Bữa cơm gia đình ấm áp…có cả Dì Hảo, bé Nhiếm và Tiểu Long nữa. Tuj
quyết tâm quay lại với nhịp sống của mình…và tuj vẫn là Thụy Lâm tỉ
tỉ….vô tư…vui vẻ
Hôm sau tuj cùng Tiểu Long ra biển…
- Sao không rủ Lan về cùng?
- Đi rồi!
- Đi đâu?
- Đi nước ngoài…Tuj với bà giống nhau mà…hjhj
Vậy đó…những người giàu đều lũ lượt đi nước ngoài…Vậy là tuj với Tiểu Long
là 2 người đồng cảnh ngộ…hjhj. Không có thì tuj và Tiểu Long vẩn phải
sống cho tốt chứ…không lẽ lại chết sao?
…Nói là nói vậy chứ chưa hẳn tuj và thằng Tiểu Long giống nhau…ừ thì là như vậy mà… Tuj quay trở về với cuộc sống bình yên vốn có của mình…Rốt cuộc thì cũng có kết quả
đại học…tuj đậu với số điểm tương đối cao…hjhjhj. Cả nhà ai cũng mừng
rơn, mẹ tuj làm một bữa tiệc linh đình để chúc mừng tuj. Vậy là tuj lại
phải chuẩn bị trở vào thành phố để tiếp tục học. Nhưng mà lần này…tuj
không ở trong ngôi nhà sang trọng kia như trước đây tuj và…đã tưởng
tượng.
….Ở nhà được vài tuần, tuj với thằng Tiểu Long lại khăn
gói trở vào thành phố. Vì đi cùng với Tiểu Long nên ba tuj cũng an tâm.
Tuj ở cùng phòng trọ với Tiểu Long. Tuy hơi nhỏ nhưng cũng khá yên
tỉnh.
Tuj cầm chjếc hộp, ở trong đó có chiếc laptop màu trắng
nhỏ xíu xinh xinh, chiếc điện thoại nokia E71 và cả chiếc lắc tay có
những ngôi sao nhỏ…đứng trước cánh cổng to và cao vời vợi. Ừ…có lẽ chính cánh cổng này là ranh giới…ranh giới giữa tầng lớp quý tộc với hạn
thường dân như tuj. Hít một hơi thật sâu, tuj đưa tay bấm chuông…Bà nội
mở chạy ra mở cổng…nhìn thấy tuj bà nội mừng mừng tùi tủi
- Lâm hả con…sao không về chơi…không về thăm nội thăm 2 cậu. Cậu Bảo Long…
- Nội…con nhớ nội lắm. Hjx…Khi nào có dịp con mời nội sang chổ con chơi.
- Cậu Bảo Long cậu ấy….
- Nội ơi…con đến đây không phải tìm cậu ấy…À bà nội, con thi đậu đại học
rồi đó nội….hjhj…con nhờ nội gửi trả cái này lại cho Bảo Long…cậu ấy sắp đi nước ngoài rồi…những cái này con mượn cũng lâu rồi….hjhjh. Nội ơi,
cũng trể rồi, chào nội con về….
Tuj cố nói thật nhanh giống như đã học thuộc cái kịch bản…chào nội xong tuj quay đầu bước đi thì…
- Thụy Lâm, hjhjhj, mới tới hả? Sao không vào nhà chơi- Tiểu Ngọc gọi với…
- Tuj…tuj..à…
- Vào nhà đi…
- Thôi…không cần đâu…tuj đến thăm nội…bây giờ phải về.
- Uhm…vậy cũng được. À, tuần sau là bọn mình về nước rồi, Thứ 7 có mở party, Lâm đến chơi nha
- À…ờ..để Lâm sắp xếp…
- Không…Lâm phải hứa kia!
- Lâm…ừ…cũng được.
Tuj ỉu xìu, chào tạm biẹt rồi bước đi….trái tim một lần nữa rạn nứt…Điều
này tuj đã biết trước rồi kia mà. Sao lại đau như thế. Về tới phòng trọ, Tiểu Long nấu sẵn tô mì. Tuj ngồi xuống xơi tái tô mì với thằng bạn
thân…Bây giờ bên cạnh tuj chỉ còn mỗi thằng bạn thân này thôi…Điện thoại của Tiểu Long đổ chuông…nó ra ngoài nghe điện thoại một lúc sau thì
quay lại đưa điện thoại cho tuj. Uhm…nhỏ Lan muốn nói chuyện với tuj…lâu rồi cũng không liên lạc với Lan nên tuj mừng rối rít.
- Alo Lan hả? Sao bà đi mà không nói tuj tiếng nào hết zạk? Thấy ghét.
- Hj, Thụy Lâm đừng ghét tuj màk. Tuj đi vì có lý do riêng- Nhỏ Lan vẫn luôn có cá giọng dịu dàng ấm áp.
- Lý do gì thì cũng phải nói với tuj chứ.
- Tại vì Lâm với Bảo Long chia tay đấy!!!!
- Sao cơ? Sao tại lý do đó.
-Thì từ trước tới giờ, Phi Long chỉ thích Lâm thôi….ngốc ạ! Cậu ấy quen Lan
là để Lâm được tự nhiên quen với Bảo Long. Vì cậu ấy nghĩ Bảo Long sẽ
chăm sóc tốt cho Lâm…
- Lâm…
Tuj chỉ còn biết im lặng trước những câu nói tưởng chừng như rất bình
thường của nhỏ bạn thân. Cúp máy…tuj rề rà quay trở lại phòng trọ…nhìn
thằng bạn thân tự nhiên tuj thấy e ngại. Những điều mà Lan nói…nó không
làm tuj cảm thấy vui, trái lại còn là một cảm giác tệ hại…
…Buổi học đầu tiên ở trương Đại học văn hóa Thành phố Hồ Chí Minh…Tuj cố nhìn thật kỹ…đúng là…
- Những thứ tuj đã cho đi sẽ không nhận lại…không thích thì vứt đi- Ác Long vừa nói, vừa quăng cái hộp trước mặt tuj.
- Thái độ gì vậy hả? Đừng có nói chuyện với tuj bằng cái giọng điêu
đó…không dủ tư cách đâu. Tránh ra đi…- Tuj trút hết bao nhiêu bực tức
vào từng câu, từng chử của mình rồi đẩy mạnh thẳng Tiểu Long để mở đường đi cho mình.
Điều mà tuj cảm thấy khó hiểu là tại sao thằng Ác
Long lại có mặt trong lớp của tuj. Chẳng phải là đi nước ngoài hay sao/. Mặc kệ, dù sao thì thằng ấy cũng chẳng còn liên quan gì đến tuj nữa.
Tuj cứu mạng nó còn nó thì trả ơn bằng cách cho tuj ở nhờ và giúp đở tuj trong suốt khoảng thời gian thi Đại học. Vậy là huề vốn. Hức.
Kết thúc buổi học đầu tiên, tuj tranh thủ về nhà…tuj còn phải tìm công việc làm thêm để phụ tiền với Tiểu Long. Đến đầu ngõ, tuj thấy chiếc xe moto màu đen đậu ở ngoài ngõ…Thằng Ác Long đang ở nhà tuj…đáng ghét. Tuj đi
xông xông vào nhà nhưng bị cuộc đối thoại giữa 2 Long chặng lại ở ngoài
cửa.
- Mày tha cho Lâm đi…bấy nhiêu là quá đủ rồi.- Là Tiểu Long
- Sao cơ? Mày điên rồi à?
- Nếu mày đã quyết định đi Anh rồi thì đừng thay đổi nữa. Mỗi một sự thay đổi của mày là một lần trái tim Thụy Lâm tan vở. Mày có biết không?
- Tao…
- Tao đã sai lầm khi lần ấy chấp nhận trao cô ấy cho mày. Bây giờ thì mày không có cái quyền giành lại cô ấy khi mày đã bỏ rơi cô ấy…
- Mày không hiểu gì hết…tao…
- 2 người im đi…Tuj phùng mang…rõ ràng tuj đang bị ăn hiếp kia mà- Tuj
không cần ai thương hại hết á. Tuj cũng không phải món hàng mà ai muốn
lấy thì lấy, muốn nhường thì nhường…- rồi tuj quay qua thằng Ác Long-
Ông về đi, thứ 7 tuj và Tiểu Long sẽ đến dự party, ông hãy về…với Tiểu
Ngọc…đừng làm cô ấy phải khóc.
Vậy là thằng Ác Long im lặng,
quay đi. Nó không quên để lại cho tuj một ánh mắt buồn xa xăm…ánh mắt ấy có bao nhiêu chuyện còn ẩn chứa mà nó chưa diễn đặt được thành lời.
Chiếc xe hụ ga thật lớn xa dần rồi tắt lịm…Tuj đờ đẩn ngồi xuống ghế,
rót ly nước uống để cố trấn tĩnh mình….
- Thụy Lâm…tuj- Tiểu Long ấp úng.
- Ông đừng nói gì nữa…Lan nó thương ông lắm…chỉ cần ông nói một tiếng nó
sẽ về ngay. Tuj mãi mãi xem ông là thằng bạn thân…tuj sẽ mãi bước cùng
ông với tư cách là một người bạn. ông hiểu chứ?>
Tuj đã giải quyết mọi việc một cách gọn gàng. Và những ngày tiếp theo trở lại bình thường…
…Thứ 7, tuj diện quần jean, áo sơ mi (phong cách bình thường của tuj). Thằng Tiểu Long chở tuj đến nhà Ác Long. Trước đó có ghé qua cửa hàng lưu
niệm mua ít quà. Tuj đã sẵn sàng tiễn…người ấy đi nước ngoài. Sau khi
tuj bấm chuông thì Thiện Long mở cổng, Thiện Long cười tít mắt với
tuj…rồi vừa ra hiệu cho Phi Long dắt xe vào, vừa nắm tay tuj kéo đi…Có
rất nhiều người…đông đến nỗi, tuj chỉ như một cây cỏ dại lạc vào giữa
rừng hoa thơm cỏ quý. Tuj nhâm nhi li kooctai Thiện Long đưa rồi lững
thững bước…cũng không xác định được là mình đi đâu. Tuj gjật mình phát
hiện điểm dừng của mình là….sân thượng. Trên chiếc ghế bành bằng mây
kia…một dáng người quen thuộc trong tay cầm li cacao bên cạnh chiếc bàn
có thêm một li cacao khác đang bốc khói…không hiểu vì lí do gì…nước mắt
tuj lại rơi…Quệt nước mắt tuj quay nhanh đi, thật khẽ để người ấy không
phát hiện sự tồn tại của mình. Tuj lại ngồi trên ghế sofa…nhâm nhi ly
kooctai. Hix. Khoảng 15’ sau thì 2 nhân vật chính xuất hiện tuyên bố lý
do bữa tiệc. Chiều mai, họ lên máy bay….vậy là kết thúc những chuỗi ngày buồn bã…với những kỉ niệm…và…Sau phần đó thì tuj than mệt và Tiểu Long
đưa tuj về. Thế nhưng khi ra khỏi cổng thì tuj lại muốn đi ăn kem. Thằng Tiểu Long chiều ý…tuj ngồi xơi tái gần 3 ly kem trước cái nhìn không
hiểu mang ẩn ý gì nữa của thằng Tiểu Long…có một chút bất ngờ xen lẫn
một chút xót xa.
….Về nhà trọ, tuj tắm rửa thay đồ xong là leo
lên giường trùm mềnh…tuj ước gì mình có thể khóc òa lên như trước để
những buồn tủj ấm ức trong lòng trôi đi theo dòng nước mắt nhưng mà…
”Chị Lâm ơi….có thoại kìa…heo không đòi ăn cơm…” Tiếng chuông điện thaoị
quen thuộc ở đâu vẳng bên tai. Không phải tuj đã trả lại cho Ác Long rồi sao…? Tuj lần theo tiếng chuông mở tủ, thì thấy chiếc hộp ấy…Lấy điện
thoại ra…. “Thiện Long is calling”, tuj ấn phím xanh…
Con nhất định không đi..ba muốn đi thì ba cứ đi đi.- Tiếng của Ác Long kia mà.
- Mày nói cái gì vậy hả? Đây không phải là chuyện đùa.
- Con đã mất cô ấy rồi ba có biết không? Vì sợ ba làm hại cô ấy, con đã
phải nói ra những điều không đúng với trái tim mình….và đã làm cô ấy
phải tổn thương…bây giờ con chỉ muốn ở lại để mỗi ngày được đứng ở đằng
xa nhìn cô ấy thôi mà…
- Tao đã nói rồi, chiều mai phải lên máy bay sang Anh với Tiểu Ngọc, nếu không con bé đó sẽ không yên với tao đâu.
- Ba…muốn ép con vào chỗ chết đúng không….đúng thật thế không? Được rồi, con sẽ đi…đi để vừa lòng ba….
- Alo, alo….Thụy Lâm…còn đó không zậy?- Là Thiện Long
- Tuj…còn ở đây nàk.
- Lâm nghe rõ hết rồi đúng không?
- Không tuj không nghe gì hết á….tút tút….
Tuj khóa máy, leo lên giường trùm mềnh, nhắm mắt lại…cố gắng ngủ. Nhưng mà
những lời của Ác Long vẫn còn vẳng bên tai tuj…rõ ràng… “ Bấy nhiêu là
đủ rồi…cảm ơn cậu…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT