Một buổi sáng đẹp trời có màn sương lạnh mờ ảo.
Lucy nhẹ nhàng khoác ba lô đi ra trạm chờ xe bus. Cô nhóc có vẻ rất háo
hức cho buổi đi chơi hôm nay. Đây là kì nghĩ hè đầu tiên của cô ở vùng
đất này, thật là không thể chờ thêm một giây một phút nào nữa. Mới sáng
sớm cô đã chạy thẳng đến phong trọ hai đứa bạn rồi. Nhưng xem ra có
người cũng háo hức không kém và tới cùng lúc với cô nhóc.
-Lucy ! Tới sớm thế ?
-Phong ! tối qua cậu ngủ ở nhà thờ à ?
-Ưk ! Hôm qua nhà thờ hơi nhiều việc. Nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín
mít, Thanh Phong thở dài.-Hình như Kei còn chưa dậy thì phải. Thằng nhóc này. Rõ ràng đã hẹn 6h30 mà.
Thanh Phong bước xuống khỏi con bọ
đen đỏ của mình đi tới gõ cửa. Nhưng cánh cửa không khóa. Sau hai cú gõ
mạnh thì nó bị hé ra. Thanh Phong bước vào lớn tiếng:
-Thằng nhóc này ! Bất cẩn đến thế là cùng. Đi ngủ mà không đóng cửa lỡ ăn trộm vào thì tính sao ?
Lucy cũng lò dò bước vào. Kei vẫn chùm chăn kín mít không biết là đã có ai
vào nhà. Thanh Phong đứng chống nạnh trước cậu lớn tiếng:
-Kei ! Cậu còn định ngủ cho đến khi nào ?
Vừa nói cậu vừa tiện tay lôi cái chăn đang trùm kín trên người Kei ra…
Và…
Một cảnh tượng khiến cả hai giật mình…
Kei đang ôm Nhật Dạ…
Cả hai đều không có một mảnh vải trên người…
-Kei !!!! Nhật Dạ !!!! Dậy mau. Hai cậu đang làm cái gì thế này ????
Thanh Phong hốt hoảng vội trùm lại cái chăn lên hai người hét lớn, nghe tiếng cậu nhóc, Nhật Dạ từ từ tỉnh dậy, rồi cô giật mình nhìn xuống cơ thể và vội vàng kéo chiếc chăn lên che người hốt hoảng. Còn Kei vẫn nằm im như không nghe thấy được tiếng gọi của Thanh Phong. Điên tiết, cậu ném mạnh cái nón bảo hiểm và chạy vào nhà tắm múc một ca nước lạnh tạt mạnh vào
mặt Kei, gào lớn giận dữ:
-Kei !!!! Dậy mau lên !!!!!!!!
Giật mình khi nghe tiếng quát của Thanh Phong cộng thêm tác dụng của ca nước lạnh, Kei chậm chạp ngồi dậy đưa tay lên bóp trán. Cả đầu cậu đau buốt
quay cuồng, những viên thuốc mê vẫn chưa tan hết. Sau vài giây, cậu đã
nhận ra Nhật Dạ đang ở bên cạnh mình, cả hai đều không có một mảnh vải
tên người. Kei tái mặt. Còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra thì cậu đã
thấy cái bóng trắng trước mặt mình lảo đảo đứng dựa vào tường. Lucy đang nhìn cậu. Mặt tái nhợt…
-Lucy…
-Á Á Á…!!!!!!!!
Cô bé giận dữ gào lên rồi lao ra ngoài. Thanh Phong vội vàng chạy theo cô, không quên ném lại cho Kei một cái nhìn đầy giận dữ…
Lucy cứ cắm đầu chạy như điên về phía trước. Bây giờ cô không còn nghĩ được
gì nữa. Nước mắt cô trào ra. Cay xè, đôi môi nhỏ bé mím chặt đau đớn.
Tại sao Kei lại làm như vậy. Tại sao Kei lại có thể làm như vậy với Nhật Dạ. Tại sao cậu ấy lại phản bội lại cô. Cậu đã nói là yêu Lucy mà lại
làm ra chuyện đó sao ? Tại sao ????
-Lucy ! Lucy ! Dừng lại đi. Lucy !!!!!
Thanh Phong ôm chặt lấy Lucy giữ cô bé không để cô chạy tiếp nữa. Từ nãy đến
giờ Lucy đã lao vụt qua mấy con đường đầy xe cộ qua lại. Nếu để cô bé
mất bình tĩnh, có thể Lucy sẽ gặp tai nạn…
-Tại sao ? Tại sao
???? Lucy khóc nấc lên, cả người cô bé run rẩy rồi khuỵu xuống.-Tại sao
lại phản bội tớ ? Tại sao lại đối xử với tớ như vậy ? Tại sao ?
Lucy vẫn cứ khóc nức nở. Thanh Phong ôm chặt cô bé trong lòng cố gắng vổ về. Phải mất mấy tiếng sau cậu mới dỗ dành được Lucy về nhà, trong trạng
thái như người mất hồn.
Trong căn phòng trọ của Kei.
Đến bây giờ cậu vẫn chưa hết sốc. Nhật Dạ vẫn ngồi im bên cạnh cậu không nói gì.
-Nhật Dạ…
Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, cậu cau mày quay sang cô bé đang ngồi bên cạnh mình, cô bé cũng quay sang, có vẻ hơi bối rối.
-Nhật Dạ. Thực ra chuyện này là sao ? Tại sao tớ và cậu…
Kei ngập ngừng không nói được, khuôn mặt cậu đỏ bừng lên giận dữ. Nhật Dạ
vẫn im lặng, cô bé lúng túng tránh ánh mắt của Kei đang nhìn mình.
-Nhật Dạ. Tối qua cậu đã bỏ gì vào trong lon bia đưa cho tớ ư ? Tại sao uống
xong tớ lại gục xuống không còn biết gì nữa. Rồi khi tỉnh dậy lại thành
ra thế này…
Kei nhìn Nhật Dạ nghi hoặc, cô bé mặt đỏ bừng nhìn lên.
-Kei à…Hôm qua cả tớ và cậu đều uống say. Vì vậy chúng ta đều không làm chủ được bản thân…
-Không đúng !!! Kei quát lớn.-Tớ chỉ mới uống một hớp thì làm sao mà say được. Mà cho dù có say đi chăng nữa tớ cũng không thể làm điều này với cậu
được. Nhật Dạ. Có phải cậu cố tình dàn dựng nên cảnh này không ?
Nước mắt Nhật Dạ đột nhiên trào ra, cô bé nhìn Kei đầy oán trách nhưng vẫn
không thốt lên một lời nào. Kei nắm chặt hai vai Nhật Dạ trợn mắt giận
dữ:
-Nhật Dạ ! Cậu đã dựng nên chuyện này thật sao? Tại sao cậu lại làm như vậy ? Cậu bị điên rồi à?
-Tớ không muốn mất cậu. Tớ không thể để Lucy cướp mất cậu được. Kei ! Cậu là của tớ. Tớ phải đưa cậu sang Mỹ cùng tớ.
Nhật Dạ hét lên rồi òa khóc. Kei lặng người. Cậu không thể tin được cô bạn
thân ngây thơ, trong trắng mà cậu luôn tôn vinh như một thiên thần lại
có lúc làm ra những chuyện như thế này. Đúng là tình yêu đôi lúc cũng có thể làm cho con người ta trở nên mù quáng. Cậu thất vọng gục đầu xuống
bên cạnh Nhật Dạ đang khóc nức nở…
-Thiên Di, Nhật Dạ…
Cánh cửa mở ra. Thanh Phong bước vào. Đôi mắt hừng hực lửa đi đến trước mặt hai người bạn giận dữ.
-Các cậu đã làm gì vậy ? Các cậu điên rồi sao ?
Thanh Phong hét um lên, cậu đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Kei thì vẫn
giữ khuôn mặt lạnh tanh đứng dậy bước ra ngoài. Thanh Phong quay sang
bực bội, cậu định giữ Kei lại để hỏi cho ra lẽ. Nhưng khi nhìn thấy đôi
mắt sắc lẻm của Kei, cậu nhóc không còn đủ can đảm nữa. Kei đang mất
bình tĩnh, muốn sống thì không nên đụng vào cậu nhóc lúc này. Gạt cánh
tay của Phong trên vai mình, cậu bước ra như người mất hồn.
-Khoan đã. Kei ! Kei !!!!
Nhật Dạ đứng dậy định đuổi theo cậu bé nhưng không được, đôi chân cô ngồi
lâu bị tê nên ngã xuống sàn. Nước mắt lưng tròng. Hình bóng của Kei mờ
dần rồi khuất hẳn. Sau đó dù Thanh Phong có hỏi hàng trăm lần, Nhật Dạ
vẫn lắc đầu ngồi khóc một mình. Cô bé đang đau vì tình yêu không được
đáp lại, hay vì nhận ra có một thứ gì đó quan trọng vừa vụt qua mất…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT