Giờ ra chơi,

Lucy tung tăng đi xuống căn tin trường, cú gội đầu bất ngờ khi sáng không làm cô nhóc bận tâm lắm. Có lẽ do từ lúc tới đây đã có quá nhiều chuyện xảy ra nên Lucy đã trở nên chai lì rồi, vì nếu đem so việc bị bọn du côn rượt đánh thì việc nữ sinh ghen vì hot boy chỉ là bình thường.

Cũng có thể vì tính vô tâm của Lucy mà cô nhóc không để ý rằng từ lúcbước ra khỏi lớp đã có vài người đi theo phía sau cô… Khi đi tới hành lang lầu ba, bất ngờ có hai nam sinh chạy tới kéo cô vào một góc khuất cuối cùng bên một ban công. Ở đây có một nhóm người đã chờ sẵn, tất cả bọn họ đang túm tụm lại quanh một cô nữ sinh có mái tóc nhuộm màu đỏ tím, khuôn mặt ngổ ngáo với lớp son phấn trang điểm dày cộm trên mặt, cô nàng đang ngồi gác chân trên lan can say mê bấm điện thoại. Lucy để ý thấy đứng bên cạnh cô ta là cô gái béo phị hôm trước đã tới dằn mặt mình. Cô bé nhăn mặt, linh cảm có điều gì đó chẳng lành…

-Chị Kim !

Cô gái tên Kim chính là cô nàng có mái tóc đỏ tím, có vẻ là thủ lĩnh của nhóm này. Nghe tiếng cô bạn mập gọi, cô ta ngừng bấm điện thoại, chậm rãi nhìn lên Lucy với ánh mắt lạnh lẽo, bực bội:

-Mày-con nhỏ mặt dày lúc nào cũng bám đuôi theo Thanh Phong phải không?

-Hở ????…Tôi bám theo Thanh Phong làm gì ? Mà da mặt tôi cũng đâu có dày. Bạn là ai? Lucy nhã nhặn trả lời

-Tao không cần phải cho mày biết tao là ai. Cô gái từ từ tiến lại gần Lucy gằn giọng.-Hôm trước tao đã cảnh cáo mày tránh xa Thanh Phong của tao ra. Nhưng không những mày không nghe theo mà còn cố bám chặt lấy anh ấy hơn. Mày gan lắm, da mặt cũng dày lắm. Dám coi lời tao không có chút giá trị nào hả. Xem ra mày hết muốn sống rồi !

Cô ta trừng đôi mắt diều hâu sắc lẻm nhìn Lucy hằn học như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé ngay lập tức. Thấy thái độ hách dịch của cô ta, Lucy cảm thấy hơi bực mình, cô bé cũng nhìn lại Kim với ánh mắt lạnh lùng không kém:

-Này bạn kia ! Tôi và Phong chỉ là bạn cùng lớp thôi. Tôi không hề bám đuôi cậu ấy. Mà bạn cũng đâu có là gì của Thanh Phong, bạn lấy quyền gì mà cấm cản tôi gần cậu ấy chứ?

Nghe Lucy nói xong, Kim hầm hầm nổi điên lên, cô ta chạy lại túm cổ áo cô nhóc, trừng mắt quát:

-Con nhãi ranh. Để tao nhắc lại cho lỗ trai trâu của mày nghe một lần nữa cho rõ nhé. Thanh Phong là của tao, và chỉ là của tao thôi, ngoài tao ra không có một đứa con gái nào được phép lại gần anh ấy cả. Mày nghe rõ chưa hả???? Mày chán sống rồi nên mới dám đeo bám Thanh Phong của tao đó.

-Thanh Phong là Thanh Phong, cậu ấy không thuộc sỡ hữu của ai cả. Lucy nhìn cô ả lạnh lùng.

-Mẹ kiếp! Mày nói gì ? Nói lại lần nữa tao nghe xem ? Con nhãi ranh….

-Thanh Phong không thuộc sỡ hữu của ai cả, bạn cũng không có quyền gì mà cấm mọi người lại gần cậu ấy cả.

-Mẹ kiếp, mày mới nói gì ? Cánh tay Kim siết chặt cổ áo Lucy khiến cô bé khó thở, đến đây thì Lucy đã không chịu nổi rồi, nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn, Lucy tới trường mới chưa được một tuần, cô không thể đánh nhau được.

-Không nghe rõ à ? Bạn không là gì của Thanh Phong cả, bạn không có quyền gì cấm cản tôi cả. Buông tay ra..! Nếu bạn còn cố tình gây chuyện với tôi, tôi sẽ đi báo với giám thị đó. Lucy vừa bực bội gỡ tay cô ta vừa lùi ra phía sau, hai gã con trai khi nãy lập tức đi tới giữ chặt hai tay cô bé.

-Muốn báo với giám thị à ? Tao sẽ không để cho mày có cơ hội đó đâu con ạ.

-Bạn định làm gì ? Lucy cố giằng người ra khỏi hai tên học sinh kia, nếu tụi này định động tay động chân thì cách duy nhất là chạy.

-Hừ, lúc đầu tao chỉ định đánh cho mày một trận thôi, nhưng mày khiến tao thấy chướng mắt quá. Muốn giành Thanh Phong với tao hả ? Mày được lắm, con nhãi láo toét, đã vậy thì đừng trách tao ác…

Kim nhìn Lucy rồi cười nhạt nói với hai gã đàn em đang giữ chặt cô nhóc:

…-Tụi mày ! Xô nó xuống dưới sân đi.

Hai tên con trai lập tức thi hành mệnh lệnh lôi cô bé ra ngoài lan can, Lucy vùng vẫy cố chạy thoát khỏi đám người này, nhưng vai cô đã bị giữ chặt, sức lực của cô bé không ăn thua gì so với hai tên con trai lực lưỡng, nhưng hai tên này cũng chỉ giữ chặt được Lucy chứ không tài nào lôi được cô nhóc ra ngoài…

-Mày đừng lo. Đây là lầu ba, rơi từ đây xuống cũng chưa chắc đã chết đâu. Nếu may mắn mày chỉ bị gãy chân tay hay mất trí thôi. Lúc đó tha hồ mà đeo bám anh Thanh Phong của tao. Nhá ! Ha ha ha…

-Điên ah ??? Giết người là phải đi tù đấy !!! Ném tôi xuống đó rồi bạn nghĩ là sẽ được bình yên vô sự sao ?

-Yên tâm đi ! Bố tao làm to mà, ổng cũng thương tao lắm ! ba cái vụ lặt vặt này đâu có làm khó dễ được con gái ổng. Mày cũng đâu phải đứa đầu tiên bị tao xử như thế này.

-Tôi mà chết rồi tôi sẽ làm ma về ám bạn đó ! Lucy nhăn nhó, con gái thường sợ ma, thử hù nó xem sao…

-Trò vớ vẩn, tao không sợ ma. Yên tâm mà chết đi !!!

-Yên tâm cái con khỉ, tôi còn nhiều việc phải làm lắm, bảo chết là chết dễ vậy sao ?

Kim khoanh tay trước ngực nhìn Lucy bị đám đàn em mình lôi ra ngoài lan can với vẻ hễ hả. Con gái nổi cơn ghen đúng là đáng sợ mà, không cần biết bề ngoài cô ta đẹp như thế nào nhưng hành động của cô ả này bây giờ thì quả thật rất tàn nhẫn. Nhưng Lucy cũng không phải là một cô nhóc quá yếu đuối và trên hết cô nhóc không muốn bị quăng xuống dưới, Dù bị hai tên con trai lôi đi, cô nhóc vẫn chống cự quyết liệt, hai bên giằng co, không ai chịu thua ai. Lucy nhăn nhó nhìn lan can phía trước, từ đây ngã xuống chắc sẽ gãy chân mất, bọn này xem ra không phải đang đùa mà tụi nó muốn xô cô xuống thật, không thể chạy được, đành phải dùng bạo lực vậy, hi vọng đánh nhau tự vệ sẽ được nhận khoan hồng của thầy hiệu trưởng. Cô nhóc nắm chặt nắm đấm. Nhưng…

-Chết tiệt !!!! Tụi này đúng là vô dụng !

Thấy hai gã to xác chỉ là những tên ăn hại, cô gái bèo phị, “cái thùng phi di động” không thể nào đứng im được nữa đành phải xắn tay áo vào cuộc. Trong khi hai gã con trai đang giữ chặt Lucy thì cô gái béo tóm chặt lấy hai chân cô bé nhấc bổng lên, nhẹ như nhấc một tờ giấy. Lucy điếng người, cô bé không dự đoán trước được tình huống này và bị khiêng ra ngoài ban công…

-Bay xuống vui vẻ nhé ! Con nhóc xấu số…

Kim trừng mắt mỉm cười hài lòng khi thấy Lucy bị ném ra ngoài…

-Á..Á..Á…!!!!!!!

“Giỡn hả trời ? mình chưa muốn chết mà….”

Cô bé sợ hãi nhắm chặt mắt một cách tuyệt vọng…Nhưng ngay giây phút cô bé bị hất ra khỏi lan can thì có một cánh tay cứng như thép bất ngờ nắm lấy cổ áo cô từ phía sau và giật lại. Lucy ngã nhào ra sau, đã có một người nào đó đỡ lấy cô. Cả đám người của Kim nhao nhao lên khi thấy vị khách không mời mà đến này. Sau vài giây định thần, Lucy quay lại nhìn người mới cứu mình với khuôn mặt tái mét. Toàn thân cô nhóc vẫn còn run run..

-Kei…

Người vừa cứu Lucy chính là anh bạn sao đỏ đáng ghét. Và đây là lần thứ hai cô nhóc nằm gọn trong lòng cậu, Cậu nhóc thì cúi xuống sát mặt Lucy với đôi mắt mở to tò mò:

-Hở ? Lại là bạn nữa sao, Lucy ? sao mà hay gây thù chuốc oán với người khác quá vậy ?

-Tớ…đâu có làm gì họ đâu…Lucy nói bằng giọng run run, ngước nhìn sao đỏ vẫn chưa hoàn hồn…

-Hừm… còn mấy người, đang chơi trò gì đấy?

Sao đỏ nhìn về phía đám người của Kim trừng mắt tra hỏi. Lucy giờ mới để ý, từ lúc cậu sao đỏ xuất hiện thì đám người của Kim cũng hết hung hăng, ai nấy đều tỏ ra lo lắng sợ hãi. Hình như ở cậu nhóc này có cái gì đó khiến cho người khác phải nể sợ. Phải chăng chính vì ngôi vị sao đỏ của cậu. Lucy liếc nhìn Kei có chút gì đó ngưỡng mộ. Có lẽ vì cô nhóc mới được cậu cứu xong mà…

-Tụi này chỉ đùa chút thôi. Đây không phải là việc của cậu. Thiên Di… Đừng xen vào được không? Kim lúc này mới lên tiếng nhưng thái độ đã tỏ ra dè dặt chứ không kiêu ngạo, hung hăng như khi nãy nữa. Tuy nhiên ánh mắt cô ta liếc Lucy vẫn còn ánh lên hằn học như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé ngay lập tức.

-Đùa hả ? Ờ…vậy thì lên phòng giám thị đi. Ngày mai bố mẹ bạn sẽ được lên “giỡn” với thầy hiệu trưởng. Gì chứ cố ý đẩy bạn từ lầu ba xuống không phải chuyện nhỏ đâu. Lần này thì bạn chắc chắn sẽ được chuyển hẳn sang trường khác luôn, và nếu may mắn bạn có thể ăn thử vài bữa cơm tù nữa ấy chứ. Bạn đủ 18 tuổi rồi. Đúng không?

Sao đỏ nhìn Kim với đôi mắt trừng trừng hình sự, ngay cả Lucy là nạn nhân mà cũng phải ớn lạnh, còn cô bạn kia có vẻ lúng túng thật sự…

“Mà…đánh nhau, chuyển trường…như vậy không phải phụ huynh hai bên phải lên làm việc với thầy hiệu trưởng sao…”

Lucy nghĩ ngợi và nhăn mặt. Mới đi học chưa đầy một tuần mà đã thế này rồi. Làm sao cô nhóc dám mở miệng trình báo sự việc với chú Khánh được kia chứ. “không được, không được’’. Dù là người bị hại hay người hành hung thì bị mời lên phòng hiệu trưởng làm việc với lí do đánh nhau cũng không có gì là hay ho cả. Ngay từ đầu cô nhóc cố gắng nhẫn nhịn mấy người này chỉ vì cô không muốn xung đột, không muốn gây ra rắc rối cho gia đình mà cô đang ở cơ mà. Không thể để họ tới trường giải quết rắc rối cho Lucy vì chuyện này được. Đó là chưa kể đến việc đám người này nếu bị đuổi học rồi còn có thể quay lại tìm cô trả thù giống như trường hợp của cậu sao đỏ hôm trước… Không được. Trăm ngàn lần không được…Nên giải quyết rắc rối theo hướng chuyện to hóa nhỏ là tốt hơn cả.

-Kei à ! Lucy nhìn cậu với ánh mắt khẩn thiết. – Chuyện này đừng truy cứu nữa có được không. Đây chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi. Dù sao tớ cũng không bị thương gì cả. Bỏ qua cho họ đi, tớ không muốn chuyện bé xé ra to nữa.

-Không ! Cậu sao đỏ nhìn Lucy với vẻ lạnh lùng, bình thản đáp. -Với trách nhiệm của sao đỏ, tôi không thể bỏ qua việc này được. Tôi sẽ đưa lên ban giám hiệu giải quyết. Bọn họ đáng bị đuổi ra khỏi trường từ lâu rồi. Cứ để họ ở lại phá rối sẽ ảnh hưởng rất lớn đến các bạn khác, không phải mới khi nãy họ định xô bạn xuống sân trường sao, sao còn nói giúp cho họ.

-Tớ…không muốn truy cứu nữa.

-Không truy cứu nữa hả ? Nhân từ tốt bụng quá nhỉ ? Bạn bỏ qua nhưng tôi không muốn bỏ qua. Hôm nay họ hành hung bạn, nếu không bị kỉ luật, ngày hôm sau họ sẽ lại đi hại những bạn khác, cậu nghĩ trường học là nơi nào chứ ? Sàn đấu của thế giới ngầm à ? Trường học là nơi có kỉ luật, ai vi phạm sẽ bị xử lí, không có một trường hợp nào được ưu tiên cả…

-Nhưng…Lucy nhìn Kei khổ sở, cậu sao đỏ này làm việc nghiêm túc quá, nhưng sao cậu chỉ làm theo lí mà không nghĩ gì đến tình cảnh của cô chứ, cô chỉ mới chuyển đến chưa được một tuần, cô không muốn có scandan và bị người ta quay lại trả thù…

-Hừ…chỉ vì mấy đứa vô kỉ luật này mà công việc của tớ tăng gấp đôi, đã thế suốt ngày còn phải đi bảo vệ cho mấy đứa ngốc, để tụi nó chuyển luôn sang trường bán công bên cạnh cho tụi nó tha hồ quậy phá.

-Hở ? Thể loại gì đây trời, Lucy nhìn cậu nghệt mặt. Tên này là người tốt luôn tuân thủ kỉ luật hay là kẻ máu lạnh luôn tìm mọi cách để tránh phiền phức vậy trời.

…-Kei…tớ quyết định rồi. Tớ không muốn họ phải chuyển trường, vào được Bell Lyberty đâu có dễ, mà những người này cũng sắp tốt nghiệp rồi, nếu để họ bị kỉ luật họ sẽ bị hạ hạnh kiểm, học bạ của họ sẽ có vết đen ảnh hưởng rất lớn đến sau này, bỏ qua cho họ lần này đi.

Kei nhìn đám người đang đứng túm tụm lo lắng rồi quay sang Lucy bực bội.

-Hừm…Cậu đang nghĩ cái quái gì thế ? Không truy cứu thì kệ cậu. Tớ chỉ hoàn thành chức trách của một sao đỏ thôi. Giờ thì về lớp đi, đừng có gây rắc rối cho tớ nữa.

-Kei… Đây là vấn đề của tớ. Tớ đã nói là muốn bỏ qua mà. Cậu đừng có cứng ngắc như vậy có được không ?

-Cậu phiền phức quá đấy. Về lớp đi ! Cậu sao đỏ liếc Lucy bực bội.

-Chỉ cần cậu bỏ qua chuyện này thì tớ sẽ về lớp liền. Tớ không muốn có thêm bất kì rắc rối nào xảy ra nữa, còn cậu thì đang khiến tớ gặp rắc rối hơn đó. Kei…

-Cái gì ??? Tớ vừa mới cứu cậu mà cậu dám nói với tớ bằng thái độ vô ơn đó sao. Đúng là đồ con gái không biết lí lẽ mà, đáng lẽ tớ phải để cậu đáp xuống dưới sân và nằm viện ăn cháo vài tháng thì cậu mới sáng mắt ra được.

-Hứ !!!! Cậu có thật sự muốn giúp tớ không vậy ? Lần nào cũng thế…Đừng có mới cứu tớ xong rồi lại quay sang chém tớ một nhát chí mạng như vậy nữa được không. Tóm lại là tớ muốn bỏ qua và tớ có quyền không truy cứu, còn cậu thì không có quyền truy cứu gì cả…

-Ai bảo thế ? Tớ là sao đỏ. Tớ có quyền và nghĩ vụ phải giữ gìn trật tự cho trường, việc tớ chứng kiến học sinh cố ý đẩy bạn từ lầu ba xuống sân thì tớ có trách nhiệm báo cáo lên phòng giám thị. Cậu mà còn không nhanh đi vào lớp là tớ cho cậu lên phòng hiệu trưởng luôn vì cái tội chống người thi hành công vụ đó. Vào lớp đi. Nhanh !!!

Cậu sao đỏ nhăn mặt quay sang quát lớn vì sự cứng đầu của nạn nhân ngốc nghếch mới được cậu cứu. Không! Phải nói là cả hai đều cứng đầu như nhau. Kẻ muốn khơi lên, người muốn dập tắt, cuối cùng thì nhìn nhau hầm hầm tức tối. Đám người của Kim vẫn túm tụm một chỗ nhìn họ cãi nhau và lo lắng cho số phận của mình…

- Được rồi Kei. Nếu Lucy đã không muốn truy cứu chuyện này thì hãy bỏ qua đi !

Một giọng nói ấm áp vang lên, chấm dứt cuộc cãi vã sắp nổ ra giữa hai người. Đó là Thanh Phong, hot boy của học viện BL, cũng chính là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện. Mặc dù cậu chưa bao giờ mong muốn điều này xảy ra.

…-Kim ! Lần cuối cùng tôi cảnh cáo bạn. Tốt nhất là đừng bao giờ bạn lặp lại chuyện này một lần nào nữa nữa. Nếu bạn còn tiếp tục gây rối, bạn sẽ không còn cả cơ hội chuyển sang trường khác nữa đâu.

Thanh Phong tiến về phía Kim nói bằng giọng hình sự, nghiêm khắc nhất mà Lucy từng thấy.Đôi mắt xám biếc đẹp đẽ của cậu trong vài giây đã ánh lên sắc lẻm. Lucy nhìn cậu hơi ngơ ngác. Thì ra không phải lúc nào cậu cũng là thiên thần, mà thiên thần thì cũng có lúc khiến người ta phải sợ hãi.

-Mau xin lỗi Lucy đi ! Thanh Phong vẫn nhìn đám người của Kim bằng đôi mắt nghiêm khắc, lạnh lùng ra lệnh.

-Xin lỗi cậu, Lucy ! Kim nhìn cô bé lí nhí rồi vội lãng đi chỗ khác,

-Xin lỗi Lucy !!!!

Đám bạn của cô ta cũng vội vàng chạy theo sau khi đã thốt ra câu xin lỗi một cách khó khăn. Còn cô nhóc thì vẫn ngơ ngác nhìn theo.

-Không sao chứ Lucy. Cậu không bị thương ở đâu chứ ? Thanh Phong bước lại gần Lucy lo lắng.

-Tớ không sao !

-Xin lỗi Lucy, có vẻ như tại tớ mà cậu gặp rắc rối…

-Đừng nói vậy Thanh Phong. Không phải lỗi của cậu đâu. Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi mà.

Cô bé mỉm cười. Đang đứng tần ngần thắc mắc về sự xuất hiện của Thanh Phong thì cô thấy Kei đã bỏ đi xuống cầu thang. Lucy cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ chỉ một câu nói của Thanh Phong mà lại có tác dụng cực lớn như thế, Kei đã bỏ đi mà không cự cãi lại một lời nào nữa. Chợt nhớ là mình vẫn còn chưa cám ơn vì cậu ấy đã cứu mạng, cô nhóc lon ton chạy theo sau.

-Kei !

Nghe tiếng gọi, cậu sao đỏ dừng lại hơi ngạc nhiên khi thấy Lucy đang chạy theo mình.

-Chuyện gì ?

-Cảm ơn cậu vì khi nãy đã cứu tớ ! Lucy mỉm cười với thái độ thân thiện nhất. Dù không phải là một hot girl nhưng phải công nhận nụ cười của Lucy rất là đẹp, Ngẩn người ba giây, Kei lạnh lùng bước đi tiếp và nói vọng ra sau với vẻ bình thản:

-Không cần phải cảm ơn. Vì tôi không quan tâm bạn bị sao đâu. Chỉ vì nhiệm vụ của tôi là phải bảo đảm trật tự cho trường mọi lúc mọi nơi khi tôi có mặt. Nếu không làm tốt nhiệm vụ tôi sẽ bị mất chức…

Quay đầu lại nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của Lucy, cậu sao đỏ cười nhạt:

…-Hiểu chưa? Tôi không phải cứu bạn vì muốn như vậy đâu. Tôi chỉ là chưa muốn chia tay với ngôi vị sao đỏ mà thôi…

Thấy mặt Lucy đã bí xị, gã sao đỏ hài lòng quay đi sau khi đã phang một câu cuối cùng:

…-Cho nên lần sau có bị ai đánh thì nhớ kêu tụi nó tránh xa tôi ra. Nhớ chưa ? Bạn đúng là phiền phức mà. Tôi không muốn cứu lại một con bé ngốc nghếch, rắc rối như bạn một lần nào nữa đâu!

Anh chàng sao đỏ ung dung bước đi rồi, cô nhóc giận dữ đấm “thình” một phát vào tường. Mặt đỏ bừng bừng. Kei đúng là khó ưa. Thái độ thật khó chịu. Lần đầu tiên có một đứa con trai dám làm cô nhóc tức muốn ói máu như vậy. Nếu đây không phải là nhà trường và nếu khi nãy cậu ta không ra tay cứu cô thì chắc hẳn Lucy đã quyết đấu một mất một còn với cậu ta rồi. Người gì đâu mà đáng ghét ! Tức tối quay về lớp, cô nhóc không biết rẳng Thanh Phong đang đứng quan sát mình nãy giờ,bằng một ánh mắt thích thú…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play