Vua một nước không có riêng tư, chuyện nhà cũng là chuyện thiên hạ,
nhiều đại thần lại dâng số bảo hắn nạp đầy hậu cung, nối dõi tông đường
cho hoàng gia. Có người uyển chuyển nói lên, có người cư nhiên lòng đầy
căm phẫn chỉ trích Dao nhi mê hoặc hoàng thượng, còn nói Dao nhi họa
quốc ương dân, hồng nhan họa thủy, khuyên can hắn phải chia đều ân huệ,
đừng đặt toàn bộ ý định ở trên người một nữ nhân, từ xưa đế vương mất
nước bởi vì nữ nhân đếm không hết.
“Thật là buồn cười!” Hoàng
Phủ Hiên tức giận, lùa tấu chương xuống đất. Dao nhi hiền lương thục
đức, thông tuệ hơn người. Nào có bộ dáng dụ dỗ gì?
Ngoài cửa Ngự Thư Phòng có một cung nữ bưng tổ yến, nàng nghe tiếng gào thét bên
trong ngự thư phòng truyền tới một tiếng, chần chừ không vào, nhưng cúi
đầu nhìn tổ yến trong tay, nàng khẽ cắn răng, nhắm mắt đẩy cửa ra, tiếng vang ‘ ken két ’ nhắc nhở Hoàng Phủ Hiên, hắn ngẩng đầu nhìn cung nữ
một cái, gầm nhẹ: “Ai cho ngươi vào? Đi ra ngoài.”
Hắn tức giận
nãy giờ, cung nữ lại không biết chọn lúc, đặt tổ yến lên bàn, cung kính
đứng nói: “Hoàng thượng, đây là hoàng hậu nương nương sai nô tỳ đưa
tới.”
Nhắc tới hoàng hậu, cơn giận của hắn yên chút, hắn ngó ra
ngoài cửa sổ, mặt trời chiều đã ngã về tây, giắt trên đầu cung, vầng
sáng mông lung nhàn nhạt mà xinh đẹp, Hoàng Phủ Hiên tự lẩm bẩm: “Thì ra đã là hoàng hôn rồi.”
Hắn xử lý đại sự trong triều, quên mất
thời gian. Đợi lát nữa nên đến thăm Dao nhi rồi, nghĩ tới hắn nhếch
miệng, mở ra một đường cong hơi nhỏ, đợi lúc quay đầu, lại nhìn thấy
cung nữ vẫn đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt hắn trong nháy mắt thu lại,
bắp thịt cứng ngắc, không vui cau mày, hỏi: “Tại sao còn chưa đi?”
Trong giọng nói như ôn hòa của hắn chứa áp bức vô hình, nếu như người thường, nhìn thấy mặt rồng của Thiên Tử nhất định sợ tới mức không biết làm
sao, nhưng cung nữ này lạnh nhạt cung kính đứng, không kiêu ngạo không
tự ti mà nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương bảo phải tận mắt nhìn
hoàng thượng uống vào mới có thể rời đi.”
Ha ha. . . . Dao nhi
nha đầu tinh quái này, Hoàng Phủ Hiên từ trên ngai rồng đi xuống, cung
nữ cười khẽ, bưng tổ yến đến trước mặt hắn, Hoàng Phủ Hiên liếc cung nữ
xa lạ một cái, trong lòng mặc dù nghi ngờ, nhưng dù sao cũng là trong
cung Dao nhi, hắn cũng không để ở trong lòng, ngẩng đầu lên, uống tổ
yến.
Cung nữ nhìn hầu kết hắn cổn động trên dưới, nụ cười đắc ý mà thần bí hiện lên trên mặt.
Hoàng Phủ Hiên lau nhẹ khóe miệng, đặt chén vào khay nàng, phất tay một cái nói: “Lui ra!”
Cung nữ khuất tất, nói: “Dạ!” , nàng xoay người, chậm rì rì đi về phía
trước, vừa đi, vừa mặc niệm ở trong lòng: Một. . . . . . Hai. . . . . .
Ba. . . . . .
Đợi đếm tới ba, nàng vừa quay đầu lại, hài lòng
cười, Hoàng Phủ Hiên cảm thấy cả người nóng lên, sắc mặt ửng hồng, phiền lòng nôn nóng, đứng ngồi không yên. Một mặt kéo y phục của mình, một
mặt dùng tấu chương làm cây quạt.
“Hoàng thượng, khó chịu sao?
Để nô tỳ giúp người một chút!” Kèm theo thanh âm mềm mại đáng yêu, một
thân thể nhu nhược không có xương dính sát trên người của hắn.
Hoàng Phủ Hiên quay đầu lại, nhìn thấy dung nhan của một cô gái, giận dữ kiều mỵ: “Sao ngươi còn chưa đi?”
Cô gái khẽ cười đứng dậy, ánh mắt khóa ở trên người Hoàng Phủ Hiên, cởi y
phục cung nữ của mình ra, bên trong chỉ mặc một bộ quần áo lụa mỏng, da
thịt trắng như tuyết bại lộ bên ngoài, Hoàng Phủ Hiên hoàn toàn ngây
ngẩn cả người, cô gái thừa cơ mà vào, cánh tay ngọc quấn cổ của hắn, cả
thân thể ghé vào trên người hắn, lại gần bên lỗ tai hắn nhẹ nhàng thổi
lên, hơi thở mong manh, chọc cho hắn run rẩy, cô gái dụ dỗ cười một
tiếng, rỉ tai: “Hoàng thượng, qua tối nay, ta chính là nữ nhân của
ngài.”
Hoàng Phủ Hiên từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần
lại, giận dữ không thôi, một tay hung hăng đẩy cô gái ngã xuống đất,
nặng nề chỉ vào cửa, gầm nhẹ: “Cút. . . “
Cô gái ngã nhào trên
đất, một hồi kinh ngạc, rồi lập tức bò dậy, ánh mắt buồn bã bay về phía
Hoàng Phủ Hiên, tựa hồ trách cứ hắn không biết thương hương tiếc ngọc,
nhìn hắn lửa dục khó nhịn lại liều mạng kháng cự, cô gái khẽ cau mày,
vòng trên người hắn như rắn, mùi thơm ngát của nữ nhi khiêu chiến hắn
lần nữa. Cô gái dịu dàng hấp dẫn: “Hoàng thượng, đây là sự thoải mái
giữa nam nữ, ngài cần gì kháng cự đây?”
Mị thuốc này thật là lợi hại, trong lòng hắn như có lửa mạnh hừng hực điên cuồng thiêu đốt, sự
hấp dẫn của cô gái lẳng lơ không thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa, nhưng lý trí hắn còn tồn tại, một thanh âm ở đáy lòng vẫn nhắc nhở hắn: ngàn
vạn lần không thể có lỗi với Dao nhi, nếu không sẽ phải mất đi nàng.
Hắn cố nén, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên. Trên trán chảy ròng mồ hôi
lạnh, hắn gầm thét một tiếng: “Người tới! Người tới. . . . “
“Hoàng thượng chớ phí sức, ngoại trừ ta ra, không ai có thể giúp ngài!” Cô gái khẽ cười, nằm ở trên người hắn đốt lửa.
Lý trí của Hoàng Phủ Hiên trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, gạt
tay ngọc của cô gái ra, dùng sức đẩy, nàng ngã nhào trên đất, thân thể
nhu nhược không chịu nổi tàn phá, trong miệng nàng đã chảy ra máu tươi.
Hoàng Phủ Hiên bước nhanh vọt tới cửa, tiếng gầm gừ đưa tới rất nhiều
thị vệ: “Người đâu!”
Mấy thị vệ nghe tiếng chạy tới, nhìn hoàng
thượng chật vật không chịu nổi, cho là có thích khách, nóng nảy nhìn
chung quanh, hỏi: “Hoàng thượng, thích khách ở nơi nào?”
“Nhốt nữ nhân này vào thiên lao, chờ đợi chỉ thị!” Hoàng Phủ Hiên tức giận bỏ xuống một câu nói, liền vội vội vã rời đi.
Bọn thị vệ vào cửa nhìn, một nữ nhân xinh đẹp, áo rách quần manh nằm trên
mặt đất, khóe miệng chảy máu, nghĩ thầm: chẳng lẽ là dùng mỹ nhân kế ám
sát hoàng thượng?
Hai thị vệ cũng không phải là người thương
hương tiếc ngọc, thô lỗ lôi cô gái ra, mặt cô gái xám như tro tàn, ủ rũ
cúi đầu, nghĩ đến mình không chịu được một kích như thế, chiến đấu còn
chưa khai hỏa, nàng đã thất bại thảm hại. Chờ đợi nàng là tử vong! Nàng
sẽ không may mắn trốn thoát, mà phải mặc cho số phận!
Mị thuốc
này lợi hại vô cùng, không phải nước lạnh có thể tưới tắt, giờ phút này
hắn nghĩ tới Dao nhi đầu tiên, chỉ là Dao nhi sẽ đồng ý sao? Hắn không
muốn tổn thương nàng, vì vậy trong quá trình nội tâm hắn rối rắm giãy
giụa, hắn đi tới Minh Dao cung, hoàng hôn Minh Dao cung rất đẹp, bao phủ ở dưới vầng sáng nhàn nhạt, giống như tiên cảnh nhân gian, yên tĩnh tự
nhiên.
Trong Minh Dao cung cửa chính khép chặt, bên trong yên
tĩnh không tiếng động, Hoàng Phủ Hiên miễn cưỡng nhịn lửa dục ở đáy
lòng, đi vào từng bước từng bước, bên trong phòng ngủ mờ tối không có
một bóng người, ánh mắt của Hoàng Phủ Hiên quét về phía giường lớn, Dao
nhi đang ngủ say, hắn chậm rãi tới gần, tay nóng bỏng vuốt ve gương mặt
lạnh như băng của nàng, Hoàng Phủ Hiên ngửa đầu phát ra một tiếng thở
dài thỏa mãn.
Dao nhi ngủ không sâu, nàng xoay người, mở mắt
nhìn hắn, lập tức đứng dậy, nhìn thấy ánh mắt không bình thường của hắn, trên mặt cũng ửng hồng, Dao nhi rất là lo lắng, tay nhỏ bé đặt lên trên trán hắn, tự lẩm bẩm: “Nóng vậy, bị sốt à!”
Dao nhi chỉ mặc
quần áo trong, da thịt như tuyết như ẩn như hiện đối với hắn mà nói
chính là đau khổ, hắn nuốt nuốt nước miếng, ấp a ấp úng: “Dao nhi, ta. . . . . . “
Dù sao kinh doanh Mộng Thinh lâu nhiều năm, Dao nhi lập tức hiểu, kinh hô: “Ngươi trúng mị thuốc?”
Hắn quẫn bách gật đầu, đôi tay nắm vạt áo, rất khẩn trương, lo lắng Dao nhi có cho là hắn không đứng đắn, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi hay không.
Dao nhi nhíu mày, sắc mặt nặng nề, giãy giụa đấu tranh ở trong lòng, nàng để tay lên ngực tự hỏi, mình muốn cái gì?
Trả lời là: cuộc sống yên tĩnh, hai người một đời một thế.
Nàng hỏi nữa: ai có thể cho ngươi những thứ này?
Một thanh âm khác trả lời: Hoàng Phủ Hiên!
Vì vậy nàng quyết định, đôi tay ôm cổ của hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn hôn lên môi nóng bỏng của hắn. Hoàng Phủ Hiên kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, dục vọng hắn áp chế bộc phát, khi thì dịu dàng, khi thì thô lỗ, áo cởi hết, màn rơi xuống.
Hoàng Phủ Hiên chống thân thể, mồ hôi theo lồng ngực chảy xuống, hắn hỏi lần nữa: “Dao nhi, không hối hận sao?”
Nàng lắc đầu một cái, tay nhỏ bé leo lên bả vai hắn, trong lòng có một sự thành khẩn.
Lấy được khẳng định của nàng, hắn hưng phấn không thôi, dịu dàng hôn cổ nàng, từng ấn yêu nở rộ trong đó.
Tất cả đều nước chảy thành sông rồi, “A. . . . “Dao nhi đau kêu, hắn kinh
ngạc, Dao nhi lại còn là thân hoàn bích. Ánh mắt nghi ngờ khóa ở trên
người nàng.
Dao nhi cười khổ: “Mặc dù là vợ chồng với hắn, nhưng hắn chưa từng chạm ta!”
Đáp án này khiến Hoàng Phủ Hiên kinh ngạc, nhưng càng cao hứng, đau lòng ôm chặt nàng, dịu dàng mang theo nàng cùng nhau tiến vào thiên đường.
Kích tình lui bước, hắn ôm lấy Dao nhi ngủ, ánh mắt yêu say đắm thủy chung
không thể rời bỏ nàng, nhẹ nhàng vén lên sợi tóc xốc xếch trên trán
nàng, thỉnh thoảng cúi người ấn nụ hôn lên trán nàng, trong mộng, nàng
cảm giác có cái gì đang quấy rầy nàng, vì vậy nàng bất mãn quệt mồm, lầu bầu một tiếng, khiến hắn cười khẽ, Dao nhi mệt muốn chết rồi, hắn săn
sóc đắp kín mền cho nàng, song song tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm
sau, chuyện vui hoàng thượng hoàng hậu viên phòng rất nhanh truyền vào
trong tai Thái hậu, bà mừng rỡ quên hết tất cả, la hét đến Phật Đường
thắp hương tế bái, tắm rửa trai giới ba ngày.
Hồng nhi không có
cách nào với bà, cũng đành phải theo bà, Phật Đường, tay Thái hậu nâng
hương, khép lại hai mắt, thành kính cầu nguyện: “Trời cao phù hộ, bọn họ rốt cuộc viên phòng rồi, Phật tổ phù hộ Dao nhi nhanh chóng mang thai,
thiện nữ nhất định dâng hương mỗi ngày.”
Thái hậu cầu nguyện xong, cúi đầu ba cái. Cắm nhang vào xong, bà quỳ gối trước mặt Phật tổ tụng kinh.
Thái hậu có việc mừng, có người lại gây họa lớn.
Trong thiên lao, âm u ẩm ướt, ác khí ngất trời. Một nữ nhân bị trói hai tay
hai chân, tựa vào trên mặt tường lạnh như băng, mặt không chút thay đổi, tròng mắt đen trống rỗng lộ ra tuyệt vọng.
Lúc thần trí nàng
thác loạn, nàng giống như lại tiến vào bóng tối, nữ nhi thứ xuất ở trong phủ cả hạ nhân cũng không bằng, ăn đồ lạnh cơm thừa, mặc y phục vải
rách, cẩn thận nhìn sắc mặt người mới giữ được hoàn toàn, vì phất lên
thay đổi số mạng, nàng liều lĩnh đánh cuộc, mặc dù kết cục thảm đạm,
nhưng nàng không hối hận.
Vào Thiên Lao, nàng không có cơ hội
còn sống, lúc này, suy nghĩ của nàng trở về một màn ở ngự thư phòng, nói thật nàng bội phục định lực của hoàng thượng và tình yêu của hắn đối
với hoàng hậu, nàng chúc phúc hoàng thượng hoàng hậu, đời này nàng không có phúc khí như vậy, đời sau nhất định phải tìm một nam tử cưng chiều
nàng tận xương, cặp tay cả đời.
Ước mơ đời sau tốt đẹp, nàng
không kìm hãm được cười cười, quên được rồi, nàng không còn luyến tiếc,
cắn lưỡi tự sát. Thân thể từ trên tường rơi xuống.
Một giai nhân phấn hồng hương tiêu ngọc vẫn. Nếu kiếp sau, nhất định không sanh ở nhà giàu. Nguyện sanh ở nhà dân chúng bình thường.
Ngày hôm sau, có một đạo thánh chỉ: Lục Nhiễu không chịu nổi mệt nhọc, tự vận bỏ mình.
Một thánh chỉ khiến giai nhân một đời hoàn toàn phai mờ rồi, từ xưa mệnh hồng nhan còn mỏng hơn giấy, khi còn sống tựa như cát lún, sau khi chết như ở trước mắt, hèn mọn lơ lửng. Đây chính là quy túc cuối cùng của
một nữ nhân số khổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT