Dennis mỉm cười thú vị khi thấy 2 cô gái tất bật với công việc,chạy lăng xăng,khác
hẳn với hình ảnh 2 cô ngồi một chỗ mà nói chuyện từ sáng
đến tối lúc ở nhà.Anh vui vì giúp đỡ được Ivy trong lúc khó
khăn này,anh hi vọng rằng sẽ đến lúc cô nhận ra được sự quan
tâm của anh dành cho cô và đáp lại tình cảm đó.
Cứ hi vọng đi,biết đâu…biết đâu được….
———————————————–
_Wa!trường đẹp quá!_Stephanie nói to khi vừa vào khuôn viên trường.
_Bên đây là của thứ nhất,ở giữa năm thứ 2,còn bên này là của năm
thứ 3.Em học năm đầu là dãy bên đây!trường có 3 cửa,cửa
trước,cửa sau,cửa bên hông.Phòng hiệu trưởng là phòng đầu tiên
của dãy bên tay phải.Cantin thì nằm ở góc bên kia.Giới thiệu
về trường vậy là đầy đủ rồi nhé!giờ về!_Hắn nói 1 tràng và kết thúc bằng 1 câu ngắn gọn.
Stephanie tròn xoe đôi mắt nhìn hắn:
_Về áh?
_Uhm!_Hắn gật đầu
_Nhưng em chỉ mới bước vào cổng trường thôi mà!
_Thì mới bước vào cổng trường mà em đã biết chỗ học của
mình,biết cantin,biết luôn cả phòng hiệu trưởng.Không có ai mới bước qua cổng trường mà đã biết nhiều như em đâu.
Stephanie nhìn vào trong:
_Nhưng em muốn tham quan trường 1 lúc nữa.Đi nào_cô bé kéo hắn đi.
Trông Stephanie lúc này như 1 con búp bê xinh xắn,hồn nhiên.Henry thật
sự chưa hiểu hết về cô bé,10 năm là một khoảng thời gian
dài,đủ để ký ức về một người dù là thân thiết cũng phai mờ
đi.Và đối với Henry thì Stephanie như là 1 kí ức xưa mà hắn đã lãng quên giờ bất chợt nhớ lại.
Trong lúc hắn cùng
với Stephanie đi dạo trong khuôn viên trường thì lại tình cờ gặp mặt một người quen cũ mà chúng ta không nhắc tới trong mấy
chương sau này.Các bạn đoán ra là ai không?Chính là Jessica,cô
tiểu thư nhà giàu kênh kiệu.
Hăn và Stephanie đụng phải Jessica ở ngã ba trong hành lang.Jessica nhìn Stephanie rồi quay sang nhìn hắn.
_Chào chị!em là Stephanie,bạn gái của anh Henry?
_Bạn gái?_Jessica hỏi lại
Stephanie gật đầu:
_Chính xác hơn em là vợ sắp cưới của anh ấy!
Jessica không nói gì,nó nhìn Henry.Hắn cũng thấy bất ngờ khi Stephanie đột nhiên nói như thế!Hắn không thèm nhìn lại Jessica,hắn nắm
tay kéo Stephanie đi.
_Em làm cái trò gì thế hả?_Hắn nói to khi đã kéo cô bé đi khá xa.
_Anh kéo tay em đau quá!_Stephanie xoa cổ tay.
_Anh hỏi em vừa rồi em nói cái gì vậy?_Hắn lại hỏi
Stephanie cười:
_Em nói em là bạn gái của anh!
_Anh không giỡn đâu!
_Em cũng đâu có giỡn!_Cô bé nói
_Thôi đi_hắn hét lên làm cô bé giật mình_anh cho em biết,đừng bao giờ nói như thế một lần nữa_hắn nổi giận.
Stephanie nhìn hắn,cô bé không ngờ hắn lại to tiếng với cô như thế.Mắt cô rơm rớm
_Anh…anh quên rồi sao?
Hắn nhìn cô bé,ra vẻ không hiểu…
_Anh không nhớ…cách đây 10 năm,cái ngày em sắp chuyển đi,anh đã ôm em và nói sau này anh sẽ lấy em làm vợ.Chúng mình đã hứa với
nhau như thế,anh….không nhớ sao?
Hắn choáng…hắn không nhớ….có chuyện đó thật sao???
Hắn đứng sững…hắn đang cố lục lọi trí nhớ,nhưng đành chịu,hắn
không nhớ..hắn đúng là 1 kẻ vô tâm từ trước đên nay….nhưng cho
dù điều đó có là thật,thì…đó cũng chỉ là lời nói bồng bột của hắn lúc ấy,1 đứa trẻ 11 tuổi..Đã biết gì về tình yêu
đâu?Sao cô bé lại tin vào những lời nói…con nít như thế?
Henry chạy đuổi theo Stephanie nhưng không thấy bóng dáng của cô
bé đâu.Cô bé bỏ đi đâu được nhỉ?10 năm xa cách nơi đây,lạ đường
lạ nước,nhỡ có chuyện gì xảy ra thì biết phải làm sao
đây?Lạy trời…Hắn chạy đi khắp mọi nơi xung quanh nhưng vẫn không
nhìn thấy Stephanie,hắn bắt đầu thấy lo lắng,cô bé bỏ chạy đi
như thế,không biết có nguy hiểm gì không?Cô đi đâu được nhỉ?
Hắn cứ chạy xe đi quanh khu vực đó,vừa đi vừa dừng lại để
hỏi.Đến là khổ,hắn muốn được yên cũng không được?Sao con gái
ai ai cũng rắc rối thế này?
Tìm hoài,tìm mãi vẫn không
thấy!Hắn vội chạy về nhà để thông báo,nhờ thêm người đi
kiếm.Chạy xe về mà hắn tự hỏi mình biết giải thích với mẹ
thế nào đây?Chẳng lẽ lại kể mẹ nghe về lời hứa hồi nhỏ mà
chính hắn cũng không hề nhớ?và bởi vì hắn không hề nhớ nên
Stephanie giận hắn mà bỏ đi.Có chuyện nào ngố như thế không cơ
chứ?
Hắn bước vào ngôi biệt thự sang trọng,hắn thấy mẹ đang ngồi trên sofa.
_Mẹ ah!_Henry bước đến gần_Stephanie…
_Stephanie về nãy giờ rồi,đang ở trên phòng đấy!
_Uh!_hắn lại gật đầu,hên quá,không ngờ cô bé này lại hiểu chuyện như vậy.
_Nhưng…….anh có bạn gái chưa?
_Chưa!
_Vậy anh có đang yêu thầm ai không?
Tim hắn chợt ngừng đập 1 nhịp..hắn ấp úng:
_Không…anh không …yêu ai cả!
_Vậy thì_Stephanie mỉm cười nhìn hắn_quên lời hứa 10 năm trước
đi.Bắt đầu từ bây giờ,em muốn anh đón nhận tình cảm của em,có thể anh chưa yêu em,nhưng em sẽ cố gắng để anh lại bắt em hứa
lời hứa 10 năm trước,em sẽ trở thành vợ của anh.
_Stephanie ah!anh…
_Hiện giờ vẫn chưa có hình bóng ai trong trái tim anh phải không?Vậy
thì…làm ơn,hãy mở cửa con tim anh ra và đón nhận em,anh sẽ
biết rằng tình yêu em dành cho anh là chân thật và duy nhất..Em
yêu anh,Henry ah!Yêu từ lâu lắm rồi,anh biết không?
Hắn
lúng túng trước những lời nói chân thành và ánh mắt thiết tha của cô bé….hắn cũng chỉ có 1 tình yêu chân thật và duy
nhất,hắn không thể nào quên được Ivy,hắn không muốn Stephanie
phải hi vọng.
_Không được đâu Stephanie ah!Anh chỉ coi em là em gái thôi!
_Em đã bảo là anh cho em 1 cơ hội mà..được không anh?
Stephanie lại nhìn hắn đắm đuối…cô bé thật dễ thương và thánh
thiện..có khi nào…tình cảm của cô bé sẽ chữa lành vết thương
lòng của hắn,có khi nào…nhờ cô bé mà hắn có thể quên được
Ivy??