_Cậu là đứa bạn xấu tính nhất trên đời.Sao nhà cậu xảy ra
chuyện như vậy mà cậu giấu mình hả?Sao không cho mình biết?Cậu có còn coi mình là bạn không đấy?_Sarah nói với Ivy,nhỏ vừa
đi du lịch từ Paris về và nghe tin,liền chạy đến gặp Ivy.
_Mình xin lỗi!_Ivy lên tiếng,gặp lại cô bạn thân lúc này khiến Ivy cảm thấy bớt trống trải.
_Xin lỗi là xong ah?cậu kể hết mọi chuyện cho mình nghe đi..Nhớ là không được bỏ sót chi tiết nào nghen.
Thật sự Ivy biết ba nó sẽ đồng ý,vì hơn ai hết ông không muốn rời
khỏi nơi này,nơi ông sinh ra,lớn lên,lập gia đình và lập sự
nghiệp.Ivy biết dù khó khăn,dù không hề có 1 tia hi vọng,ba nó
vẫn muốn có lại công ty.Đối với 1 người kinh doanh cả cuộc đời như ba nó thì mất sự nghiệp cũng giống như là cụt 2 tay
vậy,cảm thấy chán nản,thất vọng,mất hết niềm tin,cũng may là nó còn bên cạnh ba nó,nếu không ba nó sẽ không chịu nổi .
———————————————————
Jack ngồi cạnh giường Henry,suy nghĩ mông lung.Tất cả chuyện này rồi sẽ kết thúc như thế nào?
Henry cựa quậy,mắt từ từ mở ra,vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi.
Jack đành quay đi,cánh cửa phòng Henry khép lại sau lưng Jack..Mày
đã làm gì thế hả Jack?Sao mày lại nói dối Henry,người anh em
thân thiết bấy lâu nay của mày?Sao mày biết Ivy yêu Henry mà
không nói cho hắn biết??Mày làm điều tồi tệ gì thế ?
Jack thấy khó chịu,cực kì khó chịu…Nó đang ghen tức với Henry
chăng?sao Ivy lại yêu Henry mà không dành tình cảm cho nó.Nó
thấy Ivy nói yêu Henry mà nó vừa mừng vừa đau đớn,nó ra sức
ngăn cản Ivy bỏ đi nhưng trong nó lại có chút ít hi vọng như
thế.Sao nó mâu thuẫn thế này?Yêu là ích kỉ như thế hay sao?Nó
biết phải làm sao đây?Nó không có được Ivy,nó không muốn Ivy
thuộc về Henry,nó không muốn…xin lỗi mày,Jack ah!!!Tao biết tao
là một người tồi tệ,nhưng tao không có được cô ấy thì…mày
cũng không!
———————————————
“Em cho anh cảm thấy hi
vọng,rồi em nỡ vùi tắt hi vọng đó của anh sao Ivy?”_Hắn đau
khổ.Hắn đã mong mỏi Ivy sẽ đáp lại tấm chân tình của
hắn,nhưng hắn đã lầm..Mày đã lầm to rồi,Henry ah..Hắn nghĩ
_Bà đừng có làm như bà không
biết,thiên hạ người ta đồn ầm lên rồi kìa_ông vừa nói vừa vung tay_kêu cái thằng con quí tử của bà ra đây,tôi phải hỏi nó cho ra lẽ.
_Ông ah!
_Kêu nó ra!
Tiếng bước chân xuống lầu,Henry cất giọng:
_Con đây!
Ông Harry nhìn nó,thằng con trai mang vóc dáng và phong thái của
ông hồi trẻ,đang đứng dựa vào chân cầu thang,vẻ mặt lạnh
lùng.
_Làm gì là làm gì?ba nói gì con không hiểu?
Ông Harry đứng bật dậy:
_Mày đừng có mà làm bộ.Con gái trên đời này thiếu gì mà mày lại tranh với thằng con nhà Livingstone.Có còn ra thể thống gì nữa không?Mày muốn làm tao xấu hổ đến chết mới vừa lòng hay sao?
_Con đã làm gì sai nào?_Hắn liền nói lại_con giành lại người
mình yêu là sai ư?Con nên để cô ấy lấy thằng mất dạy Stephen
mới là đúng ư?
_Yêu??Mày mà yêu gi?!Mày quen biết bao đứa con gái,rồi bỏ ngay không tiếc nuối,giờ mày còn bảo là mày yêu ah?
Henry cúi mặt xuống đất:
_Ba tin hay không thì tuỳ!
_Làm sao tao tin được?Mày biết mày làm tao mất mặt đến thế nào
không?Gia đình ấy đang hợp tác với nhà ta trong dự án mới này
đấy!
_Dự án,dự án_no nói to_suốt ngày ba chỉ quan tâm
đến công việc,ba chỉ biết công ty,còn cái nhà này,ba chẳng để
ý gì hết.Nghe tin tức người ta nói như thế nào là tin theo răm
rắp.Phải,con làm ba mất mặt,con làm ba xấu hổ,thế thì ba quan
tâm gì đến thằng con bất hiếu này nữa?