Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, chuyện bên trong hoàng cung chưa bình thường, Dạ Quân đã khởi xướng tiến công biên cảnh hai nước Minh Nguyệt. Hai nước đều ở trong tình trạng khẩn trương, một khắc cũng không dám phớt lờ.

Trên triều đình, không khí nghiêm túc. Chúng thần đứng nghiêm, mọi người chau chặt chân mày. Sắc mặt nặng nề.

Hiên Viên Triệt ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế cạnh ngai rồng, mắt lạnh lẽo quét ngang quần thần, cáu kỉnh hỏi: “Chúng thần có kế sách hay đánh lui địch?”

Chúng thần hai mặt nhìn nhau, chi chi ô ô, nói không được gì cả.

Hiên Viên Triệt bắn ra mắt lạnh, hắn cuối cùng cảm nhận được, ngày thường quần thần đếm không xuể, nhưng thời khắc mấu chốt người tài có thể sử dụng ít lại càng ít.

Thiên Vũ liếc hắn một cái, nhận được ám hiệu của hắn, vì vậy nhắm mắt tiến lên một bước, nói: “Vương gia, Lưu tướng quân đóng ở biên cảnh ngài cứ yên tâm đi. Nhưng vì để ngừa ngộ nhỡ, thần cho là, nên điều tyêm binh mã đi, bảo vệ không có sơ hở.”

Hiên Viên Triệt gật đầu tán thưởng, giương nhẹ ống tay áo, thanh âm to vang lên: “Thiên Vũ nói đúng, Bổn vương điều khiển mười vạn binh mã đến biên quan, do Thiên Vũ mang đi hội hợp cùng Lưu tướng quân!”

“Thần tuân lệnh!” Thiên Vũ tâm bất cam tình bất nguyện lễ bái, Hiên Viên Triệt nhất định là cố ý, nếu không chuyện khổ sai thế này như thế nào đến phiên hắn đây?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, xong hết mọi chuyện. Thiên Vũ nghĩ thầm: lão hồ ly.

Hiên Viên Triệt mỉm cười, thầm nghĩ: người hiểu ta, chỉ Thiên Vũ.

Hai người hợp diễn hát bè, ai cũng không nhìn ra sơ hở! Một vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.

Ban đêm, Hiên Viên Triệt mở tiệc rượu đưa tiễn. Thiên Vũ sảng khoái uống mấy ly, bọn họ không hề không đề cập tới chuyện ban ngày, nhưng lòng dạ lại biết rõ, thắng được trận đánh này, là việc bọn họ đã tính trước.

“Thiên Vũ, nhớ lấy, không phải vạn bất đắc dĩ, ngàn vạn đừng hồi kinh!”Trước khi đi, Hiên Viên Triệt rất không yên tâm liên tục dặn dò. Chuyện này quan hệ trọng đại, quan hệ lợi hại trong đó không giống bình thường, không được qua loa a!

Thiên Vũ vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm, ta hiểu biết rõ nên làm như thế nào!”

Hiên Viên Triệt mỉm cười gật đầu, vỗ vỗ bả vai huynh đệ tốt, nghiêm túc mà nặng nề nói: “Hưng vong của Minh quốc nhờ vào ngươi rồi.”

Thiên Vũ bỏ đi gương mặt cợt nhã, ánh mắt lấp lánh có hồn theo dõi hắn. Cắn chặt môi dưới, tựa hồ đã quyết định. Cáo biệt với kinh thành, mang theo mười vạn tinh binh lao tới biên quan.

Trọng trách nặng nề, lần này đi dữ nhiều lành ít, bao nhiêu nam nhi lệ, vung vẫy trong nháy mắt.

Lần trước Dạ Quân tổn thương nguyên khí nặng nề, trong thời gian ngắn không khôi phục được, nhưng lúc này tro tàn lại cháy. Nếu không phải là có quý nhân tương trợ, chính là giờ chết chưa tới, trời cao không đành lòng trừ.

Hoàng cungNguyệt quốc

Lưu Quân Dao cùng Lục Nhi đi tới Ngự Thư Phòng, trong tay Lục Nhi bưng nước trà lạnh như băng. Khí trời nóng bức, hoàng thượng ngày đêm vất vả quốc sự, tinh thần không tốt. Vì vậy nàng tỉ mỉ ngâm chế nước trà đem đến cho hắn.

Cửa ngự thư phòng, Tiểu Lâm Tử xa xa trông thấy tôn giá của hoàng hậu, hắn chạy chậm qua, ngăn cản nàng. Nhỏ giọng bồi tội: “Tham kiến hoàng hậu nương nương! Hiện tại nương nương không thể đi vào, hoàng thượng đang thương thảo quốc sự với đại thần, cũng phân phó nô tài không cho phép bất luận kẻ nào đến gần.”

Tiểu Lâm Tử rối rắm, tâm tình của hoàng thượng đối với nương nương hắn hiểu được, nếu là hoàng thượng biết nương nương tự mình đến tìm hắn nhất định vui vẻ vô cùng. Nhưng hôm nay hắn lại không thể để nương nương đi vào, hoàng thượng chắc chắn thất vọng!

Lưu Quân Dao cũng không có làm khó Tiểu Lâm Tử, nhàn nhạt cười, dịu dàng hỏi: “Tiểu Lâm Tử, lúc nào hoàng thượng mới có thể ra ngoài?”

“Nương nương, hoàng thượng chưa nói!” Hắn vâng lời, mặc dù nương nương đối đãi người ôn hòa, không xử phạt người làm, nhưng dù sao cũng là chủ tử, nổi giận lên thì những thứ nô tài như bọn họ nhẹ thì sẽ trầy da sứt thịt, nặng thì bị mất mạng. Cho nên khi lên tiếng ngăn cản, hắn khó tránh khỏi sợ hãi bất an.

“Tiểu Lâm Tử lui ra, Bổn cung ở chỗ này nghe một chút, không xông vào.” Vừa nói nàng rón rén đến gần Ngự Thư Phòng, Tiểu Lâm Tử vừa định ngăn trở, liền bị ánh mắt lạnh như băng của nàng dọa lui.

Dán lỗ tai gần, nàng có thể nghe rõ chuyện bọn họ nói, không khí tựa hồ rất trầm trọng, có chút cảm giác giương cung bạt kiếm.

Chỉ nghe Hoàng Phủ Hiên lạnh lùng nói: “Chỉ là một Dạ Quân, chẳng lẽ đại quốc mênh mông như ta không đỡ được?”

Gần vua như gần cọp, quân vương nổi giận, Hàn Tướng quân quỳ xuống. Thưa dạ nói: ” hoàng thượng, bàn về binh lực, Dạ Quân vạn vạn không so được nước ta, nhưng năm gần đây dân chúng thu hoạch không tốt, quốc khố trống không, thực khó có đủ quân lương a!”

“Này. . . .” Hắn chau chặt chân mày, lông mày hơi chếch lên, không thể làm gì! Nhưng nghĩ tới Nguyệt quốc gặp phải quẫn cảnh, khiến hắn vô cùng tức giận. Nhất thời đang lúc không phản bác được.

Nghe vậy, lòng của Lưu Quân Dao cũng bị nhấc lên, vô luận như thế nào nàng cũng muốn cứu vớt dân chúng thoát đi tai nạn. Một khi xảy ra chiến loạn, dân chúng trôi giạt khắp nơi, cuộc sống khó khăn. Thời cục rung chuyển, nước nhà khó tồn tại.

Chợt, nàng lóe lên linh quang, trong con ngươi dấy lên một ngọn lửa hy vọng. Nàng nhẹ giọng phân phó: “Lục Nhi, tìm Tật Phong đến, nói Bổn cung ở Ngự Hoa Viên chờ hắn có chuyện quan trọng thương lượng.”

“Dạ, nương nương!” mặc dù Lục Nhi không hiểu ý nương nương, nhưng vẫn nghe lệnh nàng, không cần biết nguyên do.

Trong ngự hoa viên đều an tĩnh, nàng một thân một mình ngồi ở đình nghỉ mát chờ đợi. Chỉ chốc lát sau, Tật Phong vội vã chạy tới, khom người thỉnh an: “Thuộc hạ bái kiến nương nương, không biết nương nương gọi thuộc hạ đến, có chuyện gì?”

“Tướng quân có nghe nói chuyện Dạ Quân, có biết Nguyệt quốc gặp phải nguy cơ?” Nàng quyết định tiêu trừ băn khoăn của Tật Phong trước, để nhất định có thể thành công thuyết phục hắn.

Tật Phong buồn bực, nhưng lại không biến sắc, nói lại: “Thuộc hạ biết được!”

“Bổn cung muốn xuất cung một chuyến, Bổn cung tin tưởng, tướng quân có thể giúp ta!” Nàng thẳng thắn, quanh co lòng vòng chỉ lãng phí thời gian.

“An nguy của hoàng thượng, an nguy của Nguyệt quốc, Bổn cung tin tưởng tướng quân biết bên nào nặng bên nào nhẹ.” Nhìn ra được Tật Phong chần chờ không quyết, nàng tiếp tục hướng dẫn, khoa trương sự thật cũng không quá đáng. Chỉ cần đạt thành mục đích là được.

Tật Phong trung thành cảnh cảnh đối với hoàng thượng, đối với hoàng hậu cũng chưa từng hoài nghi, chỉ cần có thể ra một phần lực vì hoàng thượng, hắn có vào biển dầu chết muôn lần cũng không chối từ, Tật Phong hỏi: “Nương nương hi vọng thuộc hạ giúp như thế nào?”

Mục đích đạt thành, nàng đắc ý khẽ động khóe miệng, nụ cười treo trên mặt, đứng dậy, kín đáo đưa tờ giấy cho hắn, nói: “Làm theo trên mặt giấy, còn lại Bổn cung tự sẽ an bài thỏa đáng.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!” Tật Phong thận trọng siết chặt tờ giấy, chuyện này không phải chuyện đùa, hơi không cẩn thận, vạn kiếp bất phục.

Nàng nhẹ nhàng xoay người, phất tay một cái về phía sau, Tật Phong lặng yên không một tiếng động rời đi, nàng đứng ở trong đình một mình, ánh mắt chắc chắn nhìn về phương xa mông lung. Khẽ khép hai mắt lại. Lẳng lặng hưởng thụ một khắc yên tĩnh khó được này.

Màn đêm buông xuống, bên trong hoàng cung bị lụa đen bao phủ.

Hoàng thượng không ngại cực khổ, vất vả quốc sự đến nửa đêm. Hắn để cây viết trong tay xuống, ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, thì ra là đã trễ thế này. Hắn cười nhạt một tiếng, đuổi Tiểu Lâm Tử rời đi, hắn nhìn Minh Dao cung nơi xa, tăng nhanh bước chân, nóng lòng trở về. Muốn tìm được cảng yên tĩnh vì trái tim phiền não bất an của mình.

Tối nay rất an tĩnh, Minh Dao cung tối đen như mực, hắn bật cười, lầm bầm lầu bầu: “Dao nhi khẳng định ngủ!”

Nhưng trong Minh Dao cung im ắng yên tĩnh, cung nữ thái giám trực cũng không thấy một bóng người. Hắn luống cuống, đêm yên tĩnh rất quỷ dị.

Trong cung đen nhánh không có một bóng người, “Dao nhi. . . Dao nhi. . . Nàng ở đâu? Nàng đừng làm ta sợ!” Hoàng Phủ Hiên giống như phát điên, từng bước từng bước tìm kiếm mỗi góc. Nhưng thủy chung không thể như nguyện, lúc hắn ủ rũ cúi đầu. Một phong thơ đặt trên cái gối bên cạnh hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Hi vọng dấy lên, hắn nhào qua, mở giấy viết thư ra, hắn càng đọc xuống dưới càng kinh tâm động phách, càng lo lắng.

Hiên:

Khi ngươi thấy phong thư này, ta đã trên đường đi đến Minh quốc. Hôm nay ở bên ngoài ngự thư phòng, ta nghe lén ngươi và Hàn Tướng quân nói chuyện, biết được giờ phút này Nguyệt quốc gặp phải khốn cảnh, biết được Hiên gặp phải vấn đề khó khăn, làm một hoàng hậu, ta nên gánh chịu một phần trách nhiệm. Làm thê tử, ta phải chia sẻ âu lo với ngươi.

Hiên, ngươi đừng lo lắng ta, lần này đi Minh quốc chỉ vì lấy bạc, có câu nói: “Nuôi binh ngàn ngày dùng binh nhất thời!”, các tướng sĩ mang theo đầu bảo vệ quốc gia, quân lương càng thêm không thể thiếu. Chuyến này ta nhất định giải quyết cái vấn đề khó khăn này cho ngươi.

Hiên, tin ta rời đi ngàn vạn đừng lộ ra, để tránh người có lòng mượn cơ hội sanh sự, gây thêm phiền toái.

Có Tật Phong bảo vệ, ta nhất định sẽ bình an trở về.

Dao nhi ký tên.

“Dao nhi, nàng thật khờ!” Hoàng Phủ Hiên xem xong thư không khỏi rơi lệ, chỉ vì sự không xa không rời, một mình mạo hiểm của Dao nhi, hắn cảm động, nhưng lo lắng.

Hắn tự lẩm bẩm: “Dao nhi, nhất định phải bình an trở về!”

“Giá. . . . Giá. . . . Giá. . . .” Ba người giục ngựa chạy ở trên đường nhỏ bí mật. Tật Phong ở phía trước, Lưu Quân Dao theo sao, Lục Nhi sau cuối.

Lên đường đêm khuya, chỉ vì không muốn bại lộ mục tiêu. Ngựa không ngừng vó lên đường, chỉ vì nhanh chóng chạy về. Đường mưa làm ướt y phục của ba người, băng hàn thấu xương. Mặt trời dần dần nhô lên, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người họ, hơ y phục ướt của họ thành khô. Thân thể cũng cảm thấy ấm áp. Thời gian cứ trôi qua, mặt trời cứ chiếu.

Chợt, Tật Phong trông thấy một khách điếm ở xa xa. Vui mừng cao giọng nói: “Chủ tử, phía trước có khách điếm, chúng ta nghỉ ngơi một đêm lại lên đường!”

Trời dần dần đen, đường ban đêm càng khó đi hơn, vì vậy nàng đồng ý: “Được, vậy nghỉ ngơi một đêm!”

“Vù. . .” Bụi đất tung bay, tuấn mã dừng bước. Tiểu nhị từ xa xa trông thấy khách tới, nhiệt tình nghênh đón, dắt dây cương, cười hỏi: “Mấy vị khách quan, ở trọ?”

“Tiểu nhị, cho hai gian phòng hảo hạng! Thêm chút thức ăn!” Nàng cười nói. Giờ phút này nàng dịch dung thành nữ tử bình thường, xác thực không thể quá lộ liễu, trở về phòng ăn cơm không làm người khác chú ý.

“Được rồi, mời khách quan đi theo ta!” Buộc dây cương xong, tiểu nhị dẫn bọn họ vào phòng, Lưu Quân Dao và Lục Nhi một phòng, ở bên phải lầu hai, Tật Phong ở bên cạnh các nàng. Dễ chăm sóc cho nhau.

Ban đêm, bọn họ ngủ rất say, cả đêm bình an vô sự. Lại không biết chỗ tối có vài đôi mắt nhìn chòng chọc một đêm.

Ngã ba đường, “hu. . . . .” Mấy người bịt mặt dừng lại.

“Lão Đại, chúng ta đi đuổi theo đờng nào?” Nhìn ba chỗ rẽ phía trước mặt, bọn họ bỗng không thể quyết định.

“Phân ba đường đuổi theo, nhất định phải làm cho bọn họ có đi không về!” Lão đại dẫn đầu bỏ lại lời ác,” Dạ!” Trả lời một tiếng xong, liền giục ngựa đuổi theo.

Kế này vì phân tán lực chú ý của kẻ địch, nàng giao phó Tật Phong tìm ba chiếc xe ngựa, người ở bên trong ăn mặc tương tự Lưu Quân Dao, chủ yếu để tê dại kẻ địch. Mà bọn họ thì cởi ngựa lên đường, kẻ địch vạn vạn không nghĩ tới, một nữ tử nuôi ở khuê phòng sẽ là cao thủ cởi ngựa! Điều này khiến bọn Lưu Quân Dao có cơ hội có thể dùng, chui chỗ trống.

Năm ngày cưỡi ngựa không ngừng vó lên đường, bọn họ bình an tới Minh quốc, vốn nên về nhà thăm phụ thân lớn tuổi, chỉ là chuyện này không phải chuyện đùa, bọn họ dẫn đầu đi tới Mộng Thinh lâu, Tật Phong canh chừng ở cửa ra vào, nàng và Lục Nhi tiến vào từ cửa sau, cẩn thận đẩy cửa ra, che ngay miệng Hồng Y, nhỏ giọng nói: “Hồng Y, là ta!”

“Tiểu thư?” Hồng Y vốn muốn hô to cứu mạng, nhưng lúc nàng nghe được thanh âm quen thuộc, đột nhiên an tĩnh lại, nhìn tiểu thư đã lâu không gặp nàng vừa mừng vừa sợ.

“Tiểu thư, thời gian qua người đi đâu vậy?” Hồng Y kéo nàng ngồi xuống, liền gấp gáp hỏi hỏi tình trạng gần đây của nàng.

“Chuyện này nói rất dài dòng, ta đến Nguyệt quốc trở thành hoàng hậu, lần này tới thật là vì chuyện lớn biên quan báo nguy!” Nàng lời ít mà ý nhiều nói lên việc trải qua của mình, bởi vì nhiệm vụ thiết yếu là giải quyết nguy cơ Nguyệt quốc gặp phải.

Chuyện tiểu thư trải qua thật lạ, Hồng Y nghẹn họng nhìn trân trối, đột nhiên một bức tranh chợt lóe ở trong đầu, giọng nói của nàng nặng nề, nói: “Trước đó vài ngày nghe nói Dao công chúa xuất giá, Hồng Y đã từng hoài nghi tới, nhưng chuyện này phong tỏa nghiêm mật, Hồng Y không thể dò thăm tình huống thật, vì thế Lan nhi bôn ba tìm kiếm tung tích tiểu thư chung quanh, đến nay không về!”

“Vậy Mai nhi đâu?” Nàng vội vàng hỏi thăm. Hồng Y cười yếu ớt nói: “Tiểu thư yên tâm, Mai nhi đang ở biên quan với công tử!”

Không nghĩ tới nơi này xảy ra nhiều biến cố như vậy, chỉ mong người người bình an!

“Như vậy ta liền yên tâm, Hồng Y, ta không nói nhiều chuyện vớ vẩn, những năm này Mộng Thinh lâu có bao nhiêu tiền dành dụm?” Trong lòng nàng rất gấp, lên đường mỗi đêm ngày mặc dù rất mệt mỏi, nhưng nàng một khắc cũng không dám trì hoãn, nhất định phải mau sớm làm xong chuyện.

Hồng Y cảm nhận được trên người tiểu thư tản ra khẩn trương và gấp gáp, nhưng thấy bộ dạng phong trần mệt mỏi nhếch nhác của tiểu thư, nàng chỉ muốn tiểu thư nghỉ ngơi, nhưng lúc chạm đến ánh mắt chắc chắn của tiểu thư, khiến nàng nuốt xuống lời khuyên, tiến vào chánh đề: “Những năm này Mộng Thinh lâu làm ăn không tệ, có thể di động khoảng hai ba trăm vạn để dành! Cụ thể phải tra xét sổ sách mới có thể xác định.”

“Hồng Y, nhanh lấy sổ sách ra!” Nàng nhìn Hồng Y nói, nhưng vẻ lo lắng trùng trùng không hết, hai ba trăm vạn đoán chừng chưa đủ!

Mặc dù không hiểu vì sao tiểu thư gấp gáp! Nhưng Hồng Y cũng lo lắng, đau lòng thay tiểu thư, rót ly nước cho nàng, nói: “Tiểu thư, nghỉ một lát trước, Hồng Y đi lấy!”

Hồng Y xoay người biến mất ở trong phòng, nàng mới miễn cưỡng nghỉ một hơi, đau lòng nhìn Lục Nhi một cái, dịu dàng nói: “Lục Nhi, ngồi xuống nghỉ ngơi hồi.”

“Dạ!” Lục Nhi thật là mệt mỏi, ngồi xuống thì thân thể căng thẳng mới thư giãn trút.

Hồng Y lấy sổ sách ra, nàng lập tức tiến vào trạng thái vùi đầu trong sổ, tỉ mỉ tính toán! Hồng Y và Lục Nhi an tĩnh ngồi ở bên cạnh không dám quấy rầy. Bên trong phòng khói bếp lượn lờ, hương bên trong lư hương cháy hết, Hồng Y đứng dậy thay lần nữa. Nước trà cũng uống cạn từng chút từng chút, tĩnh mật không tiếng động.

Sử dụng phương thức kế toán hiện đại, bận rộn ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc đã xong, nàng mỉm cười ngẩng đầu lên từ trong sổ sách, giản đôi tay ra. Chân mày khẽ giãn ra chút.

“Tiểu thư như thế nào?” thân thể Hồng Y lại gần hỏi thăm, ánh mắt dừng ở trên sổ sách.

Nàng đứng lên đi đi, nhấp một hớp trà nóng, suy nghĩ một hồi, mới mở miệng: “Ta tính, tất cả tài sản tổng cộng có hơn bốn trăm vạn, bao gồm khế đất, đồ trang sức quý trọng. Ta quyết định mang đi hai trăm vạn, còn lại ngươi cất kỹ! Hơn nữa ngày sau ta khó có thể trở lại, Mộng Thinh lâu phải giao cho ngươi rồi, nếu như có chuyện gì, liền dùng bồ câu đưa tin!”

“Tiểu thư yên tâm, Hồng Y nhất định không khiến người thất vọng!” Nàng âm thầm thề, vì báo đáp ân cứu mạng của tiểu thư, nàng quyết định dùng cả đời chăm lo Mộng Thinh lâu. Khiến tiểu thư không buồn phiền. Hai người nhìn thẳng vào mắt cười một tiếng, ý định của mình cũng không thể gạt được đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play