Bởi vì quen biết, cho nên hiểu nhau. Bởi vì tình yêu không dễ dàng bi thương, cho nên mến nhau.

Vết thương trên lưng Dao nhi đã kết vảy, nhưng ngay chính giữa có một chút thối rữa, Dao nhi cầm thuốc thầy thuốc cho, nhốt mình ở trong phòng, lục lọi thoa thuốc, soi gương chỉ có thể nhìn vết thương mơ hồ không rõ, nàng hao tổn tâm cơ vẫn không thể thoa thuốc.

Nàng đầu nhập dây dưa trong vết thương, không có phát hiện cửa bị đẩy ra rồi, một người nhẹ nhàng đến gần nàng, từ trong tay nàng cầm đi lọ thuốc, lại nhẹ nhàng vẽ loạn ở trên lưng phơi bày của nàng, cảm giác mát lạnh cuốn lấy nàng, thống khổ cũng giảm bớt.

Nàng khẽ ghé mắt, từ trong gương nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, dịu dàng hỏi: “Chuyện xử lý tốt?”

“Ừ!” Hắn gật đầu một cái, bảo nàng an tâm dưỡng thương chớ lo lắng chánh sự. Hoàng Phủ Hiên vừa thoa thuốc cho nàng, vừa tốt bụng đề nghị: “Dao nhi, ánh nắng bên ngoài tươi sáng, chúng ta ra ngoài dạo được không?”

Ánh mắt Dao nhi bay ra ngoài cửa sổ, bầu trời bình tĩnh không gió, nàng gật đầu một cái, cười yếu ớt: “Được!”

Chỉ là một chữ cũng đủ làm cho Hoàng Phủ Hiên kích động, nhẹ nhàng cầm quần áo mặc cho nàng, đỡ nàng, thận trọng, Dao nhi thấy thế, khẽ cười nói: “Hiên, ta cũng không phải gãy tay gãy chân, không cần cẩn thận như vậy!”

“Nàng là bệnh nhân!” Hoàng Phủ Hiên bình thường ôn hòa dễ thân, nhưng cố chấp đứng lên ai cũng không ngăn được, bất đắc dĩ, Dao nhi chỉ có thể tùy hắn.

Chân mới vừa bước ra một cửa, trong sân liền truyền đến thanh âm kỳ quái: “Vua một tiếng tự mình đỡ muội, là vinh hạnh không phải tất cả mọi người đều có!”

Nghe tiếng, ghé mắt, chỉ thấy Thiên Vũ nghiêng dựa vào trên lan can đình nghỉ mát, mặc một bộ áo đỏ vui mừng, tóc đen bên tai rũ xuống theo áo bào, đẹp đẽ vô song. Trong tay cầm một cây quạt lông vũ, còn làm bộ phe phẩy .

Dao nhi che miệng mà cười, ngay sau đó nâng cao thân thể, nghiêm túc nói: “Thật là yêu nghiệt a!”

“Ha ha ha. . . . Ta là dáng vẻ họa quốc ương dân, muội ghen tỵ cứ việc nói thẳng, ca ca sẽ không giễu cợt muội!” Thiên Vũ đắc ý nhíu mày nhìn nàng một cái, giọng nói giả bộ ngạo mạn khiến cho nàng không nhịn cười được, ngay cả Hoàng Phủ Hiên quen đứng đắn cũng nhịn không được.

Hai người từ từ đi tới đình nghỉ mát, ngồi xuống, vẻ mặt Dao nhi đột nhiên buồn thiu, lắc đầu mà thở dài: “Ai. . . . Một nam nhi đỉnh thiên lập địa lại không làm, lại chuẩn bị tư thế dung nhan lẳng lơ, học người nào! Thật là gia môn bất hạnh a!”

“Ha ha ha. . . .” Hoàng Phủ Hiên vẫn còn tế nhị, chỉ là Lạc Thiên đến sau đó nghe đánh giá của tiểu muội, rốt cuộc không nhịn được cười ha ha.

Sắc mặt của Thiên Vũ lúc trắng lúc xanh, trợn mắt nhìn Lạc Thiên một cái, Lạc Thiên thức thời không lên tiếng, ngồi xuống, nói: “Tiểu muội nói rất đúng, Thiên Vũ a! Nếu như ngươi đến Mộng Thinh lâu, nhất định có thể đoạt giải nhất làm đầu bài.”

Bị huynh muội họ đùa, mặt mũi của Thiên Vũ nhịn không được nữa, nhưng hôm nay đã tỉ mỉ ăn mặc cũng không thể lãng phí a! Chợt, hắn nổi lên tư tưởng xấu, lộn một cái xinh đẹp, hắn rơi vào trước người Dao nhi, cách bàn đá, hắn cúi người, một tay nắm cằm Dao nhi, cười tà, thanh âm quyến rũ xinh đẹp: “Tiểu thư, ngài đã thu ta! Người ta còn là một quả táo xanh !”

Nói xong, hắn cư nhiên không biết xấu hổ giãy dụa eo thon, chuẩn bị tư thế lẳng lơ, làm người ta nôn mửa, Dao nhi cư nhiên thật làm như vậy, che ngực nôn ọe hai tiếng, ngay sau đó ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười một tiếng, đánh rụng tay của hắn: “Huynh thiếu vẻ thùy mị, bản tiểu thư nhìn không vào mắt!”

“Ha ha ha ha. . . .” Lạc Thiên lại cười điên cuồng, Hoàng Phủ Hiên cũng bởi vì bộ dáng trêu chọc của họ mà nhất thời nhịn không được, cười đến eo cơ hồ không thẳng nổi.

Thiên Vũ căm tức nhìn hai người cười điên cuồng, làm hắn tức giận nhất là Dao nhi cư nhiên ung dung thưởng thức trà, không chút nào để mỹ nam trên trời có dưới đất không có như hắn vào mắt, hắn tức giận ngồi xuống, lầu bầu một câu liền buồn bực không lên tiếng: “Làm tổn thương lòng tự ái của ta!”

Ba người Lạc Thiên liếc nhau một cái, cười mà không nói, nhưng ngầm hiểu lẫn nhau.

Lúc này, Hiên Viên Triệt và Liễu Nhu đã tới, không biết tại sao Hiên Viên Triệt đột nhiên dừng chân, Liễu Nhu không giải thích được theo dõi hắn, không nhìn ra đầu mối, thật ra thì tâm tư của hắn đang khóa trên người đó, nhìn chằm chằm tay khoác trên vai Dao nhi của Hoàng Phủ Hiên, hắn hận không thể chém đứt nó, Dao nhi thông tuệ, nghịch ngợm, tỉnh táo, hàng đêm đều vào trong mộng của hắn, mặc dù là chínhn hắn vứt bỏ nàng, nhưng hắn không cách nào quên. Hiên Viên Triệt âm thầm thề, nhất định phải đoạt lại Dao nhi, không tiếc bất cứ giá nào!

Nhìn hai mắt âm trầm của biểu ca, còn có tình thế bắt buộc lơ đãng để lộ ra trên mặt, lòng của Liễu Nhu trầm xuống, mắt nhìn Dao nhi chỉ có hận.

Nhưng bọn họ đều là cao thủ ngụy trang, hít sâu một hơi, hai người như không có chuyện gì xảy ra đi tới, hỏi: “Chuyện gì cao hứng như thế? Nói nghe một chút, để cho chúng ta cũng cao hứng!”

Nghe vậy, Thiên Vũ lập tức nhiệt tình nhào tới, muốn thổ lộ tâm sự, lại bị Hiên Viên Triệt vô tình ngăn cản, lạnh lùng nói: “Đừng cho là ta không biết ruột hoa của ngươi, bỏ bớt!”

Một cơ hội duy nhất đã tan vỡ, Thiên Vũ xì hơi như bóng cao xu, ngoan ngoãn ngồi, bộ dáng cúi đầu, uất ức.

Lúc này, một người lính trong tay đang cầm thư chạy như bay đến: “Vương gia, đây là thư hàng Xích Luyện đưa tới!”

Hiên Viên Triệt mở thư ra, Lạc Thiên rướn cổ dài muốndò xét đến cùng, nhưng lại không thấy rõ, những người còn lại cũng ngừng thở, chờ đợi hắn tuyên bố tin tức tốt này.

Quả thế, chân mày Hiên Viên Triệt giãn ra, khóe miệng hiện ra một nụ cười như vương giả trông coi thiên hạ: “Xích Luyện lui, nguyện hàng năm tiến cống!”

Tin tức tốt a! Nhưng có một vấn đề, Xích Luyện chỉ đầu hàng Minh quốc sao? Lúc này, một thanh âm từ cửa truyền đến, cũng mang đến tin chấn phấn lòng người, chỉ thấy Hàn Tuấn tướng quân vội vàng chạy tới, quỳ gối trước người Hoàng Phủ Hiên, giơ thư lên cao cao: “Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu, Xích Luyện truyền thư!”

“Đứng lên! Hàn tướng quân cực khổ rồi.” Hoàng Phủ Hiên nói một câu, mở thư, cũng tươi cười rạng rỡ, thâm tình nhìn Dao nhi, ngầm hiểu lẫn nhau.

Lạc Thiên đứng dậy, đề nghị: “Nếu hiếm khi mọi người cao hứng, không bằng ta mời mọi người đến Hương Lan uyển ăn cơm!”

“Được, cứ quyết định như vậy!” Thiên Vũ lên tiếng trước, mỹ nhân và thức ăn ngon, đều là thứ hắn thích nhất. Những người khác cũng ngầm cho phép.

Nhưng mặt Dao nhi lộ vẻ khó xử, lúng túng mở miệng: “Ca, Hương Lan uyển không phải là kỹ viện?”

‘ bụp ’ một tiếng, Lạc Thiên gõ đầu của nàng, giả vờ giận: “Trong đầu nghĩ gì thế? Một cô nương không biết thẹn!”

Sau đó Lạc Thiên đem tay Dao nhi giao vào trong tay Hoàng Phủ Hiên, khi tất cả mọi người kinh ngạc không biết Lạc Thiên chơi xiếc gì, sắc mặt Lạc Thiên nặng nề, nói: “Ngôi sao tai họa này giao cho ngươi rồi.”

“Ca. . . .” Dao nhi bất mãn oán trách, nhưng bóng lưng Lạc Thiên đã đi xa, Thiên Vũ mập mờ nhìn nàng một cái cũng đi ở phía trước, Hiên Viên Triệt và Liễu Nhu nghiêm mặt, không biết nghĩ cái gì.

Hoàng Phủ Hiên lại cưng chiều nhìn nàng, sắc mặt Dao nhi ửng hồng, không biết tại sao, nàng không hề có sức chống cự đối với nụ cười dịu dàng của Hoàng Phủ Hiên, rút đi bộ dáng mạnh mẽ, chỉ có thẹn thùng của tiểu nữ nhi.

Một đường sau đó, Hoàng Phủ Hiên do dự, không biết nên nói không, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định, mình thống khổ không sao, chỉ cần Dao nhi hạnh phúc là được: “Dao nhi, có phải nàng còn chưa quên hắn không? Nếu sự thật là như vậy ta thả nàng đi!”

Hắn muốn Dao nhi hạnh phúc, không hy vọng nàng tiếc nuối!

Dao nhi ngẩng đầu lên, sửng sốt một chút, hiển nhiên không hiểu vì sao Hiên đột nhiên hỏi như thế! Tròng mắt hắn ảm đạm không ánh sáng, còn có mất mác, khẩn trương.

Dao nhi vui vẻ, cũng đau lòng vì hắn, hắn luôn suy tính vì người khác, lại không suy tính cảm thụ của mình, có chồng như thế, nàng có gì cầu xin?

Dao nhi cười yếu ớt nói: “Không có gì, chỉ là còn hơi lúng túng thôi.”

Bất kể thiệt giả, nụ cười của nàng xuyên qua trong lòng hắn, chiếu sáng hóc ảm đạm trong lòng hắn, hắn tin rồi. Cũng nguyện ý cho Dao nhi thời gian, để cho nàng thấy rõ, để cho nàng quay đầu lại.

Thản nhiên đối đãi, khiến lòng bọn họ kéo vào một bước.

Từ từ, bọn họ đi tới Hương Lan uyển, ông chủ dẫn bọn họ đến nhã gian ở lầu hai, trên tường đều là tranh sơn thủy, gian phòng cực có phong cách cổ đại. Đúng là chỗ nhàn nhã khó được.

Đoàn người rối rít ngồi, Dao nhi và Hoàng Phủ Hiên ngồi cùng nhau, Dao nhi tựa trước cửa sổ, đối diện mặt lạnh của Hiên Viên Triệt, mặt Liễu Nhu không chút thay đổi. Những người khác theo thứ tự là Lạc Thiên, Thiên Vũ, Hàn Tuấn.

Tiểu nhị bưng nước trà và điểm tâm tiến vào, để xuống xong, tiểu nhị nhiệt tình cười hỏi: “Mấy vị khách quan, muốn món gì?”

Nhìn mấy vị khách quan ăn mặc hoa lệ, nhất định là con cái nhà có tiền, nghĩ tới trương mục sẽ tăng thêm một số bạc, tiểu nhị đặc biệt nhiệt tình.

Lạc Thiên làm chủ nhà, phân phó tiểu nhị nói: “Có món ăn gì ngon cứ lên một lượt!”

“Dạ, xin khách quan chờ một chút!” Tiểu nhị cao hứng cúi người chào đi ra ngoài, ánh mắt hắn quả nhiên không sai, bọn họ gọi số lượng lớn như vậy, hôm nay hắn kiếm lợi lớn.

Món ăn còn chưa lên, bọn họ thưởng thức trà ăn điểm tâm trước, Dao nhi không có việc gì, xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ, rỗi rãnh ngắm người đi đường bận rộn trên đường, người đi đường đủ loại hình dạng, người bán hàng rong đang nhiệt tình rao hàng, thỉnh thoảng có người dừng chân ngắm nhìn.

Chợt, nàng phát hiện một bóng dáng màu đen ở trong dòng người, có chút mơ hồ. Cả người Dao nhi nằm ở trên cửa sổ, mở to hai mắt nhìn bóng dáng quen thuộc trên đường, cau mày, tìm tòi ở trong đầu, nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu!

Hoàng Phủ Hiên thấy thế, nghi ngờ hỏi: “Dao nhi, thế nào? Thân thể không thoải mái sao?”

Dao nhi ngẩng đầu lên ngó hắn một cái, nói: “không có gì!”

Đợi nàng quay đầu lại, bóng dáng đen kia đã bao phủ ở trong dòng người tới lui, nàng nhíu nhíu mày, nàng nghĩ thầm: “Là ta hoa mắt?”

Một màn này nàng không có để ở trong lòng, từ cửa sổ quay lại, bưng trà, đặt ở khóe miệng, ánh mắt vô hồn nhìn mặt bàn, sững sờ không có uống xuống.

Bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng rơi vào trong mắt Hoàng Phủ Hiên, hắn rất lo lắng. Nhưng hắn hiểu được tính tình Dao nhi, nếu như nàng không muốn nói, hỏi nữa cũng vô dụng.

Chỉ chốc lát sau món ăn đã dọn đủ rồi, cá kho tàu đặt ở trước mặt Hiên Viên Triệt, Dao nhi thèm thuồng, mắt không chớp nhìn chằm chằm con cá, nhưng ngượng ngùng đưa đũa, Hoàng Phủ Hiên đứng lên, gắp một khối thịt cá béo đặt ở trong chén nàng, ôn hòa cười nói: “Thịt cá có ích cho vết thương khép lại!”

“Ừ!” Nàng vùi đầu ăn, không chút nào phát hiện sóng ngầm bắt đầu khởi động trên bàn cơm, Hiên Viên Triệt hận bọn họ tình chàng ý thiếp, Liễu Nhu ghen tỵ nàng làm động lòng biểu ca. Một bữa cơm bình tĩnh, lại bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play