Cô gái cứng đầu này!
Cư nhiên chơi trò ‘không từ mà biệt’!
Táp Nhĩ đứng
trước cửa sổ sát đất của văn phòng, con ngươi đen mang theo lửa giận
bừng bừng nhìn chằm chằm phía trước, nhưng suy nghĩ lại quay về hôm qua, lúc ở bệnh viên nghênh đón hắn, không phải là cô gái khiến hắn không có lòng dạ đi làm, mà là một đám người xa lạ.
Hắn cho rằng cô sẽ lại tinh nghịch mà xuất hiện ở sau lưng hắn, nghịch ngợm nói: “Tiên sinh, tìm người sao?”
Kết quả, có người nói những lời đó, nhưng người lên tiếng lại là y tá, lúc này hắn mới giật mình cảm thấy có chuyện kì lạ.
Sau đó hắn hỏi bác sĩ mới biết được, cô mang theo người mẹ có bệnh tình nguy kịch trở về quê nhà ở Đài Loan rồi.
Muốn ở một hòn đảo nhỏ trên bản đồ tìm kiếm đã rất khó, nhưng còn tìm một cô gái mang người bệnh, hẳn là rất dễ dàng.
Nhưng điều khiến
hắn tức giận khó tiêu chính là, hắn cho rằng sự khác thường tối qua của
cô là vì buổi phỏng vấn, cho nên hắn cũng nói thẳng rõ ràng với cô, quan hệ giữa bọn họ mãi mãi sẽ không kết thúc, chỉ cần cô mở lời đòi tình
yêu của hắn, hắn sẽ dậng tặng ngay lập tức, hắn cũng đã hứa, nhưng…nhưng cô cư nhiên sau khi diễn xong cảnh cô nàng hám tiền, liền biến mất
không thấy đâu nữa!
Hắn có tai tiếng như vậy, thì không đáng tin tưởng sao?
Chỉ cần để hắn tìm được cô, nhất định hắn sẽ trừng phạt thật tốt cô gái dám cả gan đá hắn ra khỏi thế giới của cô này!
“Đi vào không cần lên tiếng sao?” Bóng người bên cạnh lắc lư, khiến Táp Nhĩ lấy lại tinh thần.
“Mình có gõ cửa, nhưng mà thấy dáng vẻ rất có cảm hứng với bầu trời hôm nay của cậu, cho nên không dám làm phiến cậu mà!”
Đây là lần đầu
tiên anh nhìn thấy biểu tình mất mác này ở trên gương mật Táp Nhĩ, không ngờ sức mạnh của tình yêu này quả thực vĩ đại, có thể hoàn toàn thay
đổi triệt để một con người.
“Có phải mình cho cậu ít việc quá hay không, cho nên cậu mới rãnh rời chờ mình nhìn trời xong?” Táp Nhĩ khí lạnh bức người nói.
“Không không không! Một chút cũng không ít, không ít, xin hỏi Tổng giám đốc gọi gấp tôi lên đây, có chuyện gì sao?”
Vì không để bị
bão quét đến, càng sợ Táp Nhĩ khó chịu một cái, tăng thêm lượng công
việc của anh, Gaye vô cùng cung kính, hỏi thận cẩn thận.
“Mình muốn rời
khỏi công ty một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này cậu tạm
thức chức vị của mình, công ty giao cho cậu.” Táp Nhĩ phân phó.
“Nghĩ cũng đừng
nghĩ!” Vừa nghe Táp Nhĩ muốn tăng thêm lượng công việc cho anh, Gaye mặc kệ cái gì cấp trên cấp dưới, một mực từ chối.
“Cậu nghĩ rằng
mình không biết là cậu muốn đi tiếp cận cô bé lọ lem chạy trốn, không
phải Giao ước chỉ còn vài tháng nữa thôi sao? lấy thời gian giao ước của các cậu sớm hơn ấy, chớ đừng có nghĩ cách trên người mình.”
Anh thá thời giàn hưởng lạc nhiều chút, mới không cần lãng phí thời gian tại những công viêc không xong này.
“Cậu nghĩ rằng mình không có hỏi qua anh ta sao?” Táp Nhĩ có chút thất bại ngồi lại trên ghế làm việc.
Khải Nhĩ trả lời với hắn là “Làm việc đúng hen”, nhưng hắn chờ không kịp rồi!
Lúc trước đồng ý
tiếp quản Đế Tư trước Khải Nhĩ, là bởi vì hắn có hứng thú với từ Thương, nhưng bây giờ hắn đã tìm được ‘hứng thú’ cả đời của hắn, mà ‘hứng thú’
này hắn vĩnh viển sẽ không vứt bỏ, cho nên bây giờ hắn hận nhất là không thể đem Đế Tư ném cho Khải Nhĩ, tiếc rằng lại ném không được, ý thức
trách nhiệm bẩm sinh, lại khiến hắn không thể đi cho xong việc, muốn
tính kế với Gaye lại thất bại…
“Nếu cậu ta không đồng ý, dù sao cách thời gian giao ước chỉ còn…” Gaye bấm tay tính toàn: “5, 6 tháng.”
“Là năm tháng lẻ ba ngày.” Táp Nhĩ đã tính qua, nhưng tính trái tính phải, nhất định không thể thiếu một chút.
Tính toán đến thật đúng thật rõ ràng!
“Dù sao một cái chớp mắt là đến liền, cậu kiên nhẫn đi.” Gaye ‘lực bất tòng tâm’(có lòng nhưng ko có sức giúp) nói.
Cũng chỉ có thể như vậy thôi!
Nhưng chỉ cần vừa đến lúc, hắn nhất định phải đem năm tháng lẻ ba ngày hành hạ này, gia
tăng trên người cô gái dám tự ý rời khõi hắn kia.
—–@@@—-
Năm tháng lẻ ba ngày sau.
“Cha, mẹ, con về trước đây! Tuần sau lại đến thăm hai người.”
Hạ Dĩnh chấp tay
trước ngực, sau đó khom người cúi chào thật sâu với mộ phần đặt song
song cùng một chổ ở trước mắt, chậm rãi ra khỏi Linh Ẩn tự (tự là Chùa)
thanh nhã tĩnh mịch nằm ở lưng chừng núi. _ _! [ Cái chùa trong phim Tế
công phải hem tơ?? ! ]
Đây là nơi mỗi khi cô có ngày nghĩ, nhất định sẽ đến.
Lúc bác sĩ tuyên
bố mạng sống của mẹ chỉ còn lại một tháng, Hạ Dĩnh liền quyết định, bất
luận như thế nào cũng phải hoàn thành nguyện vọng của mẹ, vì vậy ngày
đó, cô mặt dày cầm tờ chi phiếu trống của Táp Nhĩ cho, mang theo mẹ trở
về quê nhà Hoa Liên.
Bây giờ mẹ đã đến bên cạnh cha, vì vậy mục tiêu cuộc sống của cô bây giờ chính là cố gắng kiếm tiền, mang toàn bộ số tiền lấy cùa Táp Nhĩ lúc trước trả lại.
Trải qua hơn năm
tháng này, có lẻ hắn đã sớm quên cô, cũng có lẻ hắn chỉ nhớ rõ cô là cô
gái hám của không hơn không kém? Nhưng số tiền lấy lúc đó, cô nhất định
phải trả.
Làm như vậy chỉ là muốn không có lỗi với lòng mình, hi vọng trái tim mình vẫn yêu hắn không tồn tại bất kì tạp chất gì.
Cô cũng không chút hối hận vì đã cầm số tiền đó, bởi vì số tiền đó, khiến cho mạng sống vốn chĩ còn một tháng của mẹ, được hưởng thụ thêm ba tháng thơi gian vui vẻ ở trên cõi đời.
Mặc dù cô mất đi tình yêu, mất đi tình thân, nhưng vẫn còn có ký ức ngọt
ngào của tình yêu, hình ảnh ấm áp của tình thân, làm bạn với cô.
Đội nón lá, mặc bộ âu phục thanh lịch, khóe môi khẽ cong, trong mắt Hạ Dĩnh đã khẽ có nỗi buồn nhàn nhạt, dưới cảnh sắc tươi đẹp làm bạn, chậm rãi
xuống núi.
Đột nhiên, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Là cô đa nghi, hay là thật sự có người nào đó ở trong góc khuất nhìn chằm chằm cô?
Đi đến đình(chỗ
nghĩ chân) nghỉ mát, Hạ Dĩnh tạm dừng bước, quay đầu nhìn vể phía con
đường đi tới, ánh mặt trời rọi xuống con đường rừng núi nhỏ, cũng không
có bóng dáng người nào khác tồn tại.
Hay ngày nay, cô vẫn luôn càm giác có một ánh mắt nóng rực liên tục nhìn chằm chằm vào cô.
Rốt cuộc thì là ai chứ? Hạ Dĩnh nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng tia nhiệt liệt của tầm mắt này lại khiến cô cảm thấy một chút cũng không đáng sợ, trái lại có một loại…cảm giác ấm áp ngọt ngào, đang được che chở cẩn thận.
Bất chợt, trong đầu Hạ Dĩnh hiện lên bóng dáng của Táp Nhĩ, nhưng lập tức, cô lại lắc lắc đầu, giễu cợt với chính mình.
Làm sao có thể là hắn? ngay cả cô ở đâu hắn cũng không biết, làm sao có thể xuất hiện tại vùng hoang vu hẻo lánh này? Huống chi, hắn…có lẻ đã sớm quên mất cô rồi.
—-@@@—-
Tay Hạ Dĩnh nắm một túi tài liệu lớn, người bước vào một tòa nhà Nhà Xuất Bản quy mô nhỏ.
Cô tìm được một công việc phiên dịch tiểu thuyết nước ngoài ở đây, không
phải mắc kẹt chuyện đi làm, chỉ cần mang sách phiên dịch tốt giao lại
cho Nhà xuất bản nội trong kỳ hạn là được, nói về thù lao, nếu dịch được càng nhiều, nhận được càng nhiều.
Chỉ là, lúc vừa mới bắt đầu dịch quyển đầu tiên, chính là bị hủy bỏ nhiều
lần, nếm không ít gian khổ, cũng may mấy tháng tiếp theo, càng ngày càng thành thục vô cùng.
“Cô Lục, con đến giao bản thảo rồi.”
Cô Lục trong miệng Hạ Dĩnh, chính là người chịu trách nhiệm của Nhà Xuất
Bản, biết cha mẹ cô đều đã mất, lại càng thêm thương tiếc cô.
“Tốc dộ giao bản thảo gần đây càng lúc càng nhanh nha!” Cô Lục lấy bản thảo trong túi ra, nhìn sơ lược một lúc, tán thưởng nói: “Lấy chữ bỏ từ cũng càng ngày càng thành thục, cô thấy không lâu nữa, cô có thể không cần kiểm tra bản thảo rồi.”
“Đây đều là phải cảm ơn sự dạy bảo của cô nha! Nếu không hại mức độ trách mắng của ông Hoa cô ngày càng nặng, con liền thấy thật có lỗi!” Hạ Dĩnh vừa làm nũng vừa tinh nghịch nói.
“Con nha! Phải tìm niềm vui cho cô!” Cô Lục vỗ nhẹ gương mặt nhỏ nhắn tinh tế của Hạ Dĩnh, cười nói: “Đi lên mạng trước đi, đợi lát nữa cô sẽ lấy một quyển sách nữa cho con.”
“Cảm ơn cô!” Tâm trạng Hạ Dĩnh hớn hở bước đến trước bàn máy vi tính không xa, ấn chuột, tiến vào thế giới online không xa.
Bỏi vì chỗ cô ở cách thành phố rất xa, tin tức không phát triển chút nào,
ngay cả TV cũng chí có TVB, vì vậy cô đều dùng thời gian đến Nhà Xuất
Bản, dạo chơi trên thế giới mạng, nhìn xem gần đây thế giới này đã xảy
ra những chuyện gì.
Chỉ là thường thường sau khi tùy ý lướt qua, sẽ không tự chủ nhập vào mục tìm kiếm bốn chữ ‘Táp Nhĩ Đé Tư’, sau đó lại đọc kĩ càng mỗi một tin có liên quan đến cái tên này.
Thông thường, cô sẽ thấy hắn khoác tay cô gái xinh đẹp tham dự các bữa tiệc
nhà báo, cho dù trong lòng ghen ghét, cô vẫn muốn ngừng mà không ngừng
được vẫn cứ nhìn hắn anh tuấn như cũ trên ành chụp, mà nghĩ đến trước
đây.
Đây là thói quen xấu cô cần phải bỏ đi, chỉ là…cho cô thêm một chút thời gian, nhất định cô sẽ bỏ.
Lúc nhìn website (trang web), đột nhiên, một dòng chữ to đùng lại khiến người ta sợ hãi xuất hiện trước mắt cô—
Anh em lừa gạt, e rằng Táp Nhĩ Đế Tư bị mưu sát, ngai vàng Tổng giám đốc bị đoạt soán (cướp ngôi).
Tâm trạng Hạ Dĩnh vốn hớn hở sau một cái nháy mắt liền đông lại, nụ cười rút đi, máu toàn thân giống như bị rút hết.
“Mưu sát…” Cô thì thầm nhớ đến, đầu óc trống rỗng.
“Không thể nào….không thể nào!” Hạ Dĩnh đột nhiên đứng lên, trọng tâm của ghế dựa vì vậy mà không vững liền ngã xuống đất, gây ra một tiếng vang thật lớn.
“Tiểu Dĩnh, sao vậy?” Cô Lục phát hiện ‘dị trạng’ (tình trạng khác thường) của cô, cũng đứng lên, đang muốn đi về phía cô, Hạ Dĩnh lại xoay người đẩy cửa chạy ra.
“Sao lại thế này?” Cô Lục đi đến trước bàn máy vi tính, không hiểu Hạ Dĩnh vừa nhìn thấy cái gì, lại có thể rời đi hoảng hốt thất thố vậy.
“Con bé quen người này sao?” Cô Lục cũng nhìn vào màn hình vi tính, bài báo đề cập đến tin tức Táp Nhĩ Đế Tư có khả năng bị mưu sát.
Lúc này, một người đàn ông mặc bộ âu phục nhàn nhã, khôi ngô anh tuấn đi đến bên cạch cô Lục.
“Xin chào, tôi là bạn của Hạ Dĩnh.”Người đàn ông lên tiếng chào hỏi với cô Lục, tầm mắt lại dừng trên màn hình vi tính.
Cuối cùng cô ấy cũng nhìn thấy mẩu tin này rồi!
“Cậu…xin chào, Hạ Dĩnh…con bé vừa mới đi!” Cô Lục bị người đàn ông bất chợt xuất hiện này dọa tại chỗ.
“Cảm ơn, tôi đi đây.” Người đàn ông gật đầu với cô Lục, bước nhanh đi ra, rất nhanh liền biến mất ở cửa chính của Nhà Xuất Bản.
“Người đàn ông này….sao giống người đàn ông trên màn hình vi tính vậy chứ?
——-@@@—–
Hạ Dĩnh về đến trong nhà, mở vali thật khiếp, cuối cùng cũng tìm thấy hộ chiếu.
Cô nhất định phải đi Newyork một chuyến, xác thực cái tin này là thật hay là giả.
Cô
thà rằng tin tức hiện ra là hắn lại đổi bạn gái mới, thậm chí là kết hôn với bất kì cô gái nào cũng tốt, nhưng cô không chịu được, tin hắn biến
mất trên thế giới này.
Lòng của cô sẽ chết mất!
Hạ
Dĩnh cầm hộ chiếu, liền điên cuồng chạy về phía cửa chính, nhưng vừa mở
cửa ra, bóng người đứng ngoài cửa, đã khiến cho tiêu cự (điểm tập trung) tung bay của cô bất chợt tập trung, cô vừa ngạc nhiên mừng rỡ, vừa nghi ngờ, không xác định được đó là ảo giác hay là sự thật.
“Anh…là thật sao?” giọng cô run run rẩy rẩy, bàn tay đưa qua vuốt ve gương mặt hắn cũng run rẩy không thôi.
Nhìn
vẻ anh tuấn quen thuộc, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, khiến trái tim
rơi xuống địa ngục của cô, lập tức lại bay lên đám mây.
“Anh là thật.” Giọng Táp Nhĩ khàn khàn, trên gương mặt tiều tụy của hắn có sự mệt mỏi, còn có vẻ nhớ nhung nồng đậm.
“Nhưng mà anh bây giờ hai bàn tay trắng, chỉ còn có trái tim muốn yêu chờ em, em muốn sao?”
Hạ Dĩnh nhìn Táp Nhĩ, nhìn đôi mắt không đếm được đã bao lần xuất hiện
trong mộng của cô kia, đôi con người dịu dàng khiến cô đau đớn lại muốn
tưởng nhớ, gương mặt anh tuấn, bóng dáng cao lớn…
“Muốn! Em
muốn! Em chỉ muốn anh, thứ khác đều không cần!” Đầu Hạ Dĩnh dặt trong
ngực Táp Nhĩ, cảm nhận nhịp đập của tim hắn, cảm nhận sự chân thật của
hắn.
Cuối cùng môi của Táp Nhĩ tìm đến của cô, liên tiếp khởi đầu cho một màn miên kịch liệt!
—–@@@—-
1 tháng sau.
Rốt cuộc là chỗ nào không hợp lý?
Hạ Dĩnh đứng bên cạch cưa phòng bếp, nhìn kỹ Táp Nhĩ đang cầm muôi xào, miệng vẫn vui vẻ huýt sáo, suy nghĩ.
Một người có giá trị phi phàm, nhân vật lãnh đạo rung chuyển bão táp, trong một đêm hết thảy toàn bộ hóa thành số không, phản ứng như vậy là bình
thướng á?
Trừ ngày đó hắn như một đứa trẻ bị vứt bỏ xuất hiện ở trước mặt cô, rõ ràng để cô cảm nhận được ý chí thất bại của hắn ra, hôm sau, hắn lập tức
liền như thay đổi bản thân….
Không…phải nói là lại trỏ về là một Táp Nhĩ Đế Tư bá đạo ngang ngược, kiêu ngạo tự tin, có làn gió vương giả, giống như hắn chưa từng mất đi cái gì.
Mà mấy ngày nay, ở sân sau chuyển thành đất trồng rau, còn sân trước trồng hoa nuôi chim cùng cô bước chậm dưới ánh chiều tà, hắn nói đó là sự
hưởng thụ lớn của hắn, mà cùng cô làm chuyện ân ái, lại còn là niềm vui
sướng lớn nhất của hán.
Cho dù ở bất kì nơi nào, mỗi một góc trong phòng, sân sau sân trước, tảng
đá lớn bên cạnh bở biển, hỏi bóng rừng, đều có dấu vết từng hoan ái của
bọn họ.
Nói đến đây, nếu không phải là dạ dày của cô đói đến dẹp lép bị mùi hương
cơm lê kêu tỉnh, bằng không với tay chân đến bây giờ vẫn còn mềm nhũn
của cô, giờ phút này nhất định vẫn còn nằm trên giường, động cũng không
muốn động.
Trong một tháng này, có lẻ bởi vì xa cách khá lâu, dục vọng của Táp Nhĩ đúng là kịch liệt lại dọa người.
Nghĩ đến những đoạn ngắn điên cuồng kia, hai gò má của Hạ Dĩnh không khỏi đỏ ửng lên.
“Đói bụng sao?” Táp Nhĩ bưng một đĩa rau xào lên, xoay người lại thấy Hạ Dĩnh đứng bên cạnh cửa.
“Ừm! Rất đói.” Hạ Dĩnh gật gật đầu, đi đến bên cạnh hắn, hám ăn gấp một phần nhỏ rau xanh cho vào trong miệng.
Bữa hiện tại này, là bữa ăn đầu tiên của bọn họ, mà giờ phút này mặt trời đã sớm xuống núi, trăng sáng đang ló ra.
“Anh cũng rất…đói!”
Nhìn Hạ Dĩnh mặc áo sơ-mi rộng rãi của hắn, đường cong lung linh như ẩn như
hiện khiếp tầm mắt hắn hoàn toàn bị hấp đẫn, động tác nhỏ lơ đãng khẽ
liếm đôi môi đỏ mọng, lại càng hoàn toàn khơi mào khát vọng của hắn.
“Đại sắc ma
(quỷ háo sắc)” Trải qua những ngày hành hạ ngọt ngào này, Hạ Dĩnh hiểu
rất rõ ánh sáng chớp động trong mắt của Táp Nhĩ giờ phút này thay mặt
cho cái gì!
“Lúc đói, nên ăn cơm ăn rau, dáng vẻ này của anh như chỉ muốn ăn thịt người.” Hạ Dĩnh giận cái đầu đầy tư tưởng sắc dục của hắn, nhưng mà lại vui vẻ hắn nghĩ chính là cô, muốn cũng chính là cô.
“Được rồi!”
Táp Nhĩ tạm thời thỏa hiệp, mặt khác hắn cũng không muốn người hắn yêu
đói đến dẹp bụng, ngoài ra, cũng phải để cô ăn cho no no, để dễ ứng phó
với dục vọng không ngừng nghĩ của hắn.
“Nhưng mà điểm tâm của anh sau khi ăn xong…”
“Không co điểm tâm sau khi ăn xong!” Hạ Dĩnh đỏ mặt, chặn suy nghĩ viễn vong của Táp Nhĩ.
Thật là tên đại sắc lang!
“Bắt đầu từ bây giờ, em muốn duy trì một cái đầu minh mẫn (tỉnh táo, sáng suốt) nghĩ một số chuyện!”
“Điểm tâm nhỏ của anh, ở cùng một chỗ với anh không cần một cái đầu minh mẫn.”
Thân thể nóng rực của Táp Nhĩ nhích lại gần, đôi cánh tay ôm cả người cô vào trong ngực, hơi thở ấm áp lướt qua bên tai cô.
Hắn cũng không hi vọng cái đầu của cô tỉnh táo quá mức, có một số việc nghĩ quá rõ ràng, xảy ra vấn đề.
“Thả em ra,
dáng vẻ này em không thể suy nghĩ.” Hạ Dĩnh vừa tức vừa ngượng mà giãy
giụa. Tức hắn lại có thể ảnh hướng đến cô sâu như vậy, hại cô lại nghĩ
đến những hình ảnh kiều diễm kia.
Nụ cười xấu xa ở khóe môi Táp Nhĩ không giảm, nụ hôn tỉ mỉ rơi vào trên
gáy cổ mảnh khảnh của cô, đôi tay theo đường xinh đẹp liên tục đi xuống, lửa dục chưa bao giờ tắt có xu hướng lặng lẽ cháy điên cuồng.
Chưa từng có bất kì cô gái nào khiến hắn yêu thích không buông tay như thế
qua, lại càng chưa từng có thân thể cô gái nào, làm hắn đi lý trí, chỉ
có cô!
“Em biết
không? Anh thích dáng vẻ không suy tư của em, nhiệt tình lại quyến rũ,
hấp dẫn lại chọc giận, làm anh rất muốn….một hơi ăn em.”
Giọng điệu ái muội của Táp Nhĩ, tràn ngập tính ám chỉ, hắn kéo nhẹ áo sơ-mi
rộng rãi trên người Hạ Dĩnh xuống dưới, ở trên xương bả vai mê người của cô, khẽ cắn, khiến Hạ Dĩnh run rẩy từng hồi.
Hạ Dĩnh thốt ra một tiếng rên rỉ vui thích, cảm nhận được một luồng nhiệt
chạy toán loạn từ bụng dưới của cô, cô lại lần nữa trầm luân dưới sự dụ
hoặc của Táp Nhĩ, đối với sự dụ hoặc này cô vĩnh viễn không kháng cự
được…
Nhưng mà….ít nhất hắn phải để cô suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện trước, rồi lại động thủ (ra tay, làm việc) chứ!
Ding….
Chuông điện thoại làm Hạ Dĩnh thức tỉnh, thúc đẩy cô vội vàng đẩy Táp Nhĩ ra,
đứng lên đi nghe điện thoại, bỏ lại vẻ mặt ‘dục cầu bất mãn’ của Táp
Nhĩ.
Điện thoại vang lên tám chín phần mười (là 8/10 hay 9/10 _ _!) đều là cô Lục gọi đến, bởi vì từ sau khi Táp Nhĩ lại xuất hiện trong sinh mệnh của
cô, thời gian làm việc của cô càng ngày càng ngắn, tính tính toán toán
thì đã rất lâu không cầm bút phiên dịch rồi.
“Alo..Lục..”
“Tôi là Khải
Nhĩ Đế Tư, nói với Táp Nhĩ, bảo cậu ta nhanh chóng trở về giải thích rõ
ràng với truyền thông tin tức tôi mưu sát cậu ta, nếu cậu ta lại không
trở về giải quyết những phiền phức này, tôi sẽ nói địa chỉ của cậu ta ở
Hoa Liên cho phóng viên, còn nữa, thong dong thì thong dong, công việc
cũng không nên bỏ quên.”
Khải Nhĩ vừa nói xong, đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng tút tút,
Hạ Dĩnh đã ngây ngẩn tốt—sẽ, đến giữa tiếng kêu của Táp Nhĩ, mới lấy lại tinh thần.
“Cô Lục gọi
điện thoại đến sao?” Táp Nhĩ đến gần, muốn tiếp tục sự vuốt ve an ủi mới nãy còn chưa thỏa mãn, lại bị Hạ Dĩnh né tránh.
“Sao vậy?” vừa thấy đôi mắt đẹp của Hạ Dĩnh tràn ngập tức giận, khiến Táp Nhĩ không khỏi, con dấu báo dộng vang lên trong lòng.
“Anh gạt em!” Cô liền biết có chuyện kì quái: “không có anh em lừa gạt, không có mưu
sát, anh càng không có hai bàn tay trắng, cái gì chỉ còn trái tim muốn
yêu chờ em, toàn bộ đều là gạt người!”
Nghĩ đến hơn một tháng qua, lời ngon tiếng ngọt Táp Nhĩ đã nói hết thảy đều là nói dối, lòng Hạ Dĩnh cũng thắt, vỡ.
Cô sớm đã biết trái tim của hắn không thuộc về bất kì kẻ nào, vậy mà cô
lại tin tưởng trái tim của hắn chỉ chờ cho cô! Thậm chí hắn còn chưa bao giờ nói qua ‘anh yêu em’ với cô! Nước mắt như hạt ngọc cứ như vậy từ
hốc mắt chảy xuống trên gò má của Hạ Dĩnh.
Một tháng ngọt ngào hạnh phúc này, hết thảy ngắn ngủi như vậy, khiến trái
tim chết của cô chỉ muốn thoát khỏi những mộng ảo do những lời nói dối
này xây đắp.
“Thả em
ra….thả em ra!” cô căn bản chưa kịp xoay người rời đi, đã bị giam cầm
trong lồng ngực như tường đồng vách sắt của Táp Nhĩ. Đã nói không nên để đầu óc Cô bé lọ lem của hắn tỉnh táo quá mức, quá tỉnh táo sẽ xảy ra
vấn đề.
“Hãy nghe anh nói. Mặc dù anh nói dối, nhưng một trái tim muốn yêu chờ em, tuyệt đối là thật.”
Táp Nhĩ hôn lên nước mắt làm hắn đau lòng trên gò má Hạ Dĩnh, mỗi một lần
hôn, lại thêm một lời yêu rung động lòng người: “Anh yêu em.”
“không…em không tin…” Hạ Dĩnh lắc đầu muốn rung câu nói nghe được trong tai rơi xuống.
“Anh yêu em…anh yêu em..” nụ hôn của Táp Nhĩ roi xuống trên mắt cô, trên môi, chuỗi chuỗi lời yêu cũng không có gián đoạn.
“Em không…tin…” dưới đợt tấn công dịu dàng của Táp Nhĩ, ý chí muốn phủ nhận của Hạ Dĩnh càng ngày càng yếu kém rồi.
“Anh yêu em…” nụ hôn của Táp Nhĩ dần dần xuống phía dưới, quần áo trên người của cả hai cũng lặng lẽ rơi xuống đất, lửa dục trong nháy mắt được châm ngòi đốt điên cuồng.
“Em không….em cũng yêu anh..a…”
Hạ Dĩnh thỏa hiệp, ở ngay lúc Táp Nhĩ mang cô lên thiên đường.
Mặc dù Hạ Dĩnh còn rất nhiều chuyện muốn hỏi rõ ràng, nhưng mà…tất cả đánh
phải chờ đến lúc đầu óc của cô lấy lại tỉnh táo lần nữa!
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT