Chạng vạng trong thành Tuệ châu tràn ngập trong một mảnh
sương mù dày đặc, hơi thở kìm nén tức giận tràn ngập trong thành. Phía bắc
thành Tuệ châu, giờ phút này đã chồng chất tử thi, mà ở bên cạnh thi thể cũng
là một đám cháy. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt chiếu vào trên mặt ngưng trọng của
Hướng Tường Thiên. Hắn nắm chặt quyền, đi qua bên thi thể. Này đó đều là binh
lính từng cùng hắn ở trên chiến trường vào sinh ra tử, này đó đều từng là binh
lính kiêu ngạo của Triều Dương quốc, giờ phút này lại trở thành thi thể lạnh
như băng. Số binh lính tử vong của bọn họ hôm nay lại sắp gia tăng thêm hai vạn.
Mấy ngày liền, binh lính phía trước phía
sau đã chết hơn năm vạn. Hai mươi vạn đại quân của hắn, đã chết một phần tư,
hơn hai phần ba binh lính đều đang bị bệnh. Cuối cùng, hắn vẫn là nặng nề giơ
tay lên, bắt buộc chính mình mở miệng nói:“Thiêu!”
Binh lính luôn ở bên chờ đợi bắt đầu chết lặng cùng nhau
nâng thi thể lên ném vào trong lửa. Ngọn lửa hừng hực chiếu vào trên mặt bọn họ.
trong mắt bọn họ không có sợ hãi, chỉ có chết lặng bình tĩnh.“Tê — tê — tê –”
tiếng thi thể bị thiêu hủy từ trong ngọn lửa phát ra, sau đó một mùi gay mũi bắt
đầu tràn ngập trong không khí.
“A –” Âm thanh sợ hãi mà bén nhọn cắt qua yên tĩnh. Rốt cục,
có binh lính chịu không nổi nội tâm tra tấn, thần trí tan rã thì thào :“Này nhất
định là thần đối với chúng ta trừng phạt. Trừng phạt chúng ta tàn sát người
hàng loạt. Nhất định là như vậy. Nhất định là như vậy!”
Vẻ mặt binh lính vốn chết lặng bình tĩnh, bởi vì này nói này
mà cưỡng chế áp lực sợ hãi trong sâu thẫm nội tâm. Trên mặt chết lặng bị sợ hãi
thay thế .
“Này nhất định là thần linh trừng phạt chúng ta những kẻ xâm
lược. Nhất định là vậy. Chỉ cần chúng ta rời đi nơi này thì nhất định có thể khỏe
lại. Đúng vậy! Rời đi nơi này, có thể sẽ không bị trừng phạt.” Tên binh lính
kia vẻ mặt dại ra thì thào, rồi nhanh chóng xoay người.
Nhưng hắn mới xoay người, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại,
sau đó sự đau đớn truyền đến:“A –” Cùng với tiếng kêu thống khổ thảm thiết vang
lên, vô lực ngã xuống.
Hướng Tường Thiên vẻ mặt lạnh lùng nói:“Thế giới này căn bản
là không có quỷ thần gì cả. Nếu có, như vậy thần linh ngay từ đầu liền đối với
con dân Triều Dương quốc chúng ta không công bằng. Vì sao phải làm cho chúng ta
sinh ra ở phương bắc nơi ngũ cốc không thể sinh trưởng, vì sao phải làm cho
chúng ta nơi ở vô định mà sống qua ngày? Mà dân chúng Long Viêm quốc lại có cuộc
sống thoải mái. Bởi vậy, thần linh ngay từ đầu đã đối với Triều Dương quốc
chúng ta bất công. Thần không công bằng như thế, trẫm tuyệt đối sẽ không thừa
nhận. Xem, các ngươi mở to hai mắt mà xem, ở tại thành lâu đối diện chính là
Thước châu, nơi lương thực nhiều vô số đủ cho các ngươi, người nhà các ngươi đều có thể ăn no. Chỉ cần chúng ta
cố chống đỡ một thời gian, tin tưởng trận
dịch bệnh này rất nhanh sẽ đi qua.”
Lời cổ vũ hùng dũng, làm sợ hãi trên mặt binh lính bắt đầu
tan ra, trong mắt cũng bốc cháy lên ngọn lửa, la hét kêu lên mục tiêu:“Bắt Thước
châu, bắt Thước châu……”
Ngược lại với binh lính Hướng Tường Thiên kích động, Lã Sưu
có vẻ lo lắng. Hắn vì ý tưởng đã hình thành trong lòng mà lo lắng. Tình hình bệnh
dịch bùng nổ thời gian thật sự là quá mức trùng hợp. Trước kia chưa bao giờ
phát sinh bệnh dịch như thế ở tuệ châu vậy mà Long Hạo Thừa phái người đem cây
cầu lưu thông duy nhất kia chém đứt xong liền xuất hiện. Hơn nữa, sau khi tình
hình bệnh dịch bùng nổ, quân Long Viêm không có hành động gì. Vốn, lấy cục diện
hai quân giằng co, một bên chậm chạp không có phát sinh tiến công, bên còn lại
tất nhiên sẽ phái người đến điều tra. Tình huống hiện tại của bọn họ, Long Hạo
Thừa tuyệt đối có thể phái quân tiến công. Nhưng Long Hạo Thừa không có hành động
gì. Hắn là đã sớm biết trước tình hình bệnh dịch này? cho nên không có phát động
tiến công, là vì hắn đang đợi, chờ tất cả binh lính của bọn họ bị nhiễm bệnh,
thời điểm không thể cầm lấy binh khí. Long Hạo Thừa tuy rằng là hoàng đế Long
Viêm quốc, nhưng hắn không phải thần, không thể biết trước bệnh dịch sẽ phát
sinh. Vậy khả năng còn lại duy nhất chính là trận bệnh dịch này là do hắn ở sau
lưng chủ đạo. Ý nghĩ này càng khẳng định, sắc mặt Lã Sưu càng tái nhợt.
“Bắt Thước châu, bắt Thước châu……” Tiếng la dõng dạc, đem thần
trí của Lã Sưu kéo về. Nhìn vẻ mặt của Hướng Tường Thiên và binh lính hưng phấn
kích động. Hắn cuối cùng vẫn là đem lời định nói nuốt trở vào trong miệng. Việc
này, vẫn là chờ khi gặp riêng Hoàng Thượng, nói tiếp đi!
…………………………………………………………………………………………………………
Ngọn lửa thiêu hủy thi thể đến đêm khuya mới tắt. Nhưng mùi
khét gay mũi vẫn tràn ngập toàn bộ thành bắc. Trong thành Tuệ châu bắt đầu một
lần nữa tiến vào yên tĩnh. Nhóm bệnh nhân chỉ có thể tiếp tục cùng bệnh dịch đấu
tranh. Mà vô lực quản chuyện bên ngoài. Binh lính bởi vì ban ngày thiêu thi mà
mệt mỏi không chịu nổi, sớm đã ngủ say như chết.
Trong bóng đêm, bắt đầu có mấy bóng đen toát ra, sau đó hướng
thành nam tụ tập. Bóng đen nhân sổ càng ngày càng nhiều. Cho dù bọn họ động tác
nhẹ nhàng, không muốn kinh động binh lính giữ thành, nhưng nhiều người, không
thể ức chế âm thanh hỗn độn tại trong đêm khuya yên tĩnh vẫn có vẻ dị thường ầm
ỹ. Lại càng không nói, bọn họ trong đó còn có một đại bộ phận là bệnh nhân, tiếng
rên rỉ cũng là khó tránh khỏi.
Rất nhanh hai mươi binh lính thủ thành bị bừng tỉnh, nhìn những
dân chúng tay cầm gánh nặng, nâng đỡ lẫn nhau, biết bọn họ chuẩn bị thoát đi, bọn
lính lập tức thổi kèn, lập tức lấy vũ khí ra, hướng dân chúng tay không tấc sắt
vung lên.
Dân chúng không hề có sức phản kháng chính là ôm đầu nhắm mắt
chờ đợi đau đớn đến.
“A –” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Dân chúng thấy thật lâu đau đớn chưa truyền đến bắt đầu nghi
hoặc mở to mắt, nhìn thấy cũng là những binh lính mới vừa rồi hung thần ác sát
đều đã khí tuyệt bỏ mình té trên mặt đất. Ngẩng đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng
chiếu xuống, kí hiệu có vẻ dị thường thanh thúy – ký hiệu của quân Long Viêm.
Biểu tình vui sướng đều xuất hiện ở trên mặt bọn họ, tiếng hoan hô tự nhiên mà
toát ra.
Lần này đến đúng là tám ngàn quân hộ vệ của Long Hạo Thừa.
Tám ngàn quân hộ vệ này đều là cao thủ một địch mười. Mà quân hộ vệ ở Long Viêm
quốc uy danh cũng là cực cao.
Long Hạo Thừa che mặt ra hiệu cho Chu Phong bên cạnh. Chu
Phong hiểu rõ để cho binh lính bắt đầu an bài dân chúng lần lượt ra khỏi cửa
thành, đi đến thuyền trước đó đã chuẩn bị sẵn.
“Đát đát đát –” tiếng bước chân hỗn độn từ phương xa truyền
đến, chỉ thấy Hướng Tường Thiên mang theo phần đông binh lính ùa lên. Bọn họ
cũng chú ý tới ký hiệu của quân Long Viêm, mà cảnh giác dừng cước bộ, đợi quân
vương ra lệnh.
Hướng Tường Thiên nhìn người kia cho dù che mặt, cũng vô
pháp che dấu một thân hơi thở khiếp người. hơi thở áp bách quen thuộc, ánh mắt
lạnh lùng, đều cho hắn biết nam nhân trước mắt này chính là Long Hạo Thừa.
Long Hạo Thừa một bên mệnh lệnh binh lính sắp hàng ở phía
trước, một bên bảo binh lính bảo vệ dân chúng thoát đi. Hắn rất nhanh cảm thấy
ánh mắt của Hướng Tường Thiên, biết hắn đã nhận ra chính mình. Hơn nữa từ trong
ánh mắt của Hướng Tường Thiên, hắn cảm nhận được hai ngọn lửa cháy hừng hực.
Con ngươi đen quét về phía sau Hướng Tường Thiên càng ngày càng nhiều binh
lính, phỏng chừng cũng có ba, bốn vạn. Tuy rằng quân hộ vệ đều là cao thủ,
nhưng quân Hướng Tường Thiên sức chiến đấu cũng không thấp. Nếu thực sự cùng
quân Triều Dương giao đấu. Chỉ sợ, dân chúng vô tội sẽ bị liên lụy. Hắn không
thể không tháo khăn che mặt xuống trước khi Hướng Tường Thiên xua tay hạ lệnh,
âm thanh lạnh lùng nói:“Hướng Tường Thiên, ngươi có muốn cứu những binh lính bị
bệnh đau tra tấn không?”
Hướng Tường Thiên tự nhiên biết ý tứ trong lời nói của hắn,
vì biết rõ nên không thể không buông tay.
Long Hạo Thừa một mặt dùng khóe mắt dư quang quan sát tình
huống dân chúng, một mặt âm thanh lạnh lùng nói:“Hướng Tường Thiên, ngươi không
biết là lần này tình hình bệnh dịch bùng nổ thời gian quá mức trùng hợp sao?”
Hướng Tường Thiên lập tức lĩnh hội, gương mặt trẻ tuổi nhất thời
trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:“Là ngươi phái người hạ độc, có phải hay
không?”
“Đúng.” Long Hạo Thừa thản nhiên thừa nhận. Vốn, hắn muốn
kéo dài thêm vài ngày, làm cho tất cả binh lính trong thành đều nhiễm bệnh, phần
lớn binh lính tử vong. Đến lúc đó, mới phái đại quân tiến công quân Triều
Dương. Nhưng đại giới phải trả nhất định là sinh mệnh của dân chúng vô tội
trong thành. Hắn cuối cùng vẫn không thể y theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành.
Lần này, hắn xuất hiện ở đây, mục đích là muốn cứu dân chúng trong thành ra. Vốn
nghĩ đến hiện tại phần lớn binh lính Triều Dương đều nhiễm bệnh, không thể tưởng
được vẫn còn nhiều binh lính không bị nhiễm bệnh như thế. Hơn nữa, con ngươi
đen quét về phía binh lính trang nghiêm có trật tự, không mất đi sức chiến đấu,
không thể không bội phục năng lực lãnh binh của Hướng Tường Thiên. Cư nhiên dưới
tình huống như thế, còn có thể làm cho trong mắt binh lính bảo trì ngọn lửa chiến
đấu.
Cảm xúc phẫn hận bắt đầu từ trong lòng Hướng Tường Thiên cuồn
cuộn lên. Ti bỉ, thật sự là rất ti bỉ. Không thể tưởng tượng được Long Hạo Thừa
cư nhiên dùng biện pháp hạ độc đối phó quân đội của hắn. Phẫn hận pha lẫn cảm
xúc khinh thường từ trên mặt xanh mét của Hướng Tường Thiên biểu hiện ra ngoài.
Một bên Lã Sưu bởi vì chứng thật suy đoán của chính mình mà
sắc mặt cũng trở nên xanh mét.
Về phần binh lính, tắc giống như Hướng Tường Thiên, trên mặt
mang cảm xúc bất mãn phẫn hận.
Long Hạo Thừa cũng không có đem những ánh mắt giống như muốn
băm hắn ra làm trăm đoạn đặt vào mắt, ngược lại bởi vì tất cả ánh mắt của quân
Triều Dương đều tập trung trên người mình mà nhẹ nhàng thở ra, như vậy mới có
thể làm cho dân chúng có thể binh yên thoát thân.
Hắn giọng nói lạnh lùng bắt đầu vang lên nói:“Hướng Tường
Thiên, chỉ cần ngươi đầu hàng, nguyện ý đem quân rời khỏi lãnh thổ Long Viêm quốc,
đồng thời bồi thường tổn thất bởi vì các ngươi xâm lược mà mang đến, ta sẽ đem
giải dược giao cho ngươi.” Vốn hắn có thể yêu cầu nhiều hơn, dù sao hiện tại
quân Triều Dương đã giống như cá nằm trên thớt, chỉ có mặc hắn định đoạt. Nhưng
hắn không có. Thứ nhất, lãnh thổ Triều Dương quốc không có gì đáng giá để hắn
lo lắng, hắn cũng không muốn biết hậu quả của chó cùng rứt giậu. Thứ hai, hắn
muốn tận lực chấm dứt trận chiến tranh này, nhanh chút trở lại Viêm Đô, trở lại
bên cạnh A Nhã . Hắn tuy rằng tin tưởng năng lực A Nhã, nhưng mấy lão hồ li
trong triều cũng không phải người đơn giản. Hắn muốn nhanh chút trở lại bên cạnh
A Nhã, bảo hộ nàng.
Long Hạo Thừa vốn tưởng rằng chính mình đưa ra điều kiện hậu
đãi như thế, Hướng Tường Thiên nếu là một quân vương lý trí, hẳn là sẽ không
chút do dự đáp ứng. Nhưng hắn đánh giá
sai mưu kế và nội tâm phẫn hận của Hướng Tường Thiên rồi.
Hướng Tường Thiên mắt mang khinh thường hừ lạnh nói:“Long Hạo
Thừa ngươi đã dám làm kỹ nữ, sẽ không muốn lập đền thờ trinh tiết đi. Như thế
nào, ngươi cho là điều kiện vừa rồi đối ta tốt lắm sao? Hừ!”
Ánh mắt dắn phẫn hận quét về phía Long Hạo Thừa nói:“Nếu hôm
nay, ta không bắt ngươi. Như thế nào có thể nhìn mặt năm vạn binh lính vô tội
chết đi. Hơn nữa –” Hắn trong mắt xuất hiện tính kế nói:“Hơn nữa, chỉ cần bắt lấy
ngươi hoàng đế Long Viêm quốc, tin tưởng cấp dưới của ngươi cũng nhất định sẽ
ngoan ngoãn giao ra giải dược.”
Long Hạo Thừa mặc dù có chút kinh ngạc nhìn Hướng Tường
Thiên, nhưng trong mắt vẫn tự tin nói:“Hướng Tường Thiên, ngươi cho là ngươi có
thể bắt sống được đến ta sao?” Mới vừa rồi, hắn đã dùng khóe mắt dư quang chú ý tới tất cả dân
chúng đã an toàn lên thuyền. Hắn có thể dùng hết sức chiến đấu.
Hướng Tường Thiên tự phụ cười nói:“Vậy chúng ta thử xem!” Hắn
vươn tay chỉ Long Hạo Thừa, cao giọng mệnh lệnh nói:“Không tiếc tất cả đại giới
phải bắt sống Long Hạo Thừa.”
Binh linh sớm đã sẵn sàng, lập tức lên tiếng trả lời uy dũng
mà lên.
Long Hạo Thừa xác định tất cả dân chúng đều đã lên thuyền, vốn
hạ lệnh quân hộ vệ ứng chiến. Chính hắn bảo Chu Phong âm thầm lui lại.
Hướng Tường Thiên làm sao có thể cho Long Hạo Thừa đơn giản
rời đi như thế. Hắn cầm trong tay đại đao phi thân xông lên, liên tục chém ngã
mười mấy hộ vệ bên cạnh Long Hạo Thừa, miệng còn reo lên:“Long Hạo Thừa, là nam
nhân, sẽ không tránh ở phía sau người khác.”
Long Hạo Thừa làm sao có thể ngây thơ trúng kế khích tướng của
hắn như thế? Chu Phong đối với hai hộ vệ bên cạnh nói:“Ngươi bảo hộ Hoàng Thượng
rời đi.” Rồi dương đao hướng Hướng Tường Thiên chém tới.
Long Hạo Thừa tự nhiên biết mục tiêu của quân Triều Dương là
mình, chỉ cần hắn ly khai là sẽ yên ổn. Hắn rất nhanh hướng thuyền nhảy xuống.
“Xôn xao –” tiếng con thuyền bắt đầu rời khỏi bờ sông. Hắn
nhìn chằm chằm chờ Chu Phong và hộ vệ đến.
“Long Hạo Thừa, không cho phép trốn!” Xa xa nghe tiếng Hướng
Tường Thiên hỗn loạn không cam lòng cùng phẫn nộ.
Lực chú ý tập trung tình hình trên bờ Long Hạo Thừa cũng
không có chú ý tới hai hộ vệ bên cạnh sắc mặt dị thường, cũng không có chú ý tới,
thuyền vốn không có thẳng tắp hướng bờ bên kia chạy tới, ngược lại lệch khỏi quỹ
đạo giữa các thuyền khác. Bọn họ trao đổi ánh mắt, nhanh chóng rút đao hướng
Long Hạo Thừa chém tới.
Mặt đao phản xạ hàn quang, làm Long Hạo Thừa bản năng rút
đao ngăn cản một đao trong đó hướng ngực hắn đâm tới, một cái khác hướng đầu hắn
bổ tới, hắn nguy hiểm mà né qua, đại đao chỉ chém đứt dây thừng của mũ giáp. Hắn
khó có thể tin nhìn hai hộ vệ luôn trung thành cư nhiên lại hướng đao vào mình.
Nhưng hắn rất nhanh chú ý tới hai người này hẳn là dịch dung. Thủ hạ của hắn ra
tay sẽ không lưu tình.
Hai người này chính là người Long Kình Lệ sắp xếp gài vào bên
cạnh Long Hạo Thừa, dùng để ám sát hắn. Hai người bọn họ luôn luôn chờ đợi có hội
Long Hạo Thừa ở một mình, dù sao bình thường, bên cạnh hắn đều có Chu Phong. Hiện
tại thật vất vả đợi được Long Hạo Thừa một người, hơn nữa còn ở trên thuyền,
này tuyệt đối là cơ hội tốt. hai người bọn họ lập tức nhân cơ hội ám sát hắn. Vốn,
bọn họ tưởng một đao có thể lấy được mạng của Long Hạo Thừa không hề phòng bị,
nhưng bọn họ đã xem nhẹ năng lực của hắn, thời gian tính toán sai lầm.
Nhưng bọn họ dù sao cũng là người Long
Kình Lệ phái tới ám sát Long Hạo Thừa, thân thủ tự nhiên không kém. Rất nhanh,
trên thuyền nho nhỏ liền triển khai đánh nhau. Long Hạo Thừa nín thở ứng phó thế
tiến công liên hồi của hai người, rồi không khách khí phản kích.
Trên thuyền truyền đến tiếng đánh nhau, rất nhanh làm cho
Chu Phong chú ý tới. Hắn không lòng dạ nào ham chiến, phản thủ một chưởng bức
lui Hướng Tường Thiên, sau đó phi thân đến bên bờ, lập tức tiến lên thuyền.
Hướng Tường Thiên lui về phía sau cũng chú ý tới tình huống
trên thuyền. Bạc môi nổi lên tươi cười, nói:“Lấy cung tên trong ta.”
Trên thuyền đánh nhau rất nhanh liền phân thắng bại. Hai
thích khách đều đã bị trọng thương, đồng thời bị chế ngự. Trừ bỏ mất đi dây thừng
cố định mũ giáp khi mới đánh nhau rơi xuống, thì Long Hạo Thừa hoàn toàn không
tổn hao gì . Điều này làm cho Chu Phong thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Binh — binh –” Hai thích khách rốt cục quỳ xuống. Long Hạo
Thừa từ trên cao nhìn xuống lạnh giọng hỏi:“Nói, là ai phái các ngươi đến ám
sát ta.”
Thích khách cũng không có trả lời, ngược lại rút đao hung
hăng hướng đáy thuyền đâm tới, rồi cắn độc dược giấu ở trong miệng, khí tuyệt bỏ
mình.
Long Hạo Thừa bởi vì nước đã săp đến chân, nên không thể
không chuẩn bị phi thân, hướng tới gần chỗ thuyền của Chu Phong bay đi.
Nhưng hắn không có chú ý tới, ở trên thành lâu, tay trong
tay Hướng Tường Thiên, đã nhắm chính mình. Hướng Tường Thiên đem tên nhắm ngay
đầu Long Hạo Thừa nơi duy nhất không có khôi giáp bảo vệ, bạc môi nổi lên cười
lạnh, nói:“Long Hạo Thừa, tuy rằng không thể bắt sống ngươi, nhưng có thể tự
mình đưa ngươi đến hoàng tuyền, để tế vong hồn cũng năm vạn binh lính cũng
không tệ.” Sau đó hắn buông tay vẫn luôn căng dây cung ra.
“Hưu –” tên thẳng tắp, lấy tốc độ cực nhanh hướng Long Hạo
Thừa vọt tới. tốc độ này thật sự là quá nhanh, mau đến nổi làm cho tất cả mọi
người không có chú ý tới. Chờ Long Hạo Thừa nghe được tiếng tên bên tai, chuẩn
bị huy đao ngăn cản thì đã quá muộn, tên thẳng tắp bắn vào sườn não của hắn.
Đau đớn kịch liệt đánh úp lại, thế giới giống nhau trong một khắc trở nên im lặng
không tiếng động.
“Hạo Thừa, chàng nhất định phải bình an trở về. Ta nhất định
sẽ chờ chàng.” dung nhan quen thuộc hiện lên trước mắt.
“A Nhã!” Long Hạo Thừa khẽ lẩm bẩm lời cuối cùng, rồi ngã
vào trong nước.
“Hoàng Thượng –” Chu Phong lớn tiếng kêu lên, sau đó nhảy
vào trong nước.
“Ha ha ha –” Ở thành lâu truyền đến tiếng cười điên cuồng của
Hướng Tường Thiên. Rốt cục, rốt cục, tên Long Hạo Thừa đáng giận kia đã chết
trong tay hắn. Nhưng tiếng cười cũng không có liên tục bao lâu, một trận cảm
giác ghê tởm xông tới. Hắn lập tức đứng ở đầu tường nôn mửa. Theo sau, cảm giác
đau đớn từ trong bụng truyền đến, một cỗ xúc động muốn đi vệ sinh lập tức đánh
úp lại. Lại bị đau bụng tra tấn đứng không nỗi. Rất nhanh, hạ thân liền cảm thấy
một trận dinh dính. Đi tả không ngừng. Điều này làm cho Hướng Tường Thiên sắc mặt
trở nên tái nhợt vô cùng. Bởi vì, hắn đối với bệnh trạng này vô cùng quen thuộc.
Lúc này Lã Sưu đuổi tới, vừa vặn thấy màn này. Nhìn Hoàng
Thượng dưới thân là chất lỏng màu vàng, sắc mặt hắn nhất thời biến đổi, chẳng lẽ
Hoàng Thượng cũng nhiễm bệnh? Cảm giác bất an cấp tốc bành trướng. Hắn không thể
không hạ lệnh cho người lập tức đem Hướng Tường Thiên đưa đến quân y chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT