Khu vườn đêm khá yên tĩnh, khác hẳn với căn phòng sáng rực ánh đèn trong lâu đài, ngoài này người ta chỉ mắc những dây đèn màu lấp lánh nên khắp nơi mang một khung cảnh huyền ảo và tĩnh mịch. Đâu đó trong bụi rậm còn có một vài con đom đóm lập lòe tìm bạn, mùi hoa dạ hương tỏa ra ngào ngạt. Nơi này thích hợp cho những đôi tình nhân hơn là đứng thơ thẩn một mình. Lucy nhìn xung quanh. Không thấy ai cả, có lẽ Bạch Dương ở trong lâu đài. Cô bé đang định đi ra chờ ngoài cổng thì có một bóng người phía trước tiến lại gần, là Bạch Dương chăng ? vì trời tối không thấy rõ nên Lucy lên tiếng:

-Anh Bạch Dương ! Có phải anh không ?

Nhưng người đi lại phía cô không phải là Bạch Dương mà là một người thanh niên lạ mặt. Anh ta mặc một bộ đồ dạ hội màu đen, cổ thắt nơ đen, nhìn thấy Lucy anh ta vui vẻ mỉm cười, có lẽ anh ta cũng là khách của buổi tiệc.

-Đi đâu thế cô bé. Buổi tiệc còn chưa kết thúc mà ?

Lucy nhìn anh ta khó hiểu, có lẽ anh ta tới trễ nên không biết đã xảy ra chuyện gì trong đó chăng?

-Có tai nạn xảy ra trong nhà hàng nên buổi tiệc kết thúc rồi. Anh không nên đi vào đó nữa.

-Xảy ra tai nạn à ? Vậy em định làm gì ?

-Tôi phải về nhà ngay.

-Vậy sao ? anh ta tiến lại nắm lấy cánh tay Lucy mỉm cười ác ý, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lẻm-Thế thì để anh đưa em về nhé, cô bé !

-Cám ơn. Nhưng ở nhà mẹ tôi thường dặn là không được đi theo người lạ. Buông tôi ra đi.

Nhìn nụ cười của anh ta Lucy cảm thấy bất an, cô bé đưa tay gỡ tay anh ta và lùi về phía sau. Nhưng người thanh niên này đã tóm luôn cánh tay còn lại của Lucy giữ chặt, cười nhạt :

-Em đúng là một đứa bé ngoan đó…

Cùng với câu nói của gã là một cái gì đó đau nhói ở phía sau gáy Lucy, cô bé ngất lịm đi, bóng đen sau lưng cầm chiếc kìm chích điện đỡ lấy Lucy mỉm cười…

-Lucy !!!

Đúng lúc này thì Bạch Dương đi ra, nhìn thấy Lucy bị đám người lạ mặt bắt cóc, anh xông vào đấm ngã tên đang giữ Lucy rồi đỡ lấy cô bé, nhưng có hai gã khác lôi anh ra, giữ chặt, rồi một bàn tay lạnh ngắt đập mạnh vào sau gáy anh. Bạch Dương cũng gục xuống đất. Bất tỉnh. Cả hai người đều được đưa lên một chiếc xe hơi màu đen đang chờ sẵn và phóng vút đi. Sự việc xảy ra quá nhanh nên không một ai biết được hai người đã bị bắt cóc. Khu vườn lại trở về trạng thái yên tĩnh như ban đầu, chỉ còn những tiếng dế kêu ran và tiếng xe cảnh sát cùng cứu thương đang hú còi lao tới…

Chiếc xe hơi màu đen cùng vài chiếc khác lao nhanh trên đường quốc lộ mang theo hai con tin đang bất tỉnh, họ bị trói chặt hai tay chân và đặt ở băng ghế sau, đến một đoạn đường vắng, người thanh niên khi nãy móc điện thoại ra gọi cho một số lạ.

-Bố à ! Lão già đó thoát rồi, nhưng con đã bắt được hai đứa cháu của lão ta. Hình như thằng đeo kính biết chuyện này. Con sẽ đem tụi nó tới ngay bây giờ. Chúng ta sẽ dùng hai đứa này dụ lão ta tới.

Gã tắt máy và quay ra phía sau nhìn hai người đang bất tỉnh, Lucy đang nằm mê man bên cạnh Bạch Dương, gã cười nhạt rồi ra lệnh cho xe chạy thẳng tới một cây cầu vắng người qua lại. Ở đó đã có ba chiếc ô tô đen đang chờ sẵn. Một người đàn ông trung niên cũng mặc trên người bộ đồ dạ hội màu đen đi tới, bên cạnh ông ta là người thanh niên trong trang phục trắng toát, mái tóc hơi dài đỏ rực, tai đeo bông thánh giá bằng bạch kim và trên khóe mắt trái có một vết xăm hoàng tuyền cũng có màu đỏ rực.

Chiếc xe chở Lucy và Bạch Dương dừng lại, hai tên thuộc hạ đi tới kéo họ xuống trước mặt người đàn ông đó và lui ra sau. Sau đó thì có một gã đi tới cầm chai nước suối tạt mạnh vào mặt Bạch Dương, anh từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Lucy bị trói chặt đang nằm bên cạnh mình, Bạch Dương đã mơ hồ nhận ra được hoàn cảnh hiện tại. Anh cố vùng mạnh người, nhưng vô ích vì cả hai tay chân đều bị trói chặt. Lúc này gã áo trắng có vết xăm hoàng tuyền trên khóe mắt đi lại nắm tóc anh kéo bật dậy. Bạch Dương nghiến răng, gã áo trắng vẫn lạnh lùng giữ chặt mái tóc của anh lôi ngược đầu ra sau, đôi mắt anh ngước lên giận giữ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Ông ta cúi xuống nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi bằng giọng khô khốc:

-Mày biết tập tài liệu về công ty BIAT của lão Khánh để đâu phải không. Bọn tao đã lục tung căn nhà lên nhưng không tìm thấy gì cả. Mày đã biết chuyện này hẳn mày cũng phải biết nơi lão ta cất giấu nó. Mau nói cho tao biết nơi đó nếu như mày còn muốn sống.

Bạch Dương cười nhạt nhìn gã trừng trừng:

-Muốn sống ấy hả ? Cây cầu này là đâu thế ? Nó nằm ngoài thị trấn phải không ? Bọn mày đã đưa tao tới đây mà vẫn nhân từ chừa cho tao một con đường sống sao ? Nực cười.

Người đàn ông từ từ đứng dậy quay về phía gã thanh niên mặc đồ dạ hội.

-Hải Dương. Xem ra thằng này đúng là biết nơi cất giữ đó…

Nghe ông ta nói, gã này gật đầu, đi lại cười nhạt đưa mắt ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ bên cạnh. Lập tức mấy tên này lao vào dùng nắm đấm, đánh tới tấp vào mặt Bạch Dương…

Trong khi đó, từ tòa lâu đài tráng lệ, một chiếc taxi và chiếc mô tô như con bọ đen đỏ cũng lao vội ra ngoài thị trấn…

Những âm thanh ồn ào được tạo nên bởi tiếng đấm đá, quát tháo đã khiến Lucy tỉnh dậy, cô bé cựa người, chợt thấy vai và lưng mình đau nhói. Sau vài giây định thần, Lucy thấy cả người mình bị trói chặt và nhìn về phía ồn ào trước mặt. Cô bé giật mình khi thấy Bạch Dương cũng bị trói chặt và đang bị một đám người đánh tới tấp, mặt mũi thâm tím, chiếc sơ mi trắng lấm tấm máu từ trên đầu, trên mũi chảy xuống, cô bé nghiến răng giận giữ. Đám người kia chưa biết cô bé đã tỉnh dậy, chúng vẫn tra khảo Bạch Dương về nơi cất giấu một tập tài liệu mật nào đó. Lucy nhìn thấy gã áo trắng nắm cổ áo Bạch Dương gằn giọng:

-Mày đúng là cứng đầu mà. Tao hết kiên nhẫn với mày rồi đó. Tao hỏi lại lần cuối cùng. Tập tài liệu đó ở đâu ?

Bạch Dương vẫn lạnh lùng nhìn gã, máu từ khóe miệng nhòe ra.

-Tao không biết, sao mày không đi hỏi ông nhà báo ấy.

Gã dằn mạnh đầu Bạch Dương xuống đường trừng mắt:

-Tiếc là lão ta không còn nói được gì nữa rồi, mà mày cũng sắp được đi gặp lão rồi đó. Nếu mày đã không chịu khai ra nơi cất giữ những tài liệu đó thì tao không cần giữ mày lại làm gì nữa…

Gã vừa nói vừa rút trong người ra một con dao sáng loáng, nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt sắc lạnh và từ từ giơ lên…

-BẠCH DƯƠNG !!!

Lucy cố vươn người tới gào lớn, Tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía cô, cô bé mặt tái nhợt đang hướng về gã áo trắng với đôi mắt sợ hãi và giận dữ. Như nhớ ra điều gì, gã thanh niên tên Hải Dương đi tới trước mặt Lucy cười nhạt:

-Hửm ! Quên mất còn con nhóc này nữa.

Bạch Dương nhìn sang Lucy hốt hoảng, điều mà anh không mong muốn nhất đã xảy ra…

-Sadis !

Hải Dương đưa mắt ra hiệu cho gã áo trắng đang cầm trên tay con dao. Tên này chầm chậm đi lại, rồi chợt ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn Lucy tiếc nuối, gã tặc lưỡi.

-Tiếc quá ! con bé này khá đẹp. Sadis đưa tay nắm lấy gáy cổ áo Lucy nhấc lên nhẹ như một con mèo.-Trông cứ y như búp bê vậy. Giết con bé thật hả Hải Dương ?

Bây giờ thì Bạch Dương đã mất bình tỉnh thật sự, anh nhìn theo Lucy, cả người run rẩy khi cô bé bị tên sát thủ đưa ra thành cầu. Chỉ cần một cái thả tay nhẹ là Lucy sẽ rớt xuống sông ngay lập tức. Hải Dương có vẻ nhận ra sự hốt hoảng của anh, gã mỉm cười đắc thắng liếc nhìn Lucy lạnh lùng:

-Cơ hội cuối cùng của mày đó. Nếu mày không nói cho tao biết nơi cất giữ tập tài liệu của lão Khánh. Con bé đó sẽ bị ném xuống sông làm mồi cho cá ngay lập tức.

Bạch Dương nhìn Lucy, sau cú chích điện cô bé có vẻ yếu hẳn đi, cô bé cũng đang nhìn sang anh với đôi mắt khó hiểu, đến bây giờ cô vẫn chưa biết tại sao mình và Bạch Dương lại bị bắt tới đây, và những người này thực sự cần gì ở hai người, tập tài liệu mà họ nhắc đến là gì chứ ?

-Lucy…

Bạch Dương nghiến chặt răng, mồ hôi vã ra trên trán, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi hình bóng bé nhỏ của Lucy bên thành cầu.

-Bọn tao không có nhiều thời gian đâu, mày định nói ra hay để tao ném con bé kia xuống sông ? Hải Dương nhìn anh cười nhạt. Chỉ cần biết nơi cất giữ tập tài liệu, cả hai người nhất định sẽ bị giết và ném xác xuống sông phi tang, Bạch Dương biết điều này nên anh đã cố gắng không khai ra, nhưng Lucy đã bị bọn chúng đem ra làm con tin uy hiếp, nếu anh không nói cô bé cũng sẽ bị đánh dã man như anh, phải làm sao để kéo dài thời gian đây ?

-Tao không biết. Đó là tập tài liệu mật của chú Khánh, ngoài ông nhà báo trợ lí bị tụi mày ném xuống từ lầu ba khi nãy thì không còn ai biết đến nơi cất giữ cả…

Nghe anh nói xong, Hải Dương đưa chân đạp mạnh lên ngực anh bực bội.

-Chết tiệt. Mày nghĩ là mày đang nói dối ai vậy hả ? Nếu mày muốn giữ bí mật như vậy thì tao sẽ cho hai đứa mày im lặng mãi mãi luôn.

Bạch Dương nghiến răng nén đau cố lao người về phía Lucy hét lớn:

-Dừng lại. Cô bé đó không biết gì về chuyện này cả. Không được giết nó…Lucy….

-Vậy thì mau khai ra nơi cất giữ đi, nếu không mày sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu. À mà không nói cũng được. Rồi bọn tao cũng sẽ bắt được lão nhà báo đó thôi. Còn mày ! Để xem mày chịu được bao lâu. Mày mà chết sẽ đến lượt con bé kia ngay.

-Á Á Á….!!!!!

Gã vừa nói vừa đạp mạnh lên vai Bạch Dương. Lucy nhăn mặt quay đi, cô bé có nghe thấy một tiếng “rắc” của xương vai bị gãy. Tên khốn muốn vờn anh ấy cho đến chết sao? Thấy Bạch Dương nằm dưới đất, ánh mắt vẫn nhìn về mình lo lắng, cô thấy đau nhói trong lòng. Trước giờ, trong bất kì hoàn cảnh nào, Lucy cũng đều tỏ ra hữu dụng, cô không muốn trở thành gánh nặng làm vướng chân ai cả. Nhưng bây giờ, Bạch Dương đang vì cô mà bị người ta hành hạ, vậy mà Lucy vẫn không làm được gì. Khuôn mặt cô nóng bừng lên. Giận dữ…

Rồi Lucy cúi xuống, ánh mắt chợt sắc lẻm, cô bé mỉm cười khô khốc, nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt kiêu hãnh chỉ xuất hiện mỗi khi Lucy đối mặt với nguy hiểm. Sadis ngạc nhiên quay sang nhìn cô bé tò mò :

-Hửm ? Có gì đáng cười lắm sao? Cô bé !

Ngước đôi mắt bình thản lên nhìn Bạch Dương, cô bé mỉm cười đồng thời co người lên…

-Xin lỗi vì em đã trở thành gánh nặng cho anh, Bạch Dương !!! Nói rồi Lucy quay ngoắt lại kẻ đang giữ mình đạp thẳng thật mạnh vào mặt gã….

…-Bye bye !

Sadis loạng choạng ngã người ra sau, còn Lucy thì thoát khỏi tay gã rơi xuống dòng sông lạnh lẽo bên dưới…

-Lucyyyyy….!!!!!!!!!!!!!!

Bạch Dương hốt hoảng lao người lên, nhưng vô ích, anh đã bị trói chặt. Cả đám người kia cũng quay lại bất ngờ, không ai nghĩ rằng một đứa con gái nhìn yếu đuối như Lucy lại dám làm một hành động liều lĩnh như vậy…

-Dừng lại !!!!

Nhưng đúng vào lúc Lucy đạp Sadis và lao ra sau thì có một chiếc mô tô đen đỏ từ chân cầu lao vụt lại. Rồi một cậu nhóc ngồi sau nhoài người ra hét lớn…

-Dừng lại. Dừng lại ! Dừng lại…

Và ngay giây phút mà Lucy rời khỏi tay Sadis rơi xuống sông chiếc mô tô đã lao tới quét một vòng elip qua thành cầu, cậu nhóc nhanh tay tóm lấy Lucy và ôm chặt cô bé, chiếc xe lỡ đà hất cả hai người vào thành cầu. Cậu nhóc nhăn mặt ôm chặt Lucy trong lòng, lưng bị giáng “rầm” một phát vào thành cầu có vẻ khá đau.

-Ui da !!!

Cậu nhăn mặt suýt xoa, dần thả lỏng Lucy ra, vì được cậu ôm chặt che chở nên Lucy vẫn bình an vô sự, lúc này cô bé mới từ từ mở mắt ra, nói bằng giọng run run:

-Ke..i..!!!

-Hừ ! Cậu bị sao vậy Lucy. Trời lạnh lắm đấy, cậu muốn tắm sông trong thời tiết như thế này sao?… Kei từ từ đỡ Lucy ngồi dậy và dùng con dao nhỏ cắt dây trói cho cô bé.

-Kei ! sao cậu lại ở đây ? Lucy loạng choạng bám lấy cánh tay Kei đứng dậy, cô bé vẫn còn bị choáng. Vừa bị chích điện, vừa phải trải qua cảm giác mạnh mà…

-Lucy ! Kei ! hai cậu không bị thương chứ ?

Người vừa lái chiếc mô tô và quay một vòng điệu nghệ khi nãy đang tháo chiếc nón bảo hiểm và lo lắng chạy vội lại phía Lucy. Đó chính là Thanh Phong-thiên sứ tốc độ trên đường đua. Lucy nhìn cậu bất ngờ.

-Phong ! Sao các cậu lại biết tớ ở đây ?

Thanh Phong mỉm cười móc chiếc điện thoại trong túi ra bấm nút gọi, chuông điện thoại vang lên, đó là điện thoại của Bạch Dương. Thì ra ngay khi tỉnh lại, anh đã vội luồn tay vào túi bấm điện thoại gọi bừa vào một số nào đó và mở loa ngoài để họ nghe được cuộc nói chuyện của anh. May mắn thay, số máy anh gọi lại là của Thanh Phong…

-Vì tớ nhận được một cuộc gọi kì lạ. Theo nội dung đối thoại, tớ biết ở chân cầu ngoài thị trấn có người gặp nạn và cầu cứu tớ. Bọn tớ đành bàn giao công việc lại cho Nhật Dạ và lao vội tới đây. Cũng may là hai người không sao…

Kei hắt ánh nhìn về phía những người trước mặt và dừng lại ở Bạch Dương đang bị thương nặng nằm dưới đất, lanh lùng:

-Hừm. Quậy ở nhà hàng chưa chán sao mà còn ra tận đây thế. Các người muốn gì ở hai người này. Thả người thanh niên kia ra mau.

-À !!! Xin lỗi vì chuyện xảy ra ở nhà hàng Galaxy nhé ! Nhưng mà Thiên Di, Thanh Phong! Đây là chuyện riêng của chúng tôi. Tốt nhất là các cậu đừng xen vào. Một hành động sơ suất của cậu cũng có thể ảnh hưởng đến công việc làm ăn của hai gia đình chúng ta đó.

-Chính các người gây sự với gia đình chúng tôi trước mà bây giờ còn giở gọng đó ra được sao ?

-Được rồi, tôi sẽ tới nhà họ Hà để xin lỗi sau, bây giờ các hãy cậu đi khỏi đây đi.

Hải Dương tiến lại trừng mắt nhìn Kei, ở con người này toát ra vẻ gì đó vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn đối với kẻ thù, ánh mắt gã dừng lại ở khuôn mặt bình thản của Kei, gã gằn giọng:

-Giao con bé đó cho tôi !

-Nếu không thì sao ? Kei nhìn lại vẻ thách thức

Đột nhiên một con dao ở đâu lao vụt vào mặt Kei, cậu giật mình né sang một bên nhưng con dao đã kịp rạch một đường trên mặt cậu. Đúng lúc đó Sadis lao vào, kẻ phóng ra con dao đó chính là hắn. Kei chỉ kịp đẩy Lucy ra sau và đưa tay lên đỡ cú đá từ trên cao của hắn giáng xuống vai mình, cánh tay cậu bị đá gạt sang một bên, khá đau, Kei hơi nhăn mặt nhưng cậu cũng nhanh không kém, lao lên tung một cú đá vào bụng gã rồi lao ra chắn trước mặt Lucy. Thanh Phong vội vàng chạy tới rút ra hai con dao nhỏ và phóng thẳng vào Sadis. Sadis cười nhạt và dùng con dao trên tay gạt phăng mấy cây phi đao của cậu trước khi chúng kịp chạm vào người mình…

Một đối thủ đáng gờm. Cả hai người thủ thế ngước nhìn tên sát thủ trước mặt, Lucy vẫn đứng sau họ run rẫy, tim cô bé đập mạnh trong lồng ngực. Mọi việc đã vượt qua sự tưởng tượng của Lucy. Trước mặt cô bé không còn phải là những tên du côn đường phố hay những kẻ móc túi tầm thường nữa, mà là những kẻ giết người chuyên nghiệp, được đào tạo một cách bài bản. Nhưng rốt cuộc thì những người đó muốn gì ở cô và Bạch Dương ? Lucy vẫn không thể hiểu được…

-Muốn đánh nhau sao ? Kei cười nhạt bẻ tay rắc rắc…

-Chạy đi…Thiên Di…Phong… Đưa con bé đi khỏi đây ngay…

Bạch Dương nằm rạp dưới đất, vết thương trên người anh quá nặng, anh không còn gượng dậy được nữa nhưng vẫn cố gào lên với ba đứa nhóc trước mặt.

-Chạy à ? Trễ rồi !

Hải Dương phẩy tay, đám thuộc hạ của gã lập tức chĩa những khẩu súng đen ngòm, lạnh lẽo về phía ba người, ba đứa nhóc lạnh sống lưng, quả thật mọi chuyện rắc rối hơn họ tưởng. Thanh Phong mỉm cười, hai tay giơ lên cao nhìn Hải Dương xoa dịu :

-Khoan đã nào ông anh ! Có cần phải đến mức này không. Bốn mạng người chết cùng một chổ sẽ to chuyện với cảnh sát đó…

Hải Dương cười nhạt lạnh lẽo:

-Đừng lo ! Hơi phiền một tí nhưng tao sẽ chịu khó sai đám đàn em đem xác tụi bay rãi mổi đứa một nơi khác nhau. Nếu cần thiết tao cũng sẽ cho tẩm xăng đốt xác tụi bây rồi mới đem quăng xuống sông làm mồi cho cá, đảm bảo không một ai có thể nhận ra được đâu.

-Chậc ! Đúng là gừng càng già càng cay mà, nhưng sao ông anh không đem tụi này lên núi chôn luôn cho chắc ăn, ném xuống sông chắc gì cảnh sát không tìm được xác chứ, họ mà làm một cuộc xét nghiệm AND là sẽ lần ra chân tướng ngay, đến lúc đó thì ông anh không chỉ rắc rối với cảnh sát đâu, anh trai tôi sẽ tìm anh xử đẹp đó…

-Ý kiến hay đấy ! Nhưng tao nghĩ đốt tụi bay thành tro rồi rãi xuống sông là chắc ăn nhất, khỏi phải đi đâu xa mà vẫn chắc chắn là những người nhà họ Hà không biết được chuyện này.

Thanh Phong mỉm cười nhìn hắn với ánh mắt đầy thán phục. Quả là kẻ chuyên làm việc ác. Kinh nghiệm đầy mình. Kei và Lucy thì tim đập loạn xạ liếc nhìn cậu đầy trách móc. Thiên thần cười thì rất đẹp nhưng xem ra cậu cười không đúng lúc rồi….

“Hết chuyện rồi hay sao mà cậu ấy lại đi gợi ý cho gã đó cách xử lí xác tụi mình chứ, Phong ơi là Phong…”

-Nếu không còn gì trăn trối nữa thì vĩnh biệt nhé. Lũ nhóc !

-Dừng lại. Lucyyyy…

Bạch Dương hoảng hốt gào lên, nhưng anh đã bị Hải Dương đạp mạnh vào người nằm rạp dưới đất. Nhìn anh bằng nụ cười nửa miệng, gã lạnh lùng:

-La hét cái gì ? Im lặng mà xem đi. Rồi sẽ đến lượt mày ngay thôi !

Những khẩu súng đen ngòm chĩa vào ba đứa nhóc chuẩn bị siết cò. Lucy sợ hãi níu chặt lấy tay Kei run rẩy, khuôn mặt cô bé tái nhợt, hai cậu nhóc liếc vội ra dòng sông lạnh lẽo phía sau. Không còn cách nào khác là nhảy xuống đó, mặc dù rất nguy hiểm nhưng đây là con đường thoát thân duy nhất lúc này, nhưng điều mọi người lo lắng mà không thể bỏ đi được là Bạch Dương. Với tình trạng “ ngàn cân treo sợi tóc” như vậy thì không thể cứu anh ấy được. Phải bỏ lại Bạch Dương ở đây sao…

Đúng vào lúc nguy hiểm nhất…

-Dừng lại ! Dừng lại…

Từ phía chân cầu một người đàn ông đang chạy tới, áo quần xộc xệch, chiếc cavat lỏng bị lệch sang một bên. Đó chính là chú Khánh, khuôn mặt tái nhợt của ông hướng về đám nhóc lo lắng, lúc này thì người đàn ông trung niên ngồi trong xe hơi mới bước ra nhìn ông lạnh lùng:

-Mặc dù tôi đã gọi cho ông từ lâu. Nhưng xem ra ông đến hơi trễ đó, ông bạn.

Trần Khánh không nói gì, ông thở dốc nhìn Bạch Dương đang nằm dưới đất, cả người nhuộm máu. Chân mày ông nhíu lại, có một chút gì đó đau đớn thoáng qua…

-Tập tài liệu đâu rồi ? Nếu ông không đưa ra tôi sẽ giết từng đứa nhóc đó cho đến lượt ông đấy.

-Tài liệu ? Thanh Phong cụp đôi mắt suy tư.-Vậy ra chuyện này là có thật à ? Việc công ty BIAT gây ô nhiễm môi trường khiến phát sinh bệnh ung thư phổi cho cả một vùng là sự thật sao. Và chú Khánh…

-Chính là nhà báo đã nắm được những tài liệu bằng chứng về chuyện này. Hải Dương đưa lên miệng điếu thuốc nhìn Thanh Phong lạnh lẽo.-Nếu bên tòa án có được những chứng cứ đó và khởi tố, giám đốc công ty hiện nay chính là tôi có thể phải vào tù. Mặc dù nếu tôi đi khỏi đây sẽ không sao đâu, nhưng như vậy sẽ mất đi 1/5 vốn làm ăn của công ty gốc. Những tập tài liệu mà ông ta có thực ra là do con gái của ông ta tìm ra cách đây một năm, nhưng đã có người dựng ra một vụ tai nạn và khử cô ta rồi, cứ tưởng ông ta đã bỏ ý định điều tra việc này, nhưng xem ra bây giờ thì ông đã quyết định công khai những tài liệu này rồi nhỉ ? Thế nào ? Trò chơi thám tử kết thúc được rồi chứ ? Ông nhà báo đầy nhiệt huyết. Ngay bây giờ tôi sẽ cho ông cùng lũ nhóc này đi xuống bầu bạn với gã trợ lí của ông luôn.

-Dừng lại !

Trần Khánh hoảng hốt khi thấy đám thuộc hạ của Hải Dương chĩa súng vào ba đứa nhóc. Ông cúi mặt rồi nhìn sang người đàn ông trung niên, nói bằng giọng khó khăn:

-Hoàng Tuyền. Dừng lại đi, thuộc hạ của ông đang chĩa súng vào con gái ông đấy, ông sắp giết chết con gái ruột của ông đấy. Đồ khốn…

Người đàn ông tên Hoàng Tuyền trợn mắt kinh ngạc, tất cả mọi người đều bị bất ngờ, sau vài giây im lặng, ông ta nhìn lại Trần Khánh với vẻ khinh bỉ, lạnh lùng:

-Ông lại muốn giở trò gì nữa đây ? Trò đùa nhạt nhẽo đó không cứu được mạng ông đâu.

Trần Khánh dựa lưng vào thành cầu nhìn Hoàng Tuyền, đôi mắt ông lộ vẻ đau khổ, khuôn mặt nhăn nhó như cố trói chặt một điều gì bí mật, và giờ thì nó đang cố buột tung ra…

-Tôi không đùa ông đâu. Cô bé kia. Ông đưa tay chỉ vào Lucy-Chính là con gái ruột của ông đấy. Nó là giọt máu mà ông đã nhẫn tâm gieo vào người Hoàng Hà để rồi vì thế mà cả hai anh em cô ấy đều bị vợ ông giết chết. Tôi nghĩ có lẽ ông không biết con bé vẫn còn sống đâu, thậm chí ông còn không thể biết được có sự tồn tại của nó trên đời…Nhưng sự thật thì nó chính là con gái ông. Nếu không tin tôi, ông có thể đem nó đi xét nghiệm AND. Nhưng nếu bây giờ ông giết nó tôi tin ông sẽ phải hối hận suốt đời. Người ta vẫn nói “hổ dữ không ăn thịt con”, ông có thể hại chết người mình yêu, phản bội lại bạn bè, nhưng chắc không mất nhân tính đến nỗi giết luôn cả con gái ruột của mình chứ ?

-Cô bé đó…thật sự là con gái của tôi và Hoàng Hà sao ? Hoàng Tuyền nhìn Trần Khánh có vẻ hoang mang.

-Đúng vậy, con bé là con ruột của ông.

Lucy sững người nhìn chú Khánh, đầu óc cô bé quay cuồng. Những gì chú ấy mới nói không khác gì tiếng sét đánh ngang tai cô.

“Có phải mình đã nghe nhầm hay không ? Không..không thể nào…”

Hoàng Tuyền cũng có vẻ kinh ngạc lắm, ông đưa mắt nhìn Lucy như tìm về quá khứ xa xôi của mình, quả thật cô bé nhìn giống Hoàng Hà như đúc. Ông ta cũng nhớ rằng. Ngày trước từng có người nói cho ông biết Hoàng Hà đã mang giọt máu của ông. Cứ tưởng rằng hai anh em họ đã chết, đứa trẻ đó chắc cũng không còn sống… Vậy mà bây giờ…

Chợt có tiếng còi của mấy chiếc xe cảnh sát rú lên và lao về hướng cây cầu. Mấy gã mafia lo lắng nhìn ra sau…

-Bố à, chúng ta phải rời khỏi đây ngay…

Nghe tiếng Hải Dương gọi, ông ta giơ tay ra hiệu im lặng, nhìn lại Lucy một lần nữa rồi quay sang Trần Khánh lạnh lùng:

-Được rồi. Trần Khánh ! Hôm nay tôi tạm tha cho ông. Nhưng nếu ông dám nói dối tôi chuyện khi nãy, ông sẽ phải hối hận đó. Và đừng dại dột làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa, tôi sẽ lấy tập tài liệu của ông vào lúc khác, ông cũng có thể đốt bỏ nó đi nếu ông muốn, nhưng nếu ông có ý định đem ra đe dọa đến con trai và công ty của tôi. Ông sẽ chết chắc đấy.

-Tha cho chúng thật sao, bố ? Hải Dương nhìn ông cau mày.

-Ừ…Đi thôi.

Đám người của ông ta vội vã leo lên xe và lao đi thẳng. Mọi người chạy lại đỡ Bạch Dương dậy, vết thương trên người anh khá nặng, có lẽ vì quá đau mà anh đã bất tỉnh và được đưa vào bệnh viện cấp cứu…

Lucy thì được đưa về nhà trong trạng thái như người mất hồn. Những gì nghe được từ chú Khánh quả thật khiến cô bé sốc nặng. Thanh Phong và Kei không dám rời khỏi cô nửa bước. Họ lo lắng cho Lucy rất nhiều, lúc này tâm lí Lucy không ổn định, cô bé có thể sẽ làm những chuyện ngu ngốc…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play