Ivy cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ…Sao đột nhiên nó lại run tay
thế?nó cảm thấy khó chịu lắm,mà không biết nguyên nhân tại
sao…Chắc tại vì hôm nay thời tiết thay đổi,mới sáng
sớm còn mát mẻ,giờ mới giữa trưa mà trời âm u quá,chắc chiều nay mưa to lắm đây!
_Úi_nó giật mình_một mảnh thuỷ tinh nhỏ đã đâm vào tay nó,chảy máu
rồi,Ivy đưa tay lên miệng mút,sao nó không thấy đau ở tay mà tim
nó đột nhiên nhói lên nhỉ?
—————————————————
Henry đưa Stephanie về nhà,hắn bắt cô bé phải ở lại bệnh viện để tiện việc theo dõi
nhưng cô không chịu:”em sợ cái mùi ở bệnh viện lắm”..lý do khá là
chính đáng nên hắn không còn cách nào khác là chiều theo ý cô
bé.
Hắn im lặng…mẹ hắn nói đúng..hắn không yêu cô bé,hắn bèn thú nhận.
_Tuy là vậy nhưng con không có ý đùa giỡn với Stephanie đâu!
_Con…vẫn còn …yêu cô gái ấy phải không?
Hắn đột ngột đổi giọng:
_Mẹ đừng nhắc đến nữa,con sẽ quên cô ta..Mẹ yên tâm,con biết tình
cảm của Stephanie như thế nào,con sẽ không làm cô ấy tổn thương
đâu!Stephanie xứng đáng được yêu hơn ai hết!
_Uhm_mẹ hắn gật gù_mẹ cũng hi vọng là vậy!
—————————————-
Ngoài cửa,1 cô bé đang lấy tay khẽ quẹt nước mắt…Stephanie tình cờ
đi ngang qua căn phòng quên đóng cửa,cô đã nghe hết…1 giọt nước
mắt rơi xuống cô khi biết rằng Henry không yêu mình,1 cảm giác
buồn…nhưng lòng cô như vỡ oà khi nghe thấy những lời Henry
nói…”em xứng đáng được anh yêu,phải không anh?”
Thế là đã quyết định rồi…. 1 tuần nữa sẽ tổ chức lễ đính
hôn…sau đó phải đợi Stephanie phẫu thuật xong mới làm lễ
cưới..Khỏi phải nói cũng biết ba mẹ hắn vui như thế nào trước sự kiện này,tuy vậy vẫn còn nỗi lo về bệnh tật của cô
bé…Đến lúc này thì tất cả mọi người ai cũng biết chuyện
Stephanie bị bệnh,nhưng Henry thì không hề nói cho bất cứ ai
biết về độ nghiêm trọng của nó,1 phần vì mấy hôm nay đí khám
thì bác sĩ nói rằng bệnh đang tiến triển theo chiều hướng
tốt,do được sự chăm sóc đầy đủ của những bác sĩ hàng đầu
nước Mỹ,cộng với tâm trạng vui vẻ,điều đó rất tốt cho ca
mổ,sẽ có nhiều hi vọng hơn,còn 1 phần thì hắn biết nếu lúc
này nói ra thì người shock nhất có lẽ là Stephanie,không biết
cô bé có chịu đựng được sự thật hay không.Tốt nhất là cứ im
lặng và hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.Bác sĩ rất lạc quan
khi nói về điều đó,thôi thì cứ để như thế đi….bây giờ hắn làm được gì cho cô bé vui thì hắn cứ làm.
Gần đây hắn cứ
chở cô bé đi shopping miết,con gái là chúa mê mua sắm…Hắn dù
ghét cay ghét đắng chuyện này nhưng cũng phải ráng cười,ráng
vui vẻ.Còn Stephanie thì khỏi nói, được “ông xã tương lai”(dạo
này cô bé gọi hắn là vậy) dẫn đi như thế này, thích mê đi
chứ.
_Anh này!_cô bé đột nhiên lên tiếng khi vừa ra khỏi cửa hàng Channel
_Gì?
_Mình chưa hẹn hò bao giờ nhỉ?
Hắn nhìn cô bé:
_Em nói vậy là sao?
Stephanie cười:
_Ý của em là tụi mình chưa hẹn hò lần nào như những cặp tình nhân thường làm!
_Vậy chứ em muốn sao?
_Mình đi xem phim đi anh!em thấy những người yêu nhau hay đi xem phim lắm!
Tim hắn chợt ngừng đập…phim??
_Phim????
_Uhm!mình đi thôi anh!_Stephanie kéo tay hắn.
Rạp ABC….
Hắn thật sự không hề muốn đến nơi này..nhưng chỗ này là gần nhất,những rạp khác phải chạy khá xa…
_Wa!hôm nay chiếu nhiều phim quá nhỉ?_Stephanie reo lên_trông cô cứ như
đứa trẻ lần đầu được ba mẹ dắt đi xem phim ^^_xem phim gì hả
anh?
_Phim hoạt hình_hắn buột miệng nói ra ….>___
_Phim hoạt hình??_Stephanie nhìn hắn_là phim Kungfu Panda hả?
Hắn lúng túng:
_Coj phim khác cũng được!
_Em cũng thích xem phim hoạt hình lắm!vào xem anh!
Kí ức ngày xưa chợt ùa về….quên đi…quên đi nào…sao những hình ảnh đó cứ mãi trong đầu hắn,không xoá đi được nhỉ?
Hắn đã muốn quên
đi nhưng cứ như thế này…làm sao hắn quên được…???Hắn lại đến
những nơi mà ký ức về nhỏ mãnh liệt hơn bao giờ hết…
_Anh không biết cô ta!anh thấy mệt,mình đi về thôi!
_Nhưng em chưa ăn kem mà!
Hắn đứng dậy,để tiền trên bàn.
_Về thôi!_Hắn bước ra cửa.
Stephanie lật đật chạy theo sau.
_Đợi em với!
Hắn đi ra ngoàj,hít 1 hơi khí trời trong lành…Đêm nay trời không có
trăng..cũng không có sao…trống trải,im vắng…như tâm hồn hắn lúc
này vậy
————————————————————–
_Ivy!cậu không sao chứ?_Sarah chạy vào trong,lo lắng hỏi.
Ivy gật đầu:
_Mình ổn mà!
_Vậy sao lại …?
Im lặng 1 lúc,nó nói:
_Là anh ấy!
_Sao?
_Người mà cậu khen ấy!chính là Henry!
Saraho tròn xoe mắt:
_Sao lại thế được???sao lại trùng hợp như thế?
_Em đọc đi,rồi sẽ biết!_anh đưa cho nó 1 tờ báo_vừa mới ra sáng nay.lúc nãy anh đọc trên công ty…
Nó cầm lên…không tin vào mắt mình,,ngay trang đầu…chính là hình
của Henry và cô gái ấy,đang tay trong tay đi trên đường phố.Một
dòng tít lớn bên dưới:“Tình yêu thật sự của công tử
Livingstone,tiểu thư Stephanie,ái nữ nhà tài phiệt Pasha,2 người
sẽ đính hôn cuối tháng này”
Ivy thả tờ báo xuống,nước mắt rơi lã chã.
_Anh không định cho em biết,nhưng đến lúc này thì….
Tim nó đau…đau lắm…..vẫn biết là tại quyết định của nó,hắn không có lỗi gì,dù có lý do gì thì chính nó là người từ chối
tình cảm của hắn,thế mà sao…lòng đau thế này…nó khóc…nhưng
chỉ là khóc thầm trong lòng,cđể mặc cho nước mắt tuôn rơi chứ
không nấc lên thành tiếng.
Dennis đến ôm nó vào lòng:
_Anh biết..anh biết hết mọi chuyện..anh biết em có tình cảm với
cậu ta,anh biết em từ chối cậu ta,anh biết giờ em đau khổ như
thế nào…hãy chấp nhận anh đi.anh sẽ làm em hạnh phúc,không bao
giờ làm em khóc,không bao giờ làm em đau lòng,anh hứa..chấp
nhận anh đi…Ivy…anh sẽ yêu em nhiều hơn ai hết…cho anh một cơ hội
đi…
Nước mắt nó vẫn tiếp tục rơi…vẫn biết là sẽ
đau,sẽ buồn..nhưng nó không ngờ…nó lại buồn nhiều,lại đau
nhiều đến như thế!Trái tim nó như đang rướm máu!!Nó biết…làm
sao đây???Ông trời sao khoái đùa cợt như vậy?…ông làm thế là ác lắm…ông biết không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT