Vậy là cũng được ba ngày kể từ lúc Lucy chuyển đến trường mới. Mặc dù vẫn còn nhiều thứ chưa quen, nhưng nhờ có sự giúp đỡ nhiệt tình của các bạn trong lớp, cô bé cũng đã dần ổn định tâm lí…

Trường học trong kí ức của Lucy là một nơi khá nhàm chán, có lẽ vì hành trình của Lucy quá đột ngột nên từ trước đến giờ cô bé chưa từng có một người bạn thân nào cả, làm sao có thể kết thân với ai chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, mà kết bạn làm gì khi cô bé không thể ở lại lâu một nơi nào đó, bạn bè càng thân thiết bao nhiêu thì khi chia tay chỉ càng cảm thấy buồn bấy nhiêu, Lucy đã từng suy nghĩ và đặt mình trước hai lựa chọn, có bạn để rồi phải buồn, hay cô đơn để không bao giờ phải buồn. Và cô bé đã chọn là sẽ không bao giờ kết bạn , làm một kẻ cô đơn cũng tốt, ít ra thì khi đi cũng không có gì phải vướng bận. Rồi không biết từ khi nào cô bé lại cảm thấy thích sự cô độc cực kì, sự cô độc làm cho Lucy cảm thấy mình được tự do, và cô đã kiêu hãnh chấp nhận nó như một phần cuộc sống của mình . Đối với Lucy thì có bạn hay không không quan trọng , điều quan trọng nhất mà cô bé phải có là sự thích ứng thật nhanh, đúng vậy, Lucy không thể ở lại một nơi quá lâu, vì vậy cô bé phải làm sao để vui thật nhanh, buồn thật nhanh, nhớ thật nhanh và quên đi cũng thật nhanh…

- Chào buổi sáng, Lucy !

Đang ngồi mơ màng với hộp sữa dâu trên miệng, Lucy bổng giật mình khi thấy Thanh Phong đang bước lại với nụ cười đẹp như thiên thần. Cô nhóc mỉm cười.

“ Sáng nay mình gặp may rồi, phải vui thật nhanh, nhớ thật nhanh mới được…”

- Đang ngồi làm thơ hả ? Cậu đã quen với trường mới chưa, Lucy ?

Thanh Phong ngồi xuống bên cạnh Lucy, sợi dây chuyền thánh giá trên cổ cậu lộ ra, lấp lánh trong nắng sớm. Cô bé cảm thấy vui vui. Từ lúc tới đây, Thanh Phong là người tỏ ra quan tâm đến cô nhất và Lucy cũng cảm thấy rất mến anh bạn đẹp trai này…

- Tớ quen rồi ! Lucy đi học cũng đã được ba ngày rồi mà.

-Lucy ăn sáng chưa ? Tớ có Hambơgơ và sanwith chà bông ngon lắm nè. Ăn cùng nhé!

Thanh Phong lục cái ba lô màu xám của mình rồi lôi ra một đống đồ ăn mà cậu quảng cáo đặt trước mặt. Công nhận là ngon thật, nhưng Lucy có bao giờ ăn sáng đâu. Bữa sáng nào của cô bé cũng chỉ có một hộp sữa là đủ rồi.

- Cám ơn Thanh Phong. Nhưng tớ uống sữa rồi. Lucy thật thà từ chối, tay cầm hộp sữa đưa lên cao lắc lắc.

-Hả.. ? Uống sữa ? Bữa sáng của cậu chỉ có một hộp sữa thôi sao ? Thanh Phong hỏi đùa.

- Ừk. Cô nhóc gật đầu bình thản.

Bỏ ăn sáng đã là thói quen từ lâu của Lucy rồi. Ngày trước ở với những người họ hàng Lucy không bao giờ có bữa sáng cả. Có lẽ vì cô bé là thành viên không mong muốn xuất hiện trong nhà họ nên không ai muốn quan tâm đến cô, và cũng có thể họ cư xử như vậy để Lucy phải bỏ đi nhanh hơn. Nếu họ tử tế thì cũng chỉ nhớ đến hai bữa ăn trưa và tối cùng Lucy mà thôi. Cô bé cũng chẳng muốn đòi hỏi gì cả, chỉ im lặng chấp nhận và tập dần thành thói quen. Khi về nhà chú Khánh, Lucy cũng được họ cho tiền tiêu vặt để ăn sáng, nhưng cô nhóc cũng không bỏ đi thói quen cũ của mình được nữa. Cô chỉ uống sữa và ngày nào cũng chỉ có sữa mà thôi…

- Cậu đang đùa tớ đấy hả Lucy ? Sáng nào cậu cũng uống sữa thôi sao ? Thanh Phong quay sang nhìn cô bé đầy kinh ngạc, cậu chỉ hỏi đùa Lucy, ai ngờ lại đúng như vậy.

- Không… tớ uống sữa và vitamin nữa. Nói rồi cô nhóc lấy ra một lọ thuốc bổ vô tư thẩy một viên vào miệng nuốt “ực” trước con mắt ngơ ngác của anh chàng thiên sứ.

- Lucy….Cậu ăn uống như vậy bao lâu rồi ?

- Lâu lắm rồi.

- Chậc !!! Mình hiểu rồi. Cậu nhóc đưa tay vò đầu nhăn mặt. –Lucy ơi là Lucy…! Cậu ăn uống như vậy làm sao mà cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể chứ. Hèn gì mà lúc nào trông cậu cũng ốm nhách, xanh xao như vậy.

-Hở..!

Ngẩn ngơ trước nhận định đầy khoa học của cậu bạn. Cô bé nhớ lại, “ xanh xao ư ?” sáng nay gì Thanh cũng nói với Lucy như vậy và còn đưa cho cô bé lọ thuốc bổ này dặn cô phải uống mỗi ngày nữa. Vậy hóa ra lí do mình xanh xao là do không ăn sáng sao ?

- Đi với tớ nào ! Anh bạn thiên sứ xách ba lô và kéo tay Lucy chạy tuốt xuống căn tin trường.

- Làm cho cháu một tô cháo cá. Nhanh nha bác !

Cậu nhóc nhanh chóng chạy lại quầy nói với bác bán hàng rồi kéo cô bé lại một chiếc bàn trống gần đó ngồi đợi. Công nhận nhanh thật. Chưa đầy hai phút bác gái bán hàng đã niềm nở bưng ra một tô cháo to đùng, bốc khói thơm phức. Lucy ngạc nhiên nhìn quanh. Không hiểu sao nhiều người xếp hàng chờ đợi mà sao cô lại được ưu tiên trước như thế, mọi người ở trong căntin cũng dán mắt vào cô nhóc và anh bạn Thanh Phong với vẻ tò mò khó chịu. Lucy ngây thơ, cô nhóc không biết rằng mình đang được ngồi cùng với hot boy của mọi hot boy ở học viện BL này.

-Còn nhìn gì nữa. Ăn đi..!

Lucy ngơ ngác nhìn lên thì anh bạn thuyết giảng tiếp :

-Trong một ngày thì bữa ăn sáng là quan trọng nhất, nó cung cấp cho bạn năng lượng hoạt động của cả ngày hôm đó. Những người muốn ăn kiêng họ có thể ăn ít vào buổi trưa hoặc tối chứ ít người nào dám bỏ cả ăn sáng vì họ biết bữa ăn này rất cần thiết. Nhưng đối với mấy người cần ăn kiêng thôi, còn Lucy thì hoàn toàn ngược lại. Tại Lucy không ăn sáng nên mới thiếu sức sống, người gầy gò, xanh xao. Học không tiếp thu và chiều cao cũng kém phát triển đó.

- Thật không ? Lucy nhìn cậu hot boy ngây ngô.

-Ừk.!

-Nếu tớ ăn sáng đầy đủ thì sẽ cao lên thật ư ? đôi mắt to tròn long lanh tưởng tượng về ba vòng hoàn hảo…90…60…90….oh year !

-Chắc chắn !

Cậu gật đầu cười, nụ cười dịu dàng đầy tin cậy, Lucy vui vẻ cầm thìa cháo đưa lên miệng. Nếu thật sự ăn sáng có thể cao lên thì chắc chắn ngày nào cô cũng sẽ ăn đầy đủ. Con gái thì ai mà chẳng muốn xinh xắn cao ráo hơn chứ, cậu nhóc hot boy đã đánh trúng vào tâm lí của cô bé rồi. Thanh Phong nhìn cô bé mỉm cười dựa lưng ra sau ghế dặn dò:

- Ngon không ! Sau này nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Nếu không Lucy sẽ không lớn được đâu.

Cô bé nghe vậy thì ngước lên, tự dưng thấy khóe mắt mình cay cay..

“Nếu không ăn uống đầy đủ sẽ không lớn được đâu”

Khi còn ở cùng mẹ và bác trai, ngày nào Lucy cũng nghe bác mình nói câu này trong các bữa ăn. Từ ngày họ mất thì đã không còn ai nói với cô bé như vậy nữa rồi. Không biết đã bao nhiêu năm rồi Lucy mới nghe lại câu này. Đã bao nhiêu năm rồi mới có người quan tâm đến cô bé như thế này…

“Ngon thật, thơm thật”.

Lucy nhớ rằng chưa bao giờ mình được ăn một tô cháo nào ngon như thế , tự dưng cô lại nhớ về những ngày yên bình thuở nhỏ của mình, cô bé muốn òa lên khóc quá, nhưng Lucy tự nhủ không thể khóc trước mặt người khác dễ dàng như thế được, dù người này có là một thiên thần…cắn chặt môi và cúi gằm mặt xuống, cô bé cố ngăn không để nước mắt chảy ra.

- Sao vậy Lucy ? Không phải cậu bị hóc xương đó chứ ? Thanh Phong lo lắng cúi xuống khi thấy Lucy cứ ngậm chặt cái thìa trong miệng mà không ăn tiếp.

- Ngon quá ! Lucy nghẹn ngào, giọng lạc hẳn đi.

- Ngon thế sao ? Ngon đến nỗi không nói lên lời sao ? Chỉ là cháo cá bình thường thôi mà. Cậu thật là kì lạ đó Lucy ! Cậu nhóc ngồi dựa lưng vào ghế mỉm cười…

Tô cháo khá là ngon, nhưng ngồi trước mặt một thiên thần nên Lucy cảm thấy hơi ngại ngại, ăn mãi mới xong. (Nói thế chứ chỉ 10 phút thôi). Thấy cô nhóc trước mặt mình hai tay ôm cốc trà nóng y như nhóc con mẩu giáo ôm bình sữa, Thanh Phong hơi buồn cười, nhưng nếu nhìn kĩ thì Lucy cũng rất đáng yêu, ngây ngô và thật thà, không hiểu sao nhìn cô bé người mới này cậu cảm thấy vui vui… thấy Lucy đặt cốc trà xuống bàn, Thanh Phong chậm rãi đứng dậy dịu dàng:

- Cậu đi về lớp trước nhé, Lucy ! Tớ phải lên phòng hiệu trưởng một lát.

Thanh Phong là bí thư đoàn trường, bình thường cậu khá là bận bịu với công việc, hôm nay là một ngày đặc biệt hiếm hoi nên Lucy mới được ngồi ăn sáng cùng cậu.

Cô bé mỉm cười gật gật đầu rồi đứng dậy tung tăng đi vào lớp. Đối với cô nhóc, hôm nay quả là một ngày đẹp trời, đẹp trời không chỉ vì được ngồi ăn sáng cùng thần tượng của mình, mà còn vì Thanh Phong đã nhắc lại cho cô những kí ức ấm áp, ngọt ngào trong quá khứ, những thứ mà Lucy tưởng rằng mình không bao giờ có cơ hội nhớ lại được nữa… Thanh Phong đúng là dễ mến thật, nếu được thì Lucy cũng muốn trở thành người bạn thân thiết của cậu ấy, mà không phải chỉ có mình Thanh Phong là đối xử tốt với Lucy, cô bé cảm thấy ngôi trường mới này ai cũng thân thiện cả. Cô bé chợt giật mình, Lucy không thể ở lâu một chỗ nào cả, đã dặn lòng là phải nhớ thật nhanh rồi quên đi thật nhanh mà, làm sao cô bé quên được khi mà ai cũng tốt với mình kia chứ, thật là khó quá…

Nhưng thực ra thì điều mà Lucy nghĩ không hoàn toàn đúng, vì mới đến hành lang lầu một cô nhóc đã nghe thấy một giọng đáng ghét:

- Hoàng Linh Đan !

Tiếng gọi chua chát cố kéo dài cái tên cô bé vang lên. Không cần nhìn cũng biết ai đang gọi mình. Kẻ duy nhất ở trường…không đối xử tốt với cô. Cậu sao đỏ đứng tựa lưng vào cửa nhìn Lucy bình thản. Gã này sau vụ chạy trốn hôm trước gặp lại Lucy vẫn tỏ ra bình thường, không có một tí ái ngại hay lúng túng gì cả. Bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Đúng là đẳng cấp của một sao đỏ mà !

- Gì vậy Thiên Di ?

-Gọi tớ là Kei !

-Ờh…Kei, có chuyện gì không?

- Xuống phòng thiết bị lấy micro và máy chiếu lên lớp. Tiết đầu, ba lớp khối 11 học chung đó. Đưa thẻ học sinh của mình cho Lucy, cậu lạnh lùng giao nhiệm vụ.

-Hở ? Sao lại là tớ ?

-Sao trăng cái gì. Cậu quên tuần này chỉ có cậu vi phạm nội quy sao? Nhanh lên sắp vào lớp rồi !

- Hừm !!! Đi thì đi, cậu đừng có rống lên như thế, bị đau họng bây giờ… Lucy vừa đi vừa làu bàu nhăn nhó. Đúng là cái số khổ sai, chỉ đi trễ có một lần mà phải làm culi suốt cả một tuần. Nhưng đây là nội quy thì đành phải chấp nhận thôi…

“ Không sao, không sao. Hai ngày…chỉ hai ngày nữa thôi….” Lucy viện ra một lý do cố gắng an ủi mình. Nhưng tự dưng cô cảm thấy ghét cậu sao đỏ kinh khủng, dù biết cậu ta chỉ đang thực thi nhiệm vụ, nhưng mổi lần trễ xe bus hay bị sai vặt thế này Lucy vẫn thấy căm căm thế nào ấy…

Trường cô nhóc tuy có những năm dãy nhà cao ngất ngưỡng nhưng lại được phân ra rất riêng biệt. Phòng thiết bị nằm ở tầng trệt dãy C, hơi xa dãy nhà A mà Lucy học, công việc đi lấy máy chiếu mổi ngày thật là mất thời gian…

“Bụp”

Đang lon ton xách chiếc máy chiếu về lớp thì một trái bóng rổ ở đâu bay thẳng vào mặt Lucy, cô nhóc nhăn mặt, đưa tay lên xoa xoa má còn thủ phạm lù lù xuất hiện. Đó là hai cô gái mặc đồng phục thể dục, một cô nàng cúi xuống nhặt trái bóng nhìn cô bé với vẻ khiêu khích:

- Chậc ! Công nhận da dầy thật, bị đập bóng trúng mà chẳng hề hấn gì.

- Vậy mới cả gan đụng vào Thanh Phong của chúng ta chứ.

Lucy vẫn ngơ ngác nhìn họ khó hiểu, cô nhóc không biết rằng hai người này là fan hâm mộ cuồng nhiệt của hot boy Thanh Phong. Từ lúc bước chân vào trường họ đã luôn tìm mọi cách mong được ở gần cậu, mong nhận được sự quan tâm đặc biệt từ chàng hot boy của mọi hot boy này, Nhưng đau một nỗi là chưa bao giờ cậu tỏ ra để ý đến họ, thế mà Lucy mới vào trường chưa đầy một tuần đã lọt ngay vào đôi mắt “xám” tuyệt đẹp của Thanh Phong rồi. Sáng nay họ đã thấy cô ăn sáng cùng cậu nhóc trong căn tin nên điều hiển nhiên là bây giờ họ phải tìm cô hỏi tội rồi…

“Renggg..”

Chuông vào lớp vang lên, Lucy giật mình, chợt nhớ đến nhiệm vụ chưa hoàn thành, cô nhóc vội vã quay lưng chạy thẳng vào lớp, không để ý rằng hai kẻ đằng sau vẫn nhìn theo cô, ánh mắt hằn học, ác cảm…

Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó. Giờ giải lao, cô bé đang thơ thẩn một mình ngoài hành lang đứng nhìn xuống sân trường thì có vài người đi tới…

- Ê con nhỏ kia !!!

Một giọng chua the thé cất lên, giật mình quay lại, Lucy thấy có ba cô gái đang đi tới, cô nàng béo phị đi giữa nhìn Lucy hất hàm:

- Tao đang gọi mày đó. Con nhỏ kia…

- Tôi ? Có chuyện gì không ?

- Mày mới tới mà đã ham thể hiện quá ha, con nhãi !

- Hả..? Ham thể hiện ? Ai cơ ? Bạn nói ai vậy ? tôi không hiểu. mà…chúng ta quen nhau hả ?

-Giả nai à ?

Lucy ngơ ngác nhìn ba cô gái đi lại phía mình với những cặp mắt sắc lẻm, hung hăng. Đột nhiên hai cô gái đẩy mạnh Lucy vào sau tường và giữ chặt vai cô bé. Cô bạn mập thì từ từ đi lại nắm cổ áo Lucy lôi lên và giơ ra trước mặt cô một lưỡi lam trắng lóa gằn giọng:

- Biết gì đây không, con nhãi !

-Dao…lam….! Cô nhóc giật mình nhìn con dao sắc lóe trước mặt.

-Hừ !!! Mày đúng là chán sống rồi nên mới dám đeo bám Thanh Phong của bọn tao đó. Mày nghĩ mày là ai hả? Một con ranh mới vào trường mà dám cả gan vượt mặt đàn chị sao ? Muốn cua hot boy của mọi hot boy trong học viện à. Ước mơ hơi xa vời rồi đấy, con nhãi ! Nếu mày còn muốn lành lặn đi học thì đừng có mà bám theo Thanh Phong nữa. Không là tao rạch nát mặt mày ra đó.

Lucy mặt tái mét, không biết phải phân trần với đám người này thế nào nữa. Giữa cô và Thanh Phong có gì đâu chứ. À mà…đúng là Lucy có mến Thanh Phong thật đó, nhưng chỉ ngồi ăn sáng cùng cậu ấy đã bị dằn mặt thế này rồi, nếu còn tiến xa hơn thì không biết còn chuyện kinh khủng gì xảy ra nữa. Cô bé lặng im nhìn ba người này không nói tiếng nào, vì Lucy biết rằng với mấy đôi tai trâu này thì họ sẽ chẳng chịu nghe cô giải thích gì đâu, láo nháo có khi lại ăn dao lam thật thì khổ !

- Ê đi thôi. Có người tới đó.

Con nhỏ đang giữ chặt vai Lucy nói nhanh với hai đứa bạn, tụi nó vội buông cô bé ra quay đi, không quên gửi lại một lời đe dọa sặc mùi xã hội đen:

-Tao cảnh cáo mày lần cuối cùng. Khôn hồn thì biết thân biết phận đi. Mày mà còn bám theo Thanh Phong nữa là chết chắc đó !

Có tiếng bước chân vọng lên từ phía hành lang, cậu sao đỏ lững thững bước lại, mắt lơ đãng nhìn xuống sân trường, rồi chợt cậu ngạc nhiên khi thấy Lucy đang đứng phía trước, mặt xanh như tàu lá. Như một phản xạ, cậu quay lại nhìn ba cô bạn mới đi ngang qua mình và tiến lại gần Lucy hỏi bằng giọng lo lắng:

- Có chuyện gì vậy Lucy ? Sao mặt bạn tái mét thế ?

-Không..không..có gì.

Cô nhóc lắp bắp, chưa hoàn hồn vội vàng đi vào lớp. Cậu sao đỏ vẫn đứng đằng sau nhìn theo, ánh mắt khó hiểu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play