“Nha –” một tiếng, tiếng đẩy cửa rất nhỏ phá tan yên tĩnh
trong phòng. Cao Thận đứng ở mép giường nương ánh trăng, xem kỹ gương mặt ngủ
say mang tươi cười hạnh phúc, gương mặt không chút cảm xúc hiện lên lo lắng
cùng không tha. Cuối cùng, hắn vẫn là xoay người đem người vẫn ngủ say nhẹ
nhàng ôm lấy, cầm lấy một kiện áo choàng vì nàng che lại thân mình, sau đó tay
chân nhẹ nhàng đem nàng ôm đến cửa sau xe ngựa, giao cho Chu Phong.
Chu Phong cẩn thận tiếp nhận nàng, ý bảo kêu xa phu chạy đi,
Cao Thận lại ra nói:“Chờ một chút.” Vừa dứt lời, hắn liền phi thân rời đi.
Không đến một khắc chung, trong tay hắn mang theo một gói to, đưa cho Chu Phong
nói:“Đây là thứ nàng thích nhất.”
Chu Phong cảm kích gật đầu tiếp nhận, sau đó bảo xa phu chạy.
Xe ngựa chậm rãi chạy rời đi, dưới ánh trăng biến mất, Cao
Thận mới thu ánh mắt xoay người đi vào, hắn mới xoay người liền thấy một thân ảnh,
giật mình nói,“Vương gia –”
Long Kình Lệ tầm mắt vẫn nhìn phương hướng xe ngựa biến mất,
hỏi:“Không nỡ a!” Hắn cũng không có chờ đợi Cao Thận trả lời, tự nói tiếp:“Đúng
vậy! Trên thế giới này không còn có một nữ nhân đặc biệt như thế.” Nói xong, hắn
xoay người rời đi, lưu lại Cao Thận vẻ mặt phiền muộn.
………………
Ở gió đêm thổi vào ánh lửa nhảy lên chiếu sáng gương mặt tuấn
mỹ đang hưng phấn của Long Hạo Thừa. Hắn thường xuyên hướng cửa lớn thăm dò. Đi
qua đi lại, đều tiết lộ giờ phút này trong lòng hắn đang khẩn trương cùng hưng
phấn, cùng với sợ hãi. Hắn sợ nhìn thấy ánh mắt cảnh giác cùng oán hận của A
Nhã .
Rốt cục, hắn nhìn thấy thân ảnh Chu Phong, khẩn cấp đi đến,
nhìn thấy thiên hạ trong lòng vẫn bị bao bọc bởi áo choàng. Hắn vươn đôi tay
thoáng run run, nhẹ nhàng mà kéo áo choàng xuống, nhìn thấy thiên hạ vẫn ngủ
say. Hai tay tự nhiên đem nàng ôm vào trong lòng. Rốt cục, rốt cục, A Nhã của
hán rốt cục đã ở trong lòng hắn. Cảm giác ấm áp giống như đã xa nhau trăm năm gặp
lại.
Long Hạo Thừa không nghĩ cho Chu Phong nhìn thấy một mặt yếu
ớt của mình, ôm thiên hạ trong lòng vào phòng, đóng cửa phòng lại. Rồi sau đó động
tác mềm nhẹ đem thiên hạ trong lòng đặt ở trên giường. Nương ngọn đèn cẩn thận
quan sát thiên hạ đã gần hai tháng không thấy, thân thủ mềm mại qua lại vuốt ve
trên mặt. A Nhã, dường như có chút béo. Xem ra, nàng sống cũng tốt lắm. Tầm mắt
di chuyển xuống, đến bụng hiện tại vẫn có vẻ bằng phẳng, bàn tay to khẽ run di
chuyển, đặt ở trên này, muốn cảm thụ sinh mệnh nhỏ bên trong. Đứa nhỏ của hắn,
đứa nhỏ của hắn cùng A Nhã, đang trưởng thành ở bên trong. Bỗng nhiên trên mặt
một mảnh ướt át, nâng tay chạm vào, nước mắt trên tay, cho thấy hắn đang rơi lệ.
Chưa bao giờ biết một đứa nhỏ cư nhiên có thể làm cho hắn kích động rơi lệ.
Trước kia, hắn chán ghét đứa nhỏ. Hắn không muốn đem đứa nhỏ
sinh ra trong một hoàng gia thống khổ cùng tràn ngập tranh đấu, không muốn đứa
nhỏ cũng giống như mình, bởi vậy, hắn không cho nữ nhân ở bên người có cơ hội
mang thai đứa nhỏ, nhưng là, giờ phút này cảm thấy sinh mệnh nhỏ trong bụng A
Nhã, hắn lại tràn ngập kích động, đứa nhỏ của hắn cùng A Nhã, hắn tin tưởng A
Nhã cùng chính mình nhất định sẽ bảo vệ tốt đứa nhỏ này, cho hắn thứ tốt nhất.
Hóa ra đây là cảm giác gia đình, trong nhà có đứa nhỏ cùng thê tử mình yêu
thương nhất, cư nhiên có thể làm cho hắn vui sướng như thế. Vui sướng này so với
niềm vui thắng trận trước kia lại hơn gấp trăm lần ngàn lần.
Kích động làm hắn nhẹ nhàng lên giường, đem thiên hạ ôm vào
lòng, ôn nhu hôn lên mi tâm của nàng, nhẹ giọng nói:“Cám ơn ngươi. A Nhã. Cám
ơn.”
Một đêm này, Long Hạo Thừa không nhắm mắt lại, chính là si
ngốc nhìn dung nhan đang ngủ giống như nhìn cả đời cũng không đủ.
Ánh nắng chói mắt chậm rãi tiếng vào trong phòng Long Hạo Thừa, chiếu vào hai người ôm nhau trên giường.
“Ân –” Tô Lệ Nhã làm một tư thế vô cùng bất nhã duỗi thẳng
thắt lưng, mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn khuôn ngực lõa lồ hoàn mỹ trước mắt.
Trong ngực?! Đôi mắt đẹp của nàng mở to không chút nghĩ ngợi vươn một cước đem
nam nhân bên cạnh đá xuống giường, sau đó cảnh giác nhìn nam nhân đã ngã xuống
giường. Nương khóe mắt dư quang, nàng đánh giá sơ lược hoàn cảnh lạ lẫm này, lập
tức ra một kết luận: Nơi này không phải phủ Tứ vương gia. Kỳ quái, tối hôm qua
nàng rõ ràng ở trên giường chính mình, như thế nào tỉnh lại ở nơi này?
“Ân. Đau quá a ~” Thanh âm nam nhân chặn ngang suy nghĩ của
nàng. Nàng lại cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân dưới giường.
Long Hạo Thừa xoa phần eo hơi bị đau, oán giận nói:“A Nhã,
ngươi như thế nào sáng sớm đã đem ta đá xuống giường a?”
Khuôn mặt quen thuộc, giọng nói oán giận quen thuộc, làm Tô
Lệ Nhã khó có thể tin từ trên giường bước xuống, nhìn chằm chằm nam nhân, rồi
sau đó kích động ôm lấy thân ảnh trước mặt, nức nở nói:“A Kim, ngươi muốn chết.
Cư nhiên không nói một tiếng, liền ly khai. Ngươi cũng biết ta có rất thương
tâm a?”
Trong lúc nhất thời bởi vì phản ứng kích động của Tô Lệ Nhã
mà Long Hạo Thừa ngốc thất thần rất nhanh liền cảm thấy sau gáy ướt át. Hắn
trong mắt ôn nhu, phản thủ ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng run nhè nhẹ, nhẹ
giọng nói:“Thực xin lỗi.”
Tô Lệ Nhã giống như muốn phát tiết thống khổ mấy ngày nay,
dùng sức vuốt sau lưng hắn nói:“Ngươi cũng biết mỗi khi ta nằm mơ tỉnh lại, đối
mặt với thế giới không có ngươi, trong lòng hoang vắng cùng thống khổ? Thật là
hư hỏng a! Lưu lại một mình ta. Thật xấu a!”
Long Hạo Thừa trong mắt đựng nhu tình, mềm nhẹ vỗ về thân thể
mềm mại đang run rẩy, hùa theo nói:“Đúng. Ta rất xấu.”
“Rõ ràng là ngươi luôn mồm tuyên thệ muốn cùng ta vĩnh viễn
cùng một chỗ, kết quả là không nói một tiếng rời đi, ngươi là cái trứng thúi chỉ
biết nói mạnh miệng.” Tô Lệ Nhã tiếp tục run rẩy, phát tiết thống khổ trong
lòng.
Long Hạo Thừa tiếp tục vỗ nhẹ lưng của nàng, tiếp tục hùa theo nói:“Ta là
trứng thối.”
Hảo sau một lúc lâu, Tô Lệ Nhã mới ngừng phát tiết. Đẩy nhẹ
người phía trước ra, nâng mặt lên bởi vì nước mắt rột rửa mà càng có vẻ kiều diễm,
cười duyên nói:“Đứa ngốc. Ta nói ngươi trứng thối, ngươi như thế nào cũng hùa
theo a!”
Tiếng đứa ngốc làm thân hình Long Hạo Thừa chấn động. Đã bao
nhiêu lâu không nghe thấy tiếng kêu tràn
ngập tình cảm của A Nhã. Hắn nhìn nàng vì chính mình mà chảy nước mắt, trong
lòng áp lực tình cảm như muốn nổ tung ra, nhìn chằm chằm dung nhan kiều mị chỉ
có thể ở trong những giấc mộng đêm khuya mới có thể nhìn thấy, giọng nói khàn
khàn:“A Nhã, gọi ta là đứa ngốc nữa đi.”
Tô Lệ Nhã buồn cười nhìn khuôn mặt tuấn tú si mê, nói:“Đứa
ngốc, đứa ngốc, đứa ngốc……”
Nhưng nàng kêu đứa ngốc vài tiếng hơi thở phun vào mặt hắn.
Long Hạo Thừa khó nén nội tâm khát vọng, bàn tay to đem nàng vào trong lòng, bạc
môi áp lên môi đỏ mọng vẫn luôn khát vọng.
Thấy lại kích động, làm cho Tô Lệ Nhã tích cực đón ý nói
hùa, hé môi cho hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Không khí tràn ngập hơi thở ái muội.
“Cô ~ cô ~ cô ~” Một thanh âm đột ngột phá vỡ nụ hôn nồng
nhiệt của hai người.
Tô Lệ Nhã mềm nhẹ khẽ tựa vào hắn, con mắt sáng tìm kiếm
chung quanh thanh âm phá vỡ chuyện tốt của nàng.
“Cô ~ cô ~” Tên đầu sỏ hợp thời kêu lên.
Nàng nhìn thẳng vào cái bụng đang kêu, kiều nhan nháy mắt
nhiễm lên một tầng đỏ ửng.
“Ha ha ha –” Long Hạo Thừa không khách khí cười ha hả.
Mặt nàng bắt đầu từ đỏ thẩm chuyển sang xanh mét. Nhưng nam
nhân không có chú ý tới, chỉ để chuyên tâm vào cười.
Hắn rốt cục biết mới vừa rồi mình cười có chút quá mà chọc tới
giai nhân, vội vàng thu hồi tươi cười, nói:“A Nhã, ngươi đã đói bụng đi! Ta kêu
người –”
“Sai. Không phải ta đói bụng.” Nàng chỉ vào cái bụng bằng phẳng,
nói:“Là con ngươi đã đói bụng.” Đánh chết nàng cũng không thừa nhận chuyện mất
mặt như thế.
Trên mặt tuấn mỹ hiện ra tươi cười sủng ái nói:“Tốt. Là con
ta đã đói bụng. Người tới!”
Chu Phong luôn chờ ngoài cửa đi vào, nói:“Vương gia, có gì
phân phó?”
“A Nhã, rất nhanh sẽ có ăn.” Long Hạo Thừa cười thân thủ muốn
đem nàng một lần nữa ôm vào trong lòng.
Nhưng nàng lại phủi động tác. Nàng bước nhanh lao ra khỏi
phòng, giật mình nhìn đình viện lịch sự tao nhã, cảm thụ được gió nhẹ quất vào
mặt, nhìn thân ảnh Chu Phong đi xa. Này không phải trong mộng. Ở trong mộng của nàng, chưa từng có người khác
xuất hiện qua. Người kia nàng từng ở tiêu dao các gặp qua, đi theo bên cạnh
Long Hạo Thừa. Sắc mặt nàng nhất thời tái nhợt: Đây là thế giới thật. A Kim
cũng không có trở về. Như vậy, nam nhân vừa rồi cùng nàng hôn nhau là Long Hạo
Thừa.
Long Hạo Thừa nghi hoặc đi ra, hỏi:“A Nhã, ngươi làm sao vậy?”
“Câm mồm. Không cho phép ngươi gọi ta như thế.” Tô Lệ Nhã mặt
mang tức giận nhìn nam nhân giả mạo A Kim nói,
“A Nhã?” Hắn mặt mang lo lắng nhìn nàng bỗng nhiên chuyển biến,
tiến lên.
“Không cho phép lại đây.” Tô Lệ Nhã lớn tiếng hô.
“Được, được, ta bất quá không đến là được.” Hắn nhìn thiên hạ
kích động thỏa hiệp nói.
Trong mắt nàng bắn ra nồng đậm oán hận, lãnh phúng nói:“Tam
vương gia, ngươi lần này lao lực tâm tư bắt ta tới là vì cái gì ? Là xác định đứa
nhỏ trong bụng ta vẫn bình yên đi?”
“A Nhã, nàng làm sao vậy?” Hắn bị A Nhã chuyển biến nhanh
như vậy làm cho hoảng sợ.
“Câm mồm. Ta nói rồi ngươi không có tư cách gọi ta A Nhã.”
Tô Lệ Nhã mắt mang hận ý nhìn nam nhân đáng giận ngụy trang thành A Kim này:“Long
Hạo Thừa, ngươi rất ti bỉ. Cư nhiên ngụy trang thành A Kim, làm cho ta tưởng ở
trong mộng. Còn với ngươi –” Nàng nhất thời nhớ tới nụ hôn cùng nam nhân lãnh
khốc này, trong lòng một cỗ cảm xúc ghê tởm dâng lên, thân thủ liều mạng dùng sức
lau sát môi đỏ mọng. Mặc kệ lực đạo này sẽ làm nàng đau.
Long Hạo Thừa rốt cục nghe ra ngọn nguồn. Thì ra là, A Nhã
nghĩ đến mới vừa rồi là ở trong mộng, mới có thể vui sướng như thế. Hắn liền kỳ
quái như thế nào không cần giải thích, có thể được A Nhã tha thứ. Nhìn môi đỏ mọng
đã muốn bật máu, hắn không thể không tiến lên bắt lấy hai tay của nàng, nói:“Đủ,
không cần lau. Môi của nàng sẽ bị hỏng mất.”
“Không đủ, ta muốn đem mùi của ngươi đều lau sạch.” Tô Lệ
Nhã kích động giãy dụa, muốn chạy trốn khỏi nam nhân đáng ghét này.
Hắn thấy thế sợ nàng sẽ bởi vì giãy dụa mà tổn hại tới chính
mình, không thể không điểm huyệt đạo của nàng.
Tô Lệ Nhã khó có thể tin nhìn nam nhân ti bỉ trước mắt, tiếng
kêu lên:“Long Hạo Thừa, ngươi rất ti bỉ.”
Hắn thở dài nói:“A Nhã, ngươi vẫn là trung khí mười phần a!”
Biểu tình quen thuộc, làm nàng ngốc thất thần.
Long Hạo Thừa nhân cơ hội đem nàng ôm lấy một lần nữa trở lại
trong phòng.
Bị bắt cũng không thể nhúc nhích ngồi vào ghế Tô Lệ Nhã giờ
phút này trong lòng tràn ngập sợ hãi. Nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì a? Hiện
tại nàng bị điểm huyệt, ngay cả phản kháng đều làm không được. Nàng chỉ có thể
dùng hai mắt nhìn chằm chằm nam nhân lẩm nhẩm mở ngăn kéo. Chỉ thấy hắn cầm
trong tay một cái hòm tinh xảo, đi đến trước mặt nàng. Trong hòm sẽ không chứa
thuốc gì làm sanh non đi? Sợ hãi làm nàng run run thanh âm hi vọng nói:“Vương
gia, van cầu ngươi không cần thương tổn hài tử của ta. Van cầu ngươi.”
Long Hạo Thừa nghe tiếng cầu xin, con ngươi đen hiện lên đau
đớn. Không thể tưởng được, hắn hiện tại ấn tượng ở trong lòng nàng chính là người
sẽ làm thương hại tới nàng. Thu hồi đau đớn, hắn mở hòm ra.
Tô Lệ Nhã đôi mắt đẹp mở to, khó có thể tin nhìn nằm mặt nữ
nhân trong hòm. Tại cái đem nàng hoàn toàn tuyệt vọng, nàng nghĩ đến mặt nữ
nhân này cùng mặt nam nhân đã hoàn toàn theo gió biến mất. Nhưng là, như thế
nào cũng không nghĩ tới, nó cư nhiên ở trong này. Nàng ngẩng đầu nhìn nhu tình
hiện trên gương mặt tuấn tú trước mắt.
Long Hạo Thừa nở nụ cười. Vì nàng trong mắt không hề có oán
hận mà cười. Hắn cầm lấy mặt nữ nhân, nhẹ giọng nói:“A Nhã, ta cho tới bây giờ
đều không có quên nàng. Chưa từng có quên khoảng thời gian là một A Kim ngốc ở
bên cạnh nàng, không có quên một đứa ngốc A Kim đã vô tư yêu nàng. Kỳ thật, tại
cái đêm nàng bị thương, ta cũng đã khôi phục trí nhớ.” Thân thủ hắn hướng huyệt
đạo của nàng ấn nhẹ xuống.
Rốt cục Tô Lệ Nhã có thể hoạt động từ trong tay hắn tiếp nhận
mặt nữ nhân, cố gắng tiêu hóa những lời nói mới vừa dược nghe . Rồi sau đó, ngẩng
đầu, nhẹ giọng hỏi:“Vì sao?”
Hắn trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ, nói:“Bởi vì, ta muốn bảo
hộ nàng. A Nhã, ta không muốn nàng lại bị thương, nàng có biết lúc trước nàng
ngất ở trong lòng ta, ta nâng tay hướng dưới mũi nàng xác nhận xem nàng có còn
hơi thở không ta đã hoảng sợ ra sao không? Không, ta không thể để cho nàng bị bất
kỳ tổn thương nào. Nhưng Hoàng Thượng khẳng định sẽ không bỏ qua cho một cơ hội
có thể đánh bại ta. Nếu hắn biết tầm quan trọng của nàng đối với ta, hắn nhất định
sẽ không từ thủ đoạn nào mà bắt nàng. Nàng đi vào Viêm Đô chính là minh chứng tốt
nhất. A Nhã, đây là chân tướng lúc trước ta lựa chọn không tiếp nhận nàng.” Nói
xong, hắn nín thở chờ đợi phản ứng của nàng. Hắn hy vọng nàng có thể tha thứ
cho tất cả tổn thương mà hắn mang đến.
Giờ phút này trong lòng Tô Lệ Nhã đang cuồn cuộn. A Kim chưa
từng có quên nàng. Sở dĩ không tiếp nhận nàng, chỉ vì bảo hộ nàng. Ngẩng đầu
nhìn gương mặt tuấn mỹ mang theo khẩn trương nhè nhẹ, tầm mắt cúi xuống, rơi
vào mặt nữ nhân đang cầm trong tay, rồi sau đó ngẩng đầu nói:“Ta tin tưởng
ngươi.”
Vui sướng hiện lên ở con ngươi đen, Long Hạo Thừa kích động
muốn tiến lên ôm nàng vào lòng, nhưng nàng từ chối.
Nàng ngăn tay hắn lại, con mắt sáng nhìn thẳng con ngươi
nghi hoặc nói:“Ta tin tưởng ngươi là vì muốn bảo hộ ta mà lựa chọn không tiếp
nhận ta. Ta cũng đã tha thứ tổn thương ngươi mang đến cho ta. Nhưng là –” Nàng
hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói:“Nhưng ngươi không phải A Kim.”
“Không, A Nhã, ta là A Kim. Ta nhớ rõ từng li từng tí khoảng
thời gian chung sống cùng nàng.” Hắn lo lắng giải thích nói.
Con mắt sáng thanh minh nhìn hắn, nói:“Không. Ngươi không phải
A Kim. Ngươi chính là có trí nhớ của A Kim Tam vương gia — Long Hạo Thừa thôi.
Nếu là A Kim , hắn sẽ không lựa chọn rời khỏi ta, hắn sẽ lựa chọn dùng mọi biện
pháp bảo hộ ta ở bên cạnh hắn. Nếu là A Kim , hắn sẽ không hiểu cách che giấu
tình cảm của mình. Ngươi mới có thể, mưu trí hơn người Long Hạo Thừa. Ngươi sẽ
không đối với ta cười ngây ngô, đúng không!”
Long Hạo Thừa bị những câu hỏi đặt ra liên tiếp đẩy ngã. Quả
thật, hắn hiện tại không có khả năng là một A KInh như trước chỉ biết ỷ lại vào
A Nhã, hắn có tự tôn, năng lực của hắn không cho phép.
Tô Lệ Nhã cầm lấy mặt nữ nhân, đứng dậy nói:“Ngươi không phải
là A Kim ta yêu.”Sau đó, nàng xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng dứt khoát, hắn hỏi chính mình cứ để cho nữ
nhân mình yêu nhất trong cuộc đời này rời đi như vậy sao? Dù sao, nàng cũng
không thương hắn.
“Đứa ngốc!” Trong đầu hiện ra thân ảnh thường xuyên tươi cười
với hắn. Hắn muốn được nhìn thấy tươi cười tràn ngập tình cảm, hắn muốn lại có
được tình yêu của nàng. Long Hạo Thừa trong mắt hiên lên kiên nghị, nhanh chóng
đứng dậy, cản đường Tô Lệ Nhã.
Nàng nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn mỹ kiên nghị.
Nàng cảm thấy chính mình mới vừa rồi hẳn là đã
nói rất rõ ràng.
Long Hạo Thừa trong mắt hiện lên hào quang, nói:“A Nhã, ta
thừa nhận hiện tại ta không có khả năng giống như A Kim mọi chuyện đều ỷ lại
vào nàng. Tự tôn của ta không có khả năng cho phép chính mình ỷ lại nữ nhân.
Nàng nói ta chỉ có được trí nhớ của A Kim là một Long Hạo Thừa. Nhưng nàng sai
lầm rồi. Ta không chỉ có là có được trí nhớ của A Kim, hơn nữa ta còn có được
tình cảm của A Kim. A Nhã, ta yêu nàng.”
Tô Lệ Nhã khiếp sợ nhìn
nam nhân trực tiếp thổ lộ với mình, bị thâm tình cùng kiên nghị trong mắt
hắn làm cho chấn kinh.
Hắn vươn hai tay, cầm lấy vai của nàng, kiên định tuyên thệ
nói:“A Nhã, ta biết hiện tại ta đối với nàng mà nói là xa lạ, nhưng xin nàng
cho ta thời gian. Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy ta là một nam nhân sẽ không
thua kém A Kim. Ta sẽ làm cho nàng một lần nữa yêu ta.”
Hắn tầm mắt chuyển qua bụng của nàng, ôn nhu nói:“Hơn nữa,
trong bụng nàng có đứa nhỏ trên người lưu một nửa giọt máu của ta. Nàng lưu lại
cho ta đảm nhận phần trách nhiệm của một phụ thân đi!”
Tô Lệ Nhã tầm mắt cũng chuyển xuống, đến bụng mình. Nàng biết
cho dù chính mình lại phủ nhận hắn không phải A Kim. Nhưng thân thể hắn cũng là
A Kim. Trên người đứa nhỏ có nửa dòng máu của hắn. Nàng không muốn đứa nhỏ trở
thành một đứa nhỏ không có phụ thân. Cái loại không có phụ thân, mẫu thân này,
nàng đã từng trải qua. Trước kia là không có cách nào, hiện tại đứa nhỏ có phụ
thân nguyện ý cho hắn tình thương, nàng không có quyền cướp đoạt tình thương của
phụ thân dành cho đứa nhỏ.
Một lần nữa ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú chứa đựng thâm
tình, nàng nở nụ cười:“Ta nguyện ý lưu lại. Nhưng này chỉ là vì đứa nhỏ.”
“Ân. Cám ơn nàng.” Long Hạo Thừa chân thành cười nói.
Tô Lệ Nhã nhìn hắn mỉm cười, tim đập loạn nhịp, đòi mạng,
không thể tưởng được một người nam nhân tươi cười cư nhiên có thể đẹp đến thế.
Long Hạo Thừa nhìn thấy trên mặt nàng đỏ ửng, biết mị lực của
mình đối với A Nhã vẫn còn hữu hiệu, tiếp theo hắn nhất định phải cố gắng một lần
nữa bắt được tâm nàng. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên phương pháp tự giới thiệu
trước kia A Nhã dạy hắn. Hắn vươn bàn tay to, cười nói:“Xin chào, ta gọi là
Long Hạo Thừa.”
Tô Lệ Nhã ngốc lăng nhìn bàn tay to, trong đầu hiện ra một
đoạn trí nhớ:
Vì A Kim khi gặp người liền tự giới thiệu:“Ta là A Kim, A
Kim muốn cùng A Nhã vĩnh viễn cùng một chỗ.” Nên nàng phải sửa lại cho đúng đồng
thời cũng tránh cho chính mình cùng người quen xấu hổ, nàng dạy A Kim như thế
nào là tự giới thiệu.
“A Kim, ngươi hãy nghe cho kỹ. Về sau người khác hỏi ngươi
là ai, hoặc là ngươi muốn cùng người khác giới thiệu chính mình muốn như thế –”
Tô Lệ Nhã vươn tay, rộng rãi cười nói:“Xin chào, ta gọi là A Kim.”
A Kim đồng thời cũng vươn tay, cầm tay nàng nói:“Xin chào,
ta gọi là A Kim, là A Kim theo A Nhã vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Tô Lệ Nhã vừa nghe loại xúc động muốn té ngã, mà không thể
không cường điệu nói:“Câu kia ‘A Kim cùng A Nhã vĩnh viễn cùng một chỗ’ không cần
phải nói. Đã hiểu sao?”
A Kim vẻ mặt nghi hoặc, rồi sau đó gật đầu, cười nói:“Xin
chào, ta gọi là A Kim, là tướng công cùng A Nhã vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Tô Lệ Nhã khi đó không nói gì nhìn khuôn mặt tuấn tú rốt cục
học xong chờ đợi nàng khích lệ .
Từ trong trí nhớ phục hồi lại thần trí, nhìn bàn tay to trước
mắt, nàng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ: Hóa ra hắn còn nhớ rõ loại việc
nhỏ này a! Tô Lệ Nhã thu hồi nước mắt, cũng vươn tay, ngẩng đầu, cười nói:“Xin
chào, ta gọi là Tô Lệ Nhã.”