng ăn đấy à ? Hay bị cụng đầu vào đâu rồi ? Sao tự nhiên hiền khô thế kia?
Lucy không nói gì. Cô bé nhìn quanh, những bụi hoa hồng được cắt tỉa một
cách cẩn thận dưới đôi tay của Hải. Lucy đi lại một bông hồng trắng muốt mới hé nở đưa tay lên nâng niu, rồi không biết bất cẩn thế nào, một
chiếc gai nhọn đâm phập vào tay cô bé. Đau nhói. Lucy rút vội cánh tay
ra, những giọt máu đỏ tươi lấm tấm trên những cánh hoa trắng.
Đưa ngón tay đỏ máu lên nhìn, Lucy mơ màng . Hoa hồng-Biểu tượng của tình
yêu ư ? Đúng như vậy. Làm người ta say đắm bởi vẻ đẹp của nó, làm người
ta ấm áp, hạnh phúc rồi lại khiến người ta nhói đau…
Đang ngẩn ngơ nhìn ngón tay rỉ máu thì Thanh Phong từ thánh đường bước ra đi lại gần cô bé mừng rỡ:
-Lucy !!!
Cô bé quay lại mỉm cười. Nhưng đôi mắt Thanh Phong nhìn cô bé bổng cảm
thấy buồn buồn. Bình thường thì cậu rất muốn nhìn thấy Lucy cười, khi
Lucy cười, trông cô bé đáng yêu và vô tư như một đứa trẻ, nhưng bây giờ
nhìn cô bé cười mà Thanh Phong thấy chạnh lòng. Lucy cười như khóc. Một
nụ cười gượng gạo cố nở ra trên khuôn mặt vô hồn. Nhìn thấy ngón tay
Lucy đang rỉ máu, cậu vội rút chiếc mùi xoa lau vết thương lo lắng.
-Tay cậu sao thế này, Lucy ?
-Không sao ! Chỉ vì tớ không biết cách nâng niu hoa hồng nên bị gai đâm đó thôi.
-Đồ ngốc !!!! Phải cẩn thận chứ. Thanh Phong đưa tay ra xoa đầu Lucy rồi kéo cô bé lại một chiếc ghế đá gần đó.
-Nhật Dạ thế nào rồi ?
-Cô ấy đã khỏe rồi. Cậu đừng lo !
-Tớ đã tới nhà cô ấy nhưng những người bảo vệ không cho tớ vào…Vì cả Nhật Dạ và Kei đều không muốn gặp tớ.
Thanh Phong lặng im khi nghe Lucy nói, cậu không biết phải làm thế nào để
Lucy không bị tổn thương nữa, chưa bao giờ Lucy thấy cậu ít nói như vậy, cô bé buồn bã.
-Họ sẽ sang Mỹ thật hả ? Phong !
-Ừk…
-Là lỗi của tớ sao ?
-Không đâu Lucy ! Cậu không có lỗi cả.
-Vậy tại sao hai người họ không gặp tớ. Tại sao họ lại phải sang Mỹ ?
-Tất cả chỉ có thể giải thích là do số phận thôi…
-Hừ ! Số phận sao ? Lucy mỉm cười mỉa mai, có lẽ nụ cười cay đắng là thứ
duy nhất mà Lucy không bao giờ đánh mất dù cho có ở trong bất kì hoàn
cảnh nào đi nữa.
-Cậu đừng tìm họ nữa Lucy !
-Vậy tớ phải làm sao đây ?
-Tốt nhất là hãy quên mọi thứ liên quan đến họ đi.
Lucy nhìn sang Thanh Phong xa xăm.
-Quên hết mọi thứ liên quan đến Kei và Nhật Dạ sao ? “Những thứ đó” bao gồm cả cậu đó Phong. Cậu cũng muốn tớ quên cậu đi sao ?
Nhìn Lucy bằng con mắt đau xót, Thanh Phong mỉm cười buồn bã.
-Nếu có thể làm cho cậu được thanh thản…Cậu cũng có thể quên cả tớ như một
kí ức không nên có, tớ sẽ không trách cậu một câu nào cả Lucy ! Đây
không phải là lỗi của cậu.
Lucy mỉm cười, lại một nụ cười vô hồn, cô bé từ từ đứng dậy quay lưng đi.
-Không được ! Không chỉ có Phong là có liên kết với Nhật Dạ và Kei trong kí ức của tớ. Mà cả bản thân của tớ cũng tồn tại trong đó nữa. Tớ không muốn
quên đi bản thân mình là ai, càng không muốn quên đi rằng mình đã từng
có ba người bạn. Tớ không làm được. Tớ chỉ có thể quên đi hết những thứ
này khi tớ không còn tồn tại nữa mà thôi.
-Lucy !!! Thanh Phong nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của Lucy bước đi, trái tim cậu đau nhói như bị bóp thắt lại.
Lucy lại lang thang trên bờ sông xanh rì cỏ, những cơn gió thổi qua mát
rượi. Cô bé dừng lại bên một mô đất dôi ra ngoài sông. Những con chuồn
chuồn ớt thấy có bóng người tới vội bay vụt lên cao, chao lượn một hồi
rồi đậu xuống trên vai Lucy. Cô bé nhớ nơi này. Đây chính là nơi mà
trước đây cô và Kei đã lao xuống sông vì muốn bắt cho Lucy một con chuồn chuồn. Nơi mà Lucy đã vô tình trao cho Kei nụ hôn đầu tiên để từ đó số
phận của cô gắn chặt với Kei. Nơi mà Lucy và Kei ngắm sao băng đom đóm,
nơi Lucy đòi Kei tặng mình một thứ ngọt ngào…
Nước mắt Lucy đột
nhiên ứa ra, chảy dài. Cô bé ngạc nhiên đưa tay lên gạt. Trong vô thức
Lucy đã khóc. Mặc dù từ trước đến nay cô bé luôn ngăn cấm bản thân không được khóc một cách tùy tiện. Vì Lucy cho rằng khóc là một biểu hiện của sự yếu đuối, Lucy không muốn bản thân mình trở nên yếu đuối nên cô
không cho phép bản thân được khóc. Nhưng trong những lúc như thế này,
khi cảm xúc thay lí trí làm chủ bản thân thì nước mắt Lucy lại rơi ra.
Đúng là không có gì chân thật bằng cảm xúc. Dù cô có dùng bao nhiêu lí
thuyết của lí trí che đậy thì cuối cùng nó vẫn là những gì chân thật
nhất trong trái tim Lucy, những thứ mà cô bé không tài nào phủ nhận
được. Cô bé cứ lặng yên nhìn những áng mây lặng lờ trôi và suy nghĩ về
những gì đã trải qua…
Những ngày sau đó Lucy lại tiếp tục đến tìm Nhật Dạ và Kei, mặc dù kết quả ngày nào cô cũng phải lũi thũi về một
mình vì không ai chịu gặp cô cả. Nhưng Lucy vẫn không bỏ cuộc. Ai bảo
ông trời sinh ra Lucy là kẻ cứng đầu làm gì. Không những cứng đầu mà
Lucy còn lì lợm như con gián nữa. Trong thế giới sinh vật thù con gián
là loài vật sống dai và lì lợm nhất. Đánh không chết, đuổi không đi. Mặc dù con gián xấu xí và vô dụng nhưng Lucy đang cố học hỏi nó. Và cô bé
tiếp thu tinh thần của con gián tốt đến nỗi mấy người bảo vệ nhà họ Hà
mổi lần ra thấy Lucy đều phải lắc đầu ngán ngẩm.
Lucy kiên trì là thế, cố gắng là thế. Nhưng ngoài cô bé ra vẫn còn hai người sắt đá hơn
nhiều. Kei và Nhật Dạ chưa từng ra ngoài gặp Lucy, thậm chí họ cũng chưa từng gọi điện thoại hay nhắn tin cho Lucy lấy một lần nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT