Ai có thể tin, rắn biến thành người chứ?

Ở thế kỷ hai mươi mốt này, ai mà có thể tin được điều này chứ. Dĩ nhiên Chân Lôi không tin, nàng cho rằng Tái Lạc Tư đang đùa dai, cố ý nói láo để trêu chọc nàng thôi!

Không phải vì hắn đang bắt cóc nàng, sợ nàng báo cảnh sát cho nên mới biện ra tất cả lý do này để đầu độc tâm trí của nàng.

Dĩ nhiên, cả nam nhân biết phun ra lửa kia cũng là do hắn an bày ra, thừa dịp đầu nàng bị chấn động tạm thời, nên sử dụng chiêu thức đó để đem nàng tới chỗ này.

Có lẽ rời khỏi tòa cung điện quỷ quái này, rời khỏi ngọn núi này, nàng có thể trở lại thế giới cũ, vậy là nàng có thể trở về cuộc sống của người bình thường rồi.

Vì vậy, thừa cơ hội không ai chú ý tới nàng, lặng lẽ đi ra khỏi tẩm cung, nhắm thẳng hướng mà chạy ra ngoài.

Nhưng cứ đi vòng vòng lâu như vậy, mà vẫn không thể ra khỏi được đây? Tòa cung điện này lớn đến mức kỳ quái, chẳng những thế, đường đi trong lâu đài cứ nối tiếp nhau, hơn nữa hoa cỏ còn rất sum suê, khắp nơi đều là hồ nước màu ngọc bích trong suốt, hại nàng cứ chạy mệt mỏi kèm theo bị lạc đường, vậy mà vẫn không tới được cửa chính của cung điện nữa chứ.

Thật là làm cho nàng mất hết thể diện!

Hơn nữa, từ khi mới vừa đến đây đã mặc bộ y phục dài tới đất thế này thật làm người ta kinh ngạc, dù nó rất đẹp nhưng hiện giờ lại trở thành gánh nặng cho nàng, thật là chướng tai gai mắt, làm nàng cứ phải kéo lên cao để đi, lộ ra hai cặp chân dài trắng mịn dưới ánh mặt trời.

Cứ bị truy đuổi, làm cho bụng nàng lại càng thêm đói hơn, nhớ rõ cả ngày hôm qua mình vẫn chưa ăn gì, sáng sớm hôm nay lại chạy ra ngoài. Hiện tại bụng đói đã chạy thẳng đến ruột già rồi kéo sang ruột non, làm toàn thân nàng không còn chút sức lực, phải ngồi sững trên mặt đất.

“Xà…. Xà Hậu! Ngài làm sao vậy!” Hải Thanh đang đi tìm nàng, nhất thời thấy cảnh tượng này, trố mắt kinh ngạc, lè lưỡi ra không biết nên đem mắt dán vào chỗ nào cho thích hợp?

Mặc dù Xà Quân rất yêu thích vạn vật, nhưng lòng hắn vẫn rất bảo thủ, lòng đố kỵ lại rất mạnh. Nếu để cho hắn biết kẻ nào nhìn thấy được cặp đùi đẹp của Xà Hậu, nhất định sẽ rất giận dữ, có thể sẽ móc cặp mắt của người đó ra nữa.

“Hải! Hải Thanh ca,” Do lạc đường, vừa nhìn thấy hắn Chân Lôi hết sức vui mừng liền chạy nhanh tới, không quan tâm đến cử chỉ bất nhã của mình. “Ngươi là người của Tái Lạc Tư, nhất định biết cửa chính ở nơi nào, có đúng không?”

Cuối cùng có thể tìm được một người để hỏi đường.

Hải Thanh cảm thấy xấu hổ, liền hướng ánh mắt ra phía xa hơn, nhìn đám mây Bạch Vân trên trời cung kính đáp: “Dĩ… Dĩ nhiên biết rõ, nhưng mà ngài…. Ngài hỏi để làm gì?”

Ánh mắt hắn không dám càn rỡ hướng về phía đùi đẹp kia, dù chỉ một cái cũng không dám liều mạng.

“Ta muốn trốn khỏi đây.” Chân Lôi không giả vờ chút nào, liền nói thẳng ý định của mình.

“Cái gì? Chạy trốn ư?” Hải Thanh cả kinh, xoay đầu lại, thoáng nhìn thấy chân ngọc của nàng lộ ra dưới ánh mặt trời, vội vàng quay mặt đi. “Ngài chớ có nói đùa, thân phận ngài tôn quý như vậy, sao có thể tùy tiện ra ngoài chứ?”

Hắn mà dám nói cửa ra khỏi cung, nhất định sẽ bị Xà Quân dùng roi tiên đánh chết, sẽ biến thành một con rắn tan xương nát thịt, mất đi cả hồn vía, trông thật đáng thương thảm hại.

“Sao không thể ra ngoài chứ? Ta muốn về. Ta là người, người thì có quyền riêng của con người, có tự do riêng của con người.” Nàng ưỡn ngực ngẩng đầu lên, tuyên bố chủ quyền của mình ngay.

“Ý là!” Đáng tiếc khi nàng bị mang đến Yêu Giới, chỉ trong một phút kia đã bị tiêu trừ khỏi loài người, đã được ghi vào trong danh sách vàng, người sẽ lên ngôi hoàng hậu trong Xà Tộc của bọn họ rồi. “Xà Quân sẽ không đồng ý cho ngài rời khỏi đây đâu.” Hắn thận trọng nói.

“Ngươi không nói, hắn sẽ không biết, mau dẫn ta đi ra ngoài.” Chân Lôi le lưỡi hồng đáng yêu ra, ngây thơ thúc giục hắn mau dẫn nàng đi.

Bởi vì hắn là người vui tính nhất ở nơi này, chỉ cần nàng nói chuyện với hắn, liền thấy mình cũng có trọng lượng uy thế hơn người.

“Vậy cũng không được.” Hải Thanh hơi sợ.

Trên thế giới này, chỉ cần là chuyện Xà Quân muốn biết, thì không thể nào lừa gạt được hắn.

“Dù sao ta đã hứa với ngươi là không kể ra, như vậy là được rồi! Mau dẫn ta đi.” Chân Lôi bĩu môi, kéo hắn đi.

Do luống cuống nên thân thể nàng chạm vào hắn, hắn liền lui về phía sau vài bước, tôn ti của Xà Tộc được phân chia rất rõ ràng, tuy hắn là yêu tinh cao quý của Xà Giới, nhưng cũng không được phép chạm vào Xà Hậu, dù chỉ một chút thôi.

Xà Hậu nhỏ này tuy rất ngây thơ đáng yêu, cầu xin người ngàn vạn lần đừng có hại chết hắn chứ.

“Được rồi! Chuyện người muốn bỏ trốn, ta tuyệt đối sẽ không nói ra, nhưng nếu Xà Quân biết được , cũng không phải liên quan đến ta.” Hắn đã nhượng bộ nhiều lần rồi, không cần vội phải xử lý những công việc khác.

“Ý của ngươi không giúp ta sao?” Không tin, người đàn ông này không có tinh thần trượng nghĩa như vậy, thấy một tiểu thư yếu đuối lạc đường cũng không ra tay giúp đỡ, thật không có lương tâm. “Ngươi không giúp ta tìm đường xuất cung, ta sẽ không đi theo ngươi.”

Xem ra hiện giờ, chỉ có một biện pháp duy nhất là lừa gạt. Hải Thanh khổ sở cười một tiếng, “Nếu Xà Hậu đã kiên quyết, tiểu nhân không thể làm gì khác hơn là tuân lệnh, xin mời ngài đi theo ta.” Dù gì trước hết là nên lừa người trở về, rồi hãy nói sau.

Hải Thanh hướng về phía trước đi, Chân Lôi không nghi ngờ chút nào, mặt cười vui vẻ đi theo sau, cứ cho rằng chính hắn sẽ dẫn mình rời khỏi cung điện, ai ngờ….

“Hải Thanh thối, ngươi gạt ta!” Khi nàng đứng ở trong đại điện nhìn thấy Tái Lạc Tư, thì mới phát hiện ra mình bị lừa, xoay người lại muốn mắng hắn thật to, thì lại không còn nhìn thấy bộ mặt gian xảo của hắn.

Lừa gạt người khác làm cho Hải Thanh cảm thấy rất chột dạ, nên liền thoát thân đi thật nhanh, không để lại chút dấu vết gì.

“Ngươi đi đâu hả? Tới đây mau.” Thấy bóng dáng trắng noãn đang đứng loáng thoáng, Tái Lạc Tư ở trong điện liền nhíu lông mày lại, duỗi tay về phía nàng.

Nhìn cánh tay vươn ra kia, như muốn mời nàng đi tới phía trước, bỗng nhiên trong lòng Chân Lôi có chút giật mình, cảm thấy bất an không yên.

“Có chuyện gì không?”

Không biết vì sao, mỗi lần nghĩ tới việc gặp hắn, nàng đều cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, rất khó thở.

Mặc dù không thể phủ nhận dáng dấp hắn rất anh tuấn, trong đám nam nhân mà nàng gặp thì hắn là đẹp trai nhất, tàn bạo nhất. Cũng bởi vì quá đẹp trai, quá tàn khốc đã bao phủ lấy toàn thân hắn, tỏa ra luồng khí kỳ quái, làm cho nàng không thể nói ra được, làm người ta vừa tiếp cận đến liền run rẩy, muốn né hắn ra thật xa.

Thấy toàn thân nàng cứng ngắc, Tang Lịch Tư đứng ở một bên cười, hắn tốt bụng trấn an nói: “Thật ra thì Xà Hậu không cần phải sợ Xà Quân, về sau các người còn phải sống chung một thời gian rất dài mà!”

Một khi hoàn thành đại điển phong hậu, Xà Quân sẽ phong ấn thời gian trên người nàng, như vậy thì nàng vĩnh viễn sẽ giữ mãi nét thanh xuân tuyệt đẹp này, mấy ngàn, mấy vạn năm cũng sẽ ở cùng với Xà Quân một chỗ.

Mãi gắn bó bên nhau.

“Không sợ mới lạ.” Thì thầm một tiếng, thân thể không tự chủ được liền bước tới.

Tái Lạc Tư nắm lấy tay của nàng, đi qua điện đường thật to, hướng vào một chỗ nhỏ trong sảnh mà đi. Nói là nhỏ, thật ra cũng lớn tới mấy chục mét. Chân Lôi đang nghi ngờ không biết hắn mang mình đi tới nơi đây để làm gì, chỉ thấy trên bàn bày đầy thức ăn ngon, một nam nhân có mái tóc đen dài còn hơn tóc của nàng, liền mỉm cười hữu lễ dẫn nàng đi, liền kéo ra một cái ghế mời nàng ngồi xuống.

“Biết ngươi cả ngày hôm qua không ăn gì, cho nên gọi ngự trù dựa theo khẩu vị nhân gian làm cho ngươi ăn, ngươi hãy nếm thử thức ăn này một chút đi.” Hắn đang ngồi vào vị trí ghế chủ, ngồi đối diện nàng, mặt hướng về phía thức ăn trước mặt, nàng liền gật đầu.

“Cám….. Cám ơn.” Hắn có thành ý như vậy, làm cho nàng có chút cảm động.

Rất xúc động liền cầm dao nĩa lên, nhìn những thức ăn ngon để trước mặt nàng, liền ăn ngon lành.

“Sáng hôm nay ngươi đi đâu vậy?” Mặt Tái Lạc Tư vẫn không thay đổi, hỏi, mắt nheo lại nhìn nàng đang ăn như hổ đói, đôi tay hắn choàng lại ôm trước ngực và ngồi dựa vào thành ghế.

“Không có đi đâu hết, chỉ dạo quanh một chút thôi!” Chết cũng không nói cho hắn biết, nàng muốn chạy trốn.

Miệng Chân Lôi nhét đầy thức ăn.

Xà Quân nhướng mày, phát giác vật nhỏ này lúc nói dối trông rất đáng yêu, những lúc nói dối, chân mày nàng cũng không nâng lên cũng không hạ xuống.

Đúng y bản tính loài người, cực kỳ gian xảo.

Không đúng, căn bản nàng chính là con người, một loại sinh vật rất gian xảo, lại rất mưu mô có nhiều quỷ kế.

Nhưng hắn cũng không phải đèn đã cạn dầu, để tùy ý nàng mà trêu chọc hắn.

“Vậy sao? Nhất định ngươi đã đi rất nhiều nơi rất đẹp rồi.”

“Đúng… Dĩ nhiên là vậy rồi.” Chột dạ, ngẩng đầu nhìn hắn một chút, nhìn thấy con mắt hắn cười giả tạo, trái tim nàng đột nhiên rất bất an, cứ đập lên dồn dập. Nàng muốn ăn hết tất cả mọi thứ, nhưng đột nhiên hạ dao nĩa xuống.

Xà Quân thấy nàng đứng ngồi không yên, không nhịn được, trên môi khẽ nở nụ cười, giơ nhẹ một đầu ngón tay lên ra hiệu, phân phó người hầu bàn bắt đầu chia thức ăn ra.

“Sao không ăn? Dạ dầy của ngươi thường ngày ăn ít vậy sao?” Khẽ nhấp ly cà phê trong miệng! Thấy nàng vẫn không an tâm ăn cơm.

“À.. Đúng rồi! Ta vốn ăn rất ít, bởi vì phải giảm cân mà!” Nàng khẩn trương cười, đôi tay che miệng lại, giọng điệu có chút thỏ thẻ mờ ám.

“Ta không thích người nào nói dối.”

Nhất là nói dối mà mặt không đỏ, thở không gấp.

Rõ ràng gầy đến không còn thịt, còn nói giảm cân, nói cho bất cứ ai nghe cũng không thể tin được.

“Ta không nói dối, ta chưa bao giờ nói dối.” Cái mông mới vừa ngồi xuống bỗng chốc lại nâng lên, mạnh mẽ vỗ bàn, lên án nam nhân đối diện mình. “Sao ngươi dám nói ta nói dối? Con mắt nào của người nhìn thấy ta nói dối?”

Không biết vì sao, Tang Lịch Tư đứng ở phía sau hắn cứ nháy mắt mãnh liệt với nàng, chẳng lẽ hắn đau mắt hay sao?

“Ngươi dám thể, là ngươi không có nói dối?”

Thề?! Dám… Dám? Dù có chút do dự, đột nhiên nhất thời nàng ưỡn ngực lên, “Ta dĩ nhiên dám thề.” Đây là thế kỷ hai mươi mốt rồi, không ai tin lời thề sẽ linh nghiệm cả.

“Nếu có thì sao?”

“Nếu như ta có nói dối! Liền bắt ta ban ngày gặp rắn, ban đêm cũng gặp rắn, ngủ cũng gặp rắn, tất cả mọi người đều biến thành rắn, thế nào hả?

Tất cả mọi người đều là rắn, đủ tin rồi chứ! Tuyệt đối lời thể này sẽ không linh nghiệm.

Nàng đắc ý cười lạnh.

“Vậy sao?” Nụ cười của Xà Quân còn lạnh hơn nụ cười của nàng, vô cùng đắc ý, “Vậy ta chờ xem ngươi có nói dối hay không?” Buông dao nĩa xuống, giữ nụ cười trên môi mà rời đi.

“Tiểu thư, ngươi…. Thảm rồi.” Dám thề trước mặt Xà Quân, nhất định nàng sẽ rất thảm.

Hải Thanh vẫn đang núp ở phía sau cánh cửa, lén nghe cuộc trò chuyện của nàng, đồng thời rơi nước mắt tiếc thương cho nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play