Năm ngày khủng hoảng, nàng ở đó chịu hết hành hạ. Mà hắn lại đang trải qua sự hành hạ của nội tâm như thế nào?
Năm ngày sớng trong hoảng sợ, khiến cho kiên cường của hắn bị phá hủy. Nếu
không phải Thái hậu ngăn cản, sợ là Hoàng Phủ Hiên đã bay ra ngoài cung, tự mình tìm kiếm tung tích của nàng. Khi hắn cơ hồ tuyệt vọng, Lục Nhi
mang theo tin tức vào cung.
Ngày đó, Lục Nhi thỉnh cầu xuất cung tìm kiếm tung tích công chúa, hoàng thượng liền đồng ý. Hôm nay nàng
không phụ sự mong đợi của mọi người, nhưng không biết mang về là tin tức tốt hay là tin tức xấu.
“Tham kiến hoàng thượng, Thái hậu!” Lục Nhi không kịp thở, lập tức hành lễ vấn an!
Hoàng Phủ Hiên cũng không để ý uy nghiêm quân vương gì, xông lên, gấp gáp hỏi: “Như thế nào? Dao nhi ở đâu?”
Lục Nhi nuốt nuốt nước miếng, nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, nô tỳ tra không
ra thân phận của người bắt đi công chúa, nhưng nô tỳ từ trong miệng bọn
họ biết được, hành động lần này có liên quan Đằng Long đồ!”
“Đằng Long đồ?” Thái hậu kinh ngạc đứng dậy, trong mắt nổi lên một tầng nghi ngờ. Dao nhi có liên hệ gì với Đằng Long đồ?
Trái với Thái hậu kinh ngạc, Hoàng Phủ Hiên thật là tức giận. Nói cho cùng
đều là Đằng Long đồ gây họa, hừ lạnh nói: “Đằng Long Đồ Đằng Long đồ,
thế gian sao lại có nhiều người ham tư lợi như vậy.”
Hắn trầm mặc, dạo bước. Suy tư sách lược vẹn toàn cứu ra Dao nhi.
Chợt, Lục Nhi vui mừng kêu to: “Hoàng thượng, Thái hậu, Lục Nhi có một biện pháp!”
“Có biện pháp gì? Mau nói đi!” Hoàng thượng và Thái hậu trăm miệng một lời
hỏi, khẽ vươn đầu chờ đợi. Hi vọng chiếm được một biện pháp tốt phấn
chấn lòng người.
Lục Nhi thần bí nhìn họ, cao hứng cười cười, nói: “Nếu bọn họ muốn Đằng Long đồ, không bằng chúng ta liền tính toán theo đó.”
“Ý kiến hay, Tật Phong!” phương pháp của Lục Nhi được hắn đồng ý, hắn gọi Tật Phong!
“Thần tham kiến hoàng thượng, không biết hoàng thượng có phân phó gì?” Tật
Phong cung kính hành lễ. Thật ra thì hắn đại khái đoán ra ít nhiều. Chủ
tử nhất định là vì chuyện của công chúa.
“Truyền lệnh Hàn Tướng
quân điều binh mã tới, cùng trẫm xuất cung!” uy nghiêm của Thiên Tử cho
mọi người không dám nhìn thẳng. Đồng thời cũng quên ánh lạnh trong mắt
quân vương cơ trí.
Nhưng Thái hậu sốt ruột bảo vệ con, muốn ngăn cản hoàng thượng xuất cung,
khuyên: “Hoàng thượng, ai gia cũng lo lắng an nguy của Dao nhi, chỉ là
hoàng thượng xuất cung rồi, giang sơn Nguyệt quốc làm sao bây giờ? Ai
gia trăm tuổi về già có mặt mũi gì gặp phụ hoàng ngươi?”
“Mẫu
hậu, ngài yên tâm, nhi thần bảo đảm. Nhất định bình an trở về!” Nhìn mái tóc hoa râm của mẫu thân, hắn không đành lòng. Nhưng Dao nhi nguy ở sớm tối. Nếu như bỏ lỡ chính là cả đời! Hắn chỉ phải hết sức an ủi bà. Hi
vọng mẫu hậu tha thứ.
Hắn vô lực xoay người, lại bị Thái hậu bắt lấy ống tay áo không buông tay. Bất đắc dĩ, nghiêng người nhìn nước mắt trong suốt của mẫu hậu, hắn vô lực than thở. Yếu ớt nói: “Mẫu hậu chớ
ngăn cản ta, ta không muốn tiếc nuối cả đời, cảm giác này mẫu hậu hiểu
mà.”
Đúng nha, năm đó tiên hoàng gặp chuyện không may, ta cũng
không phải là ngựa không ngừng vó chạy đến chỗ nguy hiểm sao? Nếu như
muộn đi một bước, chỉ sợ không gặp được tiên hoàng rồi.
Nhớ tới
việc trải qua của mình, Thái hậu cuối cùng vẫn buông tay để hoàng thượng rời đi. Nhìn bóng lưng vội vàng của hắn, không tiếng động rơi lệ, nhỏ
giọng van xin: “Nguyện tiên hoàng phù hộ hoàng nhi bình an trở về.”
Dưới chân núi, hai quân giằng co.
Hoàng Phủ Hiên phong thái thanh nhã cưỡi trên lưng ngựa, chỉ là giữa hai lông mày có vẻ lo lắng.
Mà đổi thành bên kia, chừng ba mươi người bịt mặt đứng nghiêm, một chiếc
xe ngựa ở giữa, công chúa bị trói ở bên trong, trong miệng bị nhét vải
bố khiến nàng không phát ra được một chút tiếng vang.
“Mau thả
Dao công chúa, nếu không các ngươi đừng mơ tưởng còn sống rời đi!” Hoàng Phủ Hiên nói cứng, hơn nữa thực lực hai bên cách xa, kẻ địch không dám
hành động thiếu suy nghĩ.
“Thứ chúng ta muốn đâu?” Mặc dù người bịt mặt không bằng thiên quân vạn mã, nhưng khí thế không yếu hơn bọn họ chút nào.
“Ở chỗ này!” Một bức vẽ cuộn tròn ở trong tay Hoàng Phủ Hiên, người bịt
mặt nhìn nhau. Một người đứng đầu trong đó kéo công chúa từ trong xe
ngựa xuống.
Khi trông thấy cứu tinh, nội tâm của nàng liền mở ra, nước mắt nhịn thật lâu rốt cuộc chảy xuống.
Mà Hoàng Phủ Hiên xa xa nhìn Dao nhi bị đánh đến không còn hình người, hối tiếc và tức giận bị kích phát ra. Đặc biệt là thấy bộ dáng mảnh mai hai mắt đẫm lệ của nàng, thì càng thêm đau lòng.
Hắn không kịp chờ
đợi thúc ngựa tiến lên. Nói: “Một tay giao người một tay giao hàng, các
ngươi đừng có giở trò, nếu không nhất định khiến các ngươi chỉ có tới
chứ không có lui.”
Người đứng đầu suy nghĩ một phen, rốt cuộc
gật đầu. Đẩy công chúa lên trước. Mà Hoàng Phủ Hiên cũng đồng thời buông tay, thời gian cực ngắn. Công chúa hôn mê bất tỉnh đã rơi vào trong
ngực hắn. Mà người bịt mặt cũng rối rít quất ngựa thoát đi, bụi đất tung bay. . . .
“Thần tuân chỉ!” Tật Phong mang theo 3000 tinh binh đuổi sát kẻ địch. Hoàng
Phủ Hiên ôm Dao nhi sắp chết, cởi ngựa, chạỵ về hoàng cung.
Hắn
chính là một người thay đổi thất thường, khi thì dịu dàng, khi thì cơ
trí. Khi thì tàn nhẫn. Khi thì săn sóc. Một người nhiều mặt!
Có
lúc, hắn và Dao nhi cũng rất giống. Đều vô tư. Chỉ cân nhắc cảm thụ của
người khác, lại dằn hỉ nộ ái ố của ình xuống đáy lòng. Nhưng phàm là
người bất lợi với nàng, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Tật Phong quả
nhiên tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, nhưng lòng dạ mọi người biết rõ, những
người này chỉ là tiểu lâu la, kẻ địch mạnh mẽ chân chính còn đang ở chỗ
tối gây sóng gió.
Minh Dao cung, người người cảm thấy bất an. Một chút gió thổi cỏ lay cũng làm cho bọn họ nơm nớp lo sợ, trông gà hoá cuốc.
Bọn thái y gương mặt lo lắng đi vào, lúc ra ngoài lại mặt xám như tro tàn.
Công chúa bị thương quá nặng, vẫn sốt cao không ngừng, hơn nữa nói mê
sảng. Điều này làm cho bọn thái y bình thường không ai bì nổi bó tay hết cách.
Sắc mặt Hoàng thượng nặng nề, ngồi không nói một lời.
Giống như Tu La địa ngục, ánh mắt kinh khủng nhìn chăm chú khiến thái y
toát ra mồ hôi lạnh. Cảm giác mạng không còn lâu!
“Có biện pháp chữa trị không?” Nhìn một câu nói như bình thường, đối với bọn thái y mà nói lại là bùa đòi mạng!
Bọn họ rối rít khấu đầu cầu xin khoan thứ: “Bọn thần tội đáng chết vạn lần, xin hoàng thượng thứ tội! Bọn thần tội đáng chết vạn lần. . . . . “
Máu tươi chảy ròng ròng trên trán bọn họ.
‘ Xoảng ’ ly trà bị hoàng thượng quét vào trên đất, bể thành mảnh vụn.
Lửa giận của hắn cao hơn trời: “Không tìm được phương pháp chữa trị,
trẫm muốn cả thái y viện chôn theo.”
Hoàng thượng không phải
người giết người bừa bãi, có thể thấy được phân lượng của nữ tử này ở
trong lòng hoàng thượng nặng bao nhiêu. Bọn thái y không dám chậm trễ,
xách theo đầu để làm việc! “Bọn thần dốc hết toàn lực!” .
Bọn họ xách theo cái rương, rối rít thoát đi. Hoàng thượng vung tay lên, cung
nữ thái giám đóng cửa lại lui ra ngoài. Hắn một thân một mình ngồi ở
trên mép giường. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bởi vì sốt cao mà đỏ
lên, cười thật chua chát.
Từ từ đưa tay đặt lên mặt của nàng,
trong lòng bàn tay truyền đến hơi thở nóng rực, giống như từng cây từng
cây châm đâm vào trong thịt hắn. Nước mắt cũng nhỏ xuống theo gương mặt, tạo thành một đóa hoa hồng đỏ.
Nếu như có thể, hắn tình nguyện
chịu tất cả thống khổ ở trên người mình, “Dao nhi, còn nhớ rõ ước định
của chúng ta không? Hạnh phúc nàng luôn tìm kiếm, ta nhất định cố gắng
cho nàng. Cho nên nàng nhất định phải kiên cường. . .” Hắn tự lẩm bẩm,
cho đến cuối cùng khóc không thành tiếng.
Khoản nợ tình yêu đời trước thiếu, đời này làm trâu làm ngựa cũng phải trả sạch, nếu không không thể sống lại.
Minh Dao cung bị tầng tầng ưu thương bao phủ, ai cũng không dám xuyên phá.
Thái hậu chậm rãi vào, nhẹ nhàng tiến lên, đặt tay lên vai hoàng thượng, nhẹ giọng hỏi: “Dao nhi còn chưa tỉnh sao?”
Cổ họng của hắn khô khốc nói không ra lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đầu càng vô lực rũ xuống. Không nhẫn tâm nhìn nàng yếu đuối trên giường bệnh.
Ai. . . . Thái hậu khẽ thở dài, nói nhỏ: “Nha đầu này thật không để người
ta yên tâm! Hoàng nhi a! Sau khi Dao nhi tỉnh lại phải bồi bổ thân thể
cho nàng. Bệnh nặng mới khỏi, thân thể nhất định rất yếu.”
“Nhi
thần hiểu! Mẫu hậu đừng lo lắng.” Hắn vỗ tay của mẫu hậu trên vai. Cảm
thụ tình thương ấm áp của mẹ, giống như chỉ có như vậy hắn mới có thể
chống đỡ tiếp.
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của nhi tử, Thái hậu không
biết đau lòng cỡ nào! Ôm đầu hoàng thượng, ôm trong ngực hắn vào ngực.
Nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu có thể nào không quan tâm? Mẫu hậu và Dao nhi có duyên, đã sớm coi nàng như nữ nhi ruột. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là
thịt. Các con ai không khỏe, mẫu hậu đều không khỏe.”
“Cám ơn
mẫu hậu, vì sức khỏe của mẫu hậu, chúng con sẽ thật tốt.” Hắn ôm Thái
hậu thật chặt, từng chữ từng câu coi như là lời thề.
“Hoàng nhi
ngoan.” Thái hậu giống như già đi rất nhiều. Thanh âm cũng già nua rồi.
Nhìn Dao nhi không có chút máu trên giường, lại nhìn hai mắt lo âu của
hoàng nhi và gương mặt tuấn tú ngày càng tiều tụy. Làm mẫu thân bà dĩ
nhiên đau lòng.
Mẹ con tình thâm, lại bị người tới quấy rầy,
thái giám tổng quản đẩy cửa vào. Nhìn tình hình bên trong, quỳ xuống
nói: “Nô tài tham kiến hoàng thượng, tham kiến Thái hậu.”
“Tiểu Lâm Tử, có chuyện gì?” Hai mẹ con ôm nhau từ từ buông ra, hắn hỏi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Cảnh vương gia Minh quốc cầu kiến.” Tiểu Lâm Tử thành thật trả lời. Thái hậu và hoàng thượng liếc nhau một cái, cũng rất là
nghi hoặc, lúc này hắn tới vì chuyện gì?
Nhìn Dao nhi trên
giường bệnh, hắn bỗng hiểu mục đích đến của Hiên Viên Triệt. Nội tâm hắn mâu thuẫn rối rắm, không muốn bọn họ gặp mặt nối lại tiền duyên, nhưng
nghĩ đến Dao nhi không còn sức sống, phỏng đoán, có lẽ nhìn thấy người
mà nàng chôn dấu sâu ở đáy lòng, sẽ tỉnh! Vì vậy lòng hắn mềm nhũn, thỏa hiệp.
Nói với Tiểu Lâm Tử: “Tuyên hắn vào đi!”
“Nô tài
tuân lệnh!” Tiểu Lâm Tử chạy đi. Hoàng thượng đỡ Thái hậu, đưa bà đến
cửa cung, nói: “Mẫu hậu, ngài cũng mệt mỏi, về cung nghỉ ngơi trước đi,
nếu Dao nhi tỉnh lại, nhi thần phái người báo cho mẫu hậu.”
“Khổ cực hoàng nhi rồi.” Từ ái vuốt tay của con trai, Thái hậu vô cùng đau
lòng. Trơ mắt nhìn nữ tử yêu thích gặp mặt nam nhân khác, cũng không thể làm gì. Thật là khổ!
Sau khi Thái hậu rời đi, hắn một thân một
mình ngồi ở trước bàn uống trà, lẳng lặng, nhưng đầu lưỡi sớm mất tri
giác, nếm không ra vị trà.
Tiểu Lâm Tử mau chóng dẫn Hiên Viên Triệt tiến vào: “Bẩm báo hoàng thượng, Cảnh vương gia tới.”
“Đi xuống!” Hắn phất tay một cái, Tiểu Lâm Tử nhìn hoàng thượng một cái
liền không tiếng động rời đi. Trong lòng sôi trào, bất bình giùm hoàng
thượng.
Hiên Viên Triệt và hoàng thượng nhìn nhau không nói gì,
nhìn như bình tĩnh, nhưng sóng ngầm lại bắt đầu khởi động, nhìn như vô
sự, lại hết sức căng thẳng.
Hiên Viên Triệt trực tiếp vào nội
thất, nhìn bóng lưng của hắn, hai tay bưng ly trà của Hoàng Phủ Hiên
không khỏi run rẩy, nước trà vẩy vào trên đất. Hắn vô lực nhắm mắt lại,
mặc cho ly trà rơi xuống trên mặt đất bể nát.
Thời gian trôi qua từng chút, đau lòng càng sâu hơn. Cửa phòng khép chặt, làm cho không
người nào có thể dòm ngó tất cả xảy ra bên trong.
Đối với Hoàng
Phủ Hiên mà nói, một ly trà lại khó chịu đựng như trôi qua cả đời, thời
khắc chờ đợi vô lực khiến hắn rất đau khổ. Rốt cuộc cửa chính từ từ mở
ra, Hiên Viên Triệt đi ra.
Sắc mặt hắn nặng nề, trong con ngươi
dính vào một tầng bi thương, nhưng chỗ sâu đáy mắt lại là vui mừng. Điều này làm cho Hoàng Phủ Hiên đoán không ra.
Hắn gọi Tiểu Lâm Tử:
“Tiểu Lâm Tử, chiêu đãi Cảnh vương gia thật tốt!”, để lại một mình Hiên
Viên Triệt, hắn đi thật nhanh vào thăm nàng. Hắn không yên lòng.
“Dao nhi, ngươi đã tỉnh!” Nắm tay của nàng, Hoàng Phủ Hiên kích động dị
thường. Thật không nghĩ đến nàng chỉ nhúc nhích chút, lại không còn động tĩnh rồi. Hoàng Phủ Hiên hoảng hồn, đây là quan tâm sẽ bị loạn sao!
“Tiểu Lâm Tử, mau truyền thái y!” Hắn hét ra cửa, chỉ nghe tiếng bước chân
vội vã bên ngoài dần dần cách xa, chỉ chốc lát sau Tiểu Lâm Tử dẫn theo
thái y lớn tuổi vội vã chạy tới.
Không đợi thái y lấy hơi, Hoàng Phủ Hiên lôi kéo hắn, đè hắn ngồi xuống. Ép thanh âm xuống rất nhỏ:
“Vừa rồi hình như nàng tỉnh, ngươi mau kiểm tra.”
“Thần tuân
lệnh!” Thái y nơm nớp lo sợ, mồ hôi lạnh toát ra. Hai tay run rẩy kiểm
tra thân thể cho nàng, Hoàng Phủ Hiên căng thẳng, chờ mong nhìn mặt tái
nhợt của nàng.
Dần dần, trên mặt trắng bệch của thái y hiện lên
vẻ tươi cười, thái y đứng dậy, chắp tay nói: “Khởi bẩm hoàng thượng,
công chúa đã bớt sốt cao, đợi thần cho một phương thuốc, dùng thuốc mấy
ngày là khỏi hẳn.”
Hô. . . . Hắn thoải mái thở ra một hơi, rốt cuộc yên tâm, cười yếu ớt phân phó: “Thái y mau cho thuốc đi!”
“Thần cáo lui!” Thái y cũng thở phào một cái, cao hứng lui xuống. Lần này rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Sau khi Thái y rời đi, Hoàng Phủ Hiên ngồi xuống bên giường lần nữa, đột
nhiên mắt sáng ngời, vui mừng nắm tay nàng, giọng nói có chút run rẩy:
“Dao. . . . Nhi, nàng rốt cuộc tỉnh.”
Nhưng nàng tựa hồ không
nghe được tiếng kêu gọi lo lắng của hắn, cặp mắt trống rỗng vô hồn, hơn
nữa ngắm nhìn chung quanh, giống như đang tìm người nào.
Trong
hôn mê, nàng giống như nghe được thanh âm của Hiên Viên Triệt, cũng bởi
vì có hắn khích lệ, nàng mới có đầy đủ dũng khí đi ra khỏi thống khổ.
Thân thể thống khổ không coi vào đâu, bởi vì có tình yêu chống đỡ, nàng mới có thể sống lại lần nữa.
Nhưng khi nàng mở mắt, lại không tìm được bóng dáng nhớ nhung, vì vậy nàng
thất vọng khép lại hai mắt. Tiiếng thở dài nồng đậm truyền ra từ lỗ mũi. Hoàng Phủ Hiên đột nhiên hiểu nguyên do ở trong đó, không thể làm gì
khác hơn là tự nuốt ngụm nước đắng vào bụng.
Hắn gượng cười, săn sóc dịu dàng hỏi: “Dao nhi, đói bụng không? Ta bảo người lấy cho nàng ít cháo trắng.”
Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn hắn lắc đầu, hai mắt liền vô hồn nhìn chằm
chằm trần nhà sững sờ. Hoàng Phủ Hiên không còn cách nào, không thể làm
gì khác hơn là đứng dậy chậm rãi dạo bước ra. Để cho nàng tỉnh táo một
lát, có lẽ tất cả đều sẽ tốt.
Thái hậu rất nhanh đã nghe thấy tin mà đến, “Dao nhi, Dao nhi. . . .” Người chưa tới, tiếng vào trước.
Nghe tiếng, nàng hơi chống đỡ hai cánh tay gian nan, miễn cưỡng ngồi dậy,
Thái hậu nhanh chóng vào cửa dưới sự dìu đỡ của cung nữ, lúc trông thấy
nàng khó khăn ngồi dậy, Thái hậu bỏ lại cung nữ, chạy tới đỡ nàng, trong giọng nói như chất vấn, nhưng lộ ra nồng đậm quan tâm: “Dao nhi, thân
thể vừa khỏe, có chuyện gì gọi cung nữ giúp một tay, không cần cậy
mạnh.”
“Dạ! Cám ơn Thái hậu quan tâm!” Nàng cười yếu ớt nói,
quan tâm của Thái hậu khiến hốc mắt nàng ươn ướt. Đã lâu không cảm nhận
được tình thương của mẹ rồi.
Thái hậu ngắm nhìn bốn phía, biết rõ còn hỏi: “Dao nhi, hoàng thượng đâu?”
“Hắn. . . . .” Nàng ấp a ấp úng không rõ, lòng của Thái hậu như gương sáng,
tự nhiên hiểu vấn đề giữa bọn họ. Lần nàn đến, bà có mục đích không
trong sáng, một là thăm Dao nhi, hai là lên kế hoạch vì hạnh phúc cả đời của con trai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT