Vậy là sau ngày Valetine. Lucy và Kei đã chính thức là một cặp…
Nhưng những tháng ngày vui vẻ đối với Lucy trôi qua thật là nhanh. Thấm thoắt cũng đã gần đến kì thi học kì hai…
Hôm nay là chủ nhật, Lucy cùng Bạch Dương đi đến nhà thờ chơi. Bạch Dương
không theo đạo và cũng chẳng có việc gì phải vào nhà thờ cả. Chỉ vì con
nhóc nhỏng nhẽo bên cạnh anh nằng nặc đòi vào nên anh đành chiều ý nó
thôi.
-Anh Bạch Dương, Lucy ! Hai người tới lâu chưa ?
Đang ngẩn ngơ trong vườn hoa nhà thờ thì Thanh Phong bước tới. Sau lần đi
chơi Valentine, Lucy cảm thấy áy náy với thiên thần kinh khủng, cô bé
nghĩ rằng sự khờ khạo của mình đã làm Thanh Phong bị tổn thương rất
nhiều, chắc hẳn cậu ấy phải ghét cô lắm, nhưng ngược lại với những gì mà cô bé nghĩ. Phong vẫn đối xử với cô bé rất thân thiết, nhiệt tình như
chưa có chuyện gì xảy ra. Điều này khiến cho Lucy cảm thấy được thanh
thản phần nào. Qua chuyện lần này, cô bé càng tỏ ra yêu quý cậu hơn,
nhưng là yêu quý theo kiểu bạn bè chứ không phải tình cảm giống như Lucy giành cho Kei đâu.
-Phong ! Các cậu xong việc rồi hả ? Nhật Dạ và Kei đâu rồi ? Hôm nay các cậu tới nhà tớ ăn tối nhé.
Thanh Phong mỉm cười gật đầu. Nhưng có một tiếng nói lanh lảnh vang lên khiến hai người giật mình:
-Ăn tối hả. Tốt quá, để tớ giúp cho. Tớ mới học được cách nấu ragu bò.
Mọi người nghe cô nhóc Nhật Dạ nói mà xám cả mặt. Kei và Thanh Phong nhìn
cô muốn bật khóc, Bạch Dương thì nhăn nhó liếc túi đồ trên tay mình lo
lắng rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
-Không cần đâu Nhật Dạ ! Em là khách của chúng tôi mà. Làm sao để em vào bếp được chứ.
Thực ra thì Bạch Dương không muốn uống trà thay cơm nữa mà thôi. Ấn tượng
bữa ăn tối do cô bé giúp đỡ hôm nào vẫn còn in sâu trong cặp mắt kiếng
xanh biếc của anh. Nhưng không nhận ra sự đau khổ của mọi người, cô nhóc vẫn vui vẻ:
-Anh đừng khách sáo như thế chứ. Chúng ta là người một nhà cả mà !
Mọi người nhìn nhau thở dài. Vậy là lại sắp có chuyện không hay xảy ra.
Nhưng trước khi chuyện không hay đó xảy ra thì có một chuyện khác lại
đến…
Vừa ra khỏi cổng nhà thờ, mọi người đã thấy có một chiếc xe
hơi đen bóng đậu sát bên một khách sạn gần đó. Hải Dương bước xuống xe
đi vào trong. Khoảng cách giữa nơi Hải Dương và mọi người đứng không xa
lắm, nhưng có vẻ như anh ta không nhìn thấy người quen của mình. Gặp lại con người này Lucy cảm thấy có gì đó bất an, khó chịu ùa về, những kí
ức không mấy tốt đẹp trong quá khứ cứ hiện lên quanh quẩn trong đầu cô
bé. Anh ta tới đây làm gì chứ. Tốt nhất là nên tránh mặt thì hơn. Nhưng
khi nhìn lên người anh trai đó thì mọi người hoảng hốt…
Brừm….
Một chiếc xe hơi màu trắng từ sau lưng đang lao vào anh bằng một tốc độ khủng khiếp…
-Hải Dương !!!! Coi chừng…
Lucy giật mình vội lao lên, cô bé hoảng loạn, một thứ cảm giác sợ hãi còn
lớn hơn thứ cảm giác đang hiện hữu trong đầu Lucy ùa tới. Nghe tiếng hét phía sau, Hải Dương giật mình quay lại, đúng lúc này có một người thanh niên lao tới xô ngã anh sang một bên, chiếc xe hơi trắng lao vụt qua.
Lạnh lẽo…
-Cậu chủ !!! Cậu không sao chứ ?
Mấy người vệ sĩ của Hải Dương ở gần đó vội vàng chạy lại. Hải Dương có hơi bất ngờ về
sự kiện vừa xảy ra. Nhưng với con mắt nhạy bén, anh ta cũng biết có điều gì đang đe dọa mình. Liếc con mắt sắc lẻm về chiếc ô tô trắng vừa vụt
qua, Hải Dương nở một nụ cười nửa miệng lạnh lẽo…
-Bạch Dương, Hải Dương ! Hai người có sao không ?
Đám nhóc chạy lại hai người vừa ngã lăn ra đất lo lắng. Người vừa lao tới
xô ngã, cứu mạng Hải Dương chính là Bạch Dương. Nhưng xem ra anh cũng bị đau, chiếc sơ mi trắng của anh đổi màu, lem nhem bụi đất và có vài vệt
màu đỏ do trầy xước. Cánh tay anh cũng bị trầy trụa do ngã xuống mặt
đường. Lucy vội vã đỡ anh dậy lo lắng, không biết tai nạn này có làm ảnh hưởng gì đến vết thương cũ của anh ấy không.
-Bạch Dương ! Anh có sao không ? Rút chiếc khăn tay của mình ra lau những vết bẩn trên mặt anh, Lucy cảm thấy đau xót vô cùng.
-Anh không sao, Lucy ! Em đừng lo…
-Bạch Dương ! Mắt kiếng của anh bị bể mất rồi…
Nhật Dạ cầm cặp kiếng của Bạch Dương lên ngần ngại, cặp kiếng đẹp đẽ luôn
ngự trị trên khuôn mặt thanh tú của anh bây giờ đã rạn nứt một cách tội
nghiệp. Kei đưa tay lấy chiếc kính kiểm tra, nhưng nó không còn sửa được nữa, một bên gọng đã bị gãy đôi khi cậu vừa chạm vào.
-Chậc ! Làm sao đây ?
-Anh có nhìn thấy gì không. Bạch Dương ? Thanh Phong đưa tay huơ huơ trước mặt anh kiểm tra. Bạch Dương bật cười:
-Không sao. Anh bị cận nhẹ thôi. Không có kiếng vẫn nhìn thấy được mà. Có điều cặp kính đó hơi mắc, nguyên tháng lương của anh đi tong rồi !
-Hừ ! Không cần phải tiếc cặp kính cũ mèm đó làm gì. Tôi sẽ mua đền lại cho cậu hai cặp kiếng khác còn tốt hơn nữa.
Hải Dương đứng dậy lên tiếng, lạnh lùng đưa tay phủi phủi vạt áo dính bụi,
bây giờ mọi người mới nhớ lại còn một nạn nhân nữa, nhưng xem ra anh ta
vẫn ổn, vẫn khỏe mạnh như thường, vẫn máu lạnh như thường và vẫn chết
tiệt như thường. Bốn đứa nhóc lập tức quay sang anh ta bằng con mắt hình viên đạn…
-Này ! Thái độ gì thế. Bạch Dương vừa mới cứu anh đó.
Ít ra anh cũng phải nói một lời cảm ơn đến anh ấy mới phải chứ. Từ nhỏ
đến lớn không ai dạy anh những kĩ năng giao tiếp cơ bản đó à ? Thật quá
đáng. Lucy nhìn anh ta bực bội. Ở con người này không những đạo đức có
vấn đề mà cả trình độ ứng xử cũng có vấn đề, không hiểu sao anh ta lại
là anh trai của Lucy được nữa.
-Hừ ! Anh đâu có yêu cầu ai cứu mình đâu. Là cậu ta tự lao vào thì tại sao anh lại phải cảm ơn chứ ? Hải Dương vẫn lạnh lùng.
-Anh…
Bây giờ thì Lucy đã nổi điên thật sự, hai mắt cô bé mở to giận dữ, Bạch
Dương vừa mới liều mạng xông ra cứu anh ta, vậy mà anh ta lại dám tỏ
thái độ vô ơn như vậy. Xem ra không dạy cho ông anh ngốc này một trận
thì anh ta không biết điều được. Nắm chặt nắm đấm, Lucy hùng hổ bước
lại…
-Được rồi. Lucy !!!!
Đang định lao vào tẩn cho gã
chết tiệt trước mặt một trận thì Bạch Dương đã gọi giật cô nhóc lại bằng một giọng nghiêm khắc. Đây cũng là dấu hiệu nghiêm cấm bạo lực của anh
với con nhóc khó bảo. Lucy quay lại nhìn Bạch Dương nhăn nhó, rồi quay
lên nhìn ông anh trời đánh bực bội.
-Mọi chuyện ổn rồi, đưng gây lộn nữa. Chúng ta về thôi ! Lucy !!!!
Bạch Dương cố đứng dậy đi lại nắm lấy cánh tay Lucy kéo đi trước khi cô nhóc gây chuyện. Có vẻ như những kí ức không có gì là tốt đẹp trong đêm
giáng sinh hôm nào của anh với con người vừa được anh cứu chưa hề mất
đi. Nhưng anh ta là anh trai Lucy, chính cô nhóc khi nãy cũng định lao
ra cứu anh ta nên Bạch Dương không còn muốn so đo gì nữa. Giàu lòng vị
tha và nhân ái có lẽ là đức tính đáng kính trọng nhất của anh. Lucy thở
dài. Giá mà ông anh Hải Dương đáng ghét của cô có được 1/10 đức tính này của anh ấy thì thật tốt quá…
Hải Dương vẫn đứng sau nhìn theo đám xôn xao vừa đi khuất, ánh mắt hơi buồn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT