“Tiểu Lôi, đừng có chạy lung tung! Chờ một chút sẽ cho núi nổ đó.” Chân Mục Huy đỗ mồ hôi, quay đầu nhìn phía sau mà giật nảy mình, quát to về phía cô con gái mười tuổi hồn nhiên.
Ông là Kỹ Sư kiến trúc, lần này được chính phủ giao phó giúp cư dân bản địa khai thông một dãy đường ở Trung Hoành Sơn, để khỏi phải băng đèo vượt núi, đem hai sườn núi dính liền nhau khai phá ra một đường hầm, mở rộng cảnh tham quan để tăng thêm thu nhập cho cư dân ở đây.
Vậy mà công việc lần này, lại dính vào thời kỳ nghỉ đông. Từ thuở nhỏ cô bé đã mất đi mẫu thân, nên ông đặc biệt cưng chiều đứa con gái của mình. Cho dù sống trong cảnh ăn nhờ đậu cũng không chịu ở trong nhà để bảo mẫu xem chừng, bất luận thế nào cũng muốn đi theo ông, làm ông không thể nào khước từ được lời khẩn cầu của đứa con gái, ông đành đáp ứng yêu cầu.
Bởi vì ông đã để cho cô con gái của mình phải chịu nhiều thiệt thòi, càng yêu thương cô hơn vì vừa sinh ra đã không có mẹ, yêu thương cô vì cứ phải phiêu bạc tứ xứ với mối quan hệ xã giao của ông, nên chuyển đến địa phương khác vì vậy cô cũng phải chuyển trường thêm lần nữa. Hơn nữa, mỗi lần cứ chuyển đi như vậy lại càng không thể chăm sóc tốt cho cô, nên hay gởi tạm cô sống nhờ nhà của bảo mẫu.
Cho nên hắn không thể nào cự tuyệt được yêu cầu của cô con gái, vì cô đã chịu quá nhiều thiệt thòi nên bất cứ yêu cầu nào cũng đều được hắn đáp ứng.
Ngay cả lần này, đến chỗ nguy hiểm như vậy, thật sự không nên cho cô đi theo, thế mà hắn cũng đành phải đáp ứng yêu cầu.
Nghĩ tới hiện tại, dù có hối hận cũng không còn kịp bởi vì cô đang ở phía sau lưng bên vách đá kia chơi đùa.
“Cẩn thận một chút, hỏa dược sắp đốt rồi.” Quản Đốc phụ trách chôn hỏa dược, đang đứng trước mặt liền lôi Microphone ra quát to.
Chân Mục lập tức chạy tới ôm chặt lấy đứa con gái bên vách đá kia, chạy nhanh tìm một chỗ an toàn mà trốn, nhằm tránh uy lực nổ núi có thể làm hại tới đứa con gái.
Đợi tất cả nhân viên trốn vào chỗ an toàn, không lâu sau thì Quản Đốc liền châm ngòi nổ, ngọn lửa chạy dọc theo tuyến đường đã rãi lúc trước, chỉ trong chốc lát đầu bên kia vách núi truyền đến tiếng nổ mạnh làm đinh tai nhức óc. Tản Thạch ở sườn núi liền bị thủng một lỗ lớn, bước đầu tiên để khai phá đường hầm đã được triển khai thuận lợi.
“Oa! Tốt quá, thành công rồi!” Các công nhân giơ tay hoan hô, chúc mừng công việc đầu được diễn ra tốt đẹp.
“Oa, tuyệt quá! Cha, các bác thật lợi hại.” Chân Lôi mười tuổi vui vẻ vỗ hai bàn tay đỏ hồng vào nhau, cô chưa bao giờ biết công việc của ba mình lại giỏi như vậy, mấy tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên mở ra một cái hố.
“Còn cho nổ tiếp không?” Ngẩng đầu lên, hướng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu về phía ông, trông rất mong đợi, liền hỏi.
“Đương nhiên đây chỉ mới bắt đầu, đợt thứ hai cùng đợt thứ ba ngay lập tức sẽ được thực hiện, nhóc con cẩn thận một chút, đừng để bị hù dọa là được.”
“Con sẽ không bị hù dọa đâu, con sẽ bịt lỗ tai lại.” Chân Lôi rất nhanh trí liền lè lưỡi hồng ra, bịt hai lỗ tai lại.
Chân Mục nở nụ cười! Dùng sức kéo bàn tay của cô con gái xuống.
“Vậy con hãy ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, đừng có chạy lung tung có được không? Cha phải qua bên kia kiểm tra lại công trình một chút.”
“Dạ, được.” Chân Lôi dùng sức gật đầu một cái. “Cha phải nhanh trở lại đó!”
Chân Mục mỉm cười vuốt lên mái tóc đen của cô, gật đầu đồng ý. “Trở lại rất nhanh mà, móc ngoéo đầu ngón tay út nào.” Đưa ngón út ở cánh tay phải ra, quơ quơ ở trước mặt nàng.
Chân Lôi đưa ngón tay út ra, móc ngón tay út vào chung với cha thành một khối, hạ ngón cái làm dấu cười.
“Được rồi, người phải trở về ngay lập tức đó.”
“Được, sẽ lập tức trở về.” Thẳng cái lưng cong lên, Chân Mục hôn lên mặt cô con gái một cái, công nhân phất tay một cái hướng gọi hắn liền nhanh chóng chạy tới.
Không có bao lâu, đợt nổ thứ hai của núi liền triển khai hành động, Chân Lôi hưng phấn đứng bên vách núi bất động nhìn thời khắc lịch sử này.
Khuất mình ở sâu trong vách tường, Xà Quân cảm thấy từng trận địa kinh động đùng đùng kéo tới, liên tục nổ vang ầm ầm làm cho hắn trong lúc nghỉ đông giựt mình tỉnh giấc, từng viên cự thạch ở trong núi cứ rơi xuống.
Chẳng lẽ Thiên Lôi tìm tới?
Nó lập tức phun lưỡi rắn ra, thân rắn liền vụt qua một cái, từ bên trong vách tường biến thân ra khỏi vách núi bên ngoài.
Nhất thời hốt hoảng, hắn đã quên mất phải xem xét tình hình bên ngoài trước. Lắc mình biến mất nhanh chóng, tiến sát đến gần dưới chân của Chân Lôi.
“Oa, lại nổ. . . . . . Lại nổ, thật là tuyệt quá đi!”
Từ đâu ập tới những bước chân giẫm đạp lấy đầu hắn, đôi chân mập không ngừng giẫm vào chỗ này chỗ kia, hại thân hình bé nhỏ của hắn phải né tránh không ngừng.
Thật vất vả mới bò khỏi hai bàn chân nhỏ giày xéo lấy hắn, đang định nhanh chóng bò đi, bỗng chốc một cái mông mập mạp kèm theo tiếng kêu lên sợ hãi, ngã ngồi xuống liền đè lên thân rắn vô cùng tôn quý của hắn.
Thiếu chút nữa làm cho hắn phải búng ra một ngụm máu.
“Oa! Đau quá!” Không cẩn thận nên bị trượt ngã, Chân Lôi không rõ chính mình đang ngồi xuống vào cái gì, tự mình xoa cái mông, hốc mắt lộ ra nước mắt, nhìn thấy cha ở nơi xa, sợ ông thấy sẽ lo lắng.
Nhưng bàn tay nhỏ bé cứ xoa…. Xoa, đột nhiên bóp vào cái gì đó mềm mềm, lành lạnh ở phía tay, tò mò xem nó là cái gì, “Oa…..”
Cái mà bị nàng đè chính là con rắn nhỏ màu vàng kim, chính xác thì nó đang khạc ra một chúm màu đỏ, dùng ánh mắt đỏ tím hung ác nhìn chằm chằm về nàng.
“Oa….. Oa…..” Sợ tới mức làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhạt, ra sức quăng con mãng xà trong tay đi, bỏ Tiểu Kim Xà vào lại trong sơn cốc.
“Oa!” Lần này đổi lại làm hắn kinh ngạc, tiếng rống đinh tai nhức óc đầy sợ hãi đã làm cho Thiên Lôi lần theo mà đến, một tiếng vang thật lớn liền vỗ vào ngay vách núi kia một cái, tảng đá lớn đổ sụp xuống thiếu chút nữa đã đè trúng cô gái nhỏ vô tội.
Chân Mục đứng đằng xa quay đầu kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh đang diễn ra, nhanh chóng bỏ công việc chạy đến như điên, dùng sức đẩy đứa con gái đang đứng ngẩn người vì hoảng sợ, tránh được đột kích lần thứ hai của Thiên Lôi.
Vì cú đẩy này, mặc dù Chân Lôi đã được đẩy ra xa, trong nháy mắt thân thể bay đi nhưng mắt vẫn còn mở to, nàng nhìn thấy thân thể cha mình bị Thiên Lôi đánh trúng, toàn thân nám đen kêu lên thảm thiết.
“Cha ——”
Nàng muốn chạy tới, nhưng không biết tại sao thân thể càng ngày càng bay đi xa, lại còn nhìn thấy ánh mắt của cha đang hướng lên trên, “Cha!” Lúc này nàng mới phát hiện, thân thể của mình đang sa xuống.
“Tiểu Lôi!”
Các công nhân trên vách núi liền hốt hoảng chạy tới vách đá, ai cũng kinh sợ liền chạy đi cứu người cha và cô con gái, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Chân Mục bị Thiên Lôi đánh gục, Tiểu Chân Lôi vô tội chỉ mới mười tuổi bị chấn động ngã vào bên trong sơn cốc.
Ai cũng không ngờ tới chuyện phát sinh ra ngoài ý muốn với người cha và cô con gái.
“Cha!” Hoảng hốt nhìn về phía mọi người cầu cứu.
“Tiểu Lôi!” Các công nhân chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng, mà không thể nói được gì cả.
“Cha”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT