Liễu Nhu thu hết sự tham lam của hắn vào mắt, lạnh lùng nhếch miệng, nói: “Quản tốt miệng của ngươi! Nếu để cho người khác biết bổn vương phi vì tranh thủ tình cảm mà hạ độc thủ, làm mất hài tử! Ngươi liền mang theo những hoàng kim này đến diêm vương điện mà xài đi!”

Hắn nịnh hót lấy lòng: “Vương phi yên tâm, từ nay về sau tiểu nhân chính là người câm!”

Liễu Nhu ghét nhìn hắn một cái, thật chán ghét sắc mặt tiểu nhân của hắn, vội vàng đuổi hắn đi “Ngươi còn không đi?”

“Tiểu nhân đi ngay, tiểu nhân cáo từ!” Ôm những thỏi vàng sáng trong người, hắn hận không có cặp chân dài hơn, nhanh chóng đi về.

Trong phòng chỉ có một mình nàng. Liễu Nhu đắc ý cười: “Lưu Quân Dao, đấu với ta, ngươi còn non lắm. Ngươi đủ thông minh, đáng tiếc lại lòng dạ đàn bà, không đủ hung ác tàn nhẫn. Ha ha ha. . . . . .”

Trên nóc phòng, hai người ẩn nhẫn tức giận, Hiên Viên Triệt nắm chặt hai quả đấm, khanh khách vang dội, môi dưới bị hắn cắn ra tia máu, nếu không phải là Thiên Vũ ngăn, hắn nhất định bất chấp tất cả vọt vào giết đại phu đó, cũng muốn hung hăng tát Liễu Nhu, nữ nhân độc ác này, cư nhiên tự tay giết hài tử của mình, chẳng lẽ ở trong mắt Liễu Nhu, hắn chỉ đáng giá thế thôi?

Thiên Vũ nhìn chuyện không ổn, lôi kéo Hiên Viên Triệt bay đi.

Lan nhi mới vừa đi qua liền có lòng cảnh giác, nàng tìm được chứng cớ, không nghĩ tới lại đụng phải hai phi tặc, nàng thầm kêu không tốt: “Chẳng lẽ là đồng bọn của nàng ta! Đụng phải Lan nhi ta, coi như đời trước các ngươi xui xẻo.” không nói hai lời, Lan nhi phi thân đuổi theo.

“Sao bọn họ lại tới phòng giam? Chẳng lẽ tiện nữ nhân đó muốn hại chết tiểu thư?” Mắt thấy bóng dáng của bọn họ đã chôn vùi ở trong phòng giam, Lan nhi nhất thời lo lắng đề phòng, sợ tiểu thư gặp chuyện không may, nàng dùng hết tốc độ nhanh nhất, bay về phía phòng giam. Muốn bảo vệ tiểu thư chu toàn.

Trong góc chiếu một bóng dáng cô độc, nhìn bộ dáng tiều tụy của nàng, Hiên Viên Triệt đau lòng, nhìn lại vết thương máu thịt mơ hồ lộ ra bên ngoài, hắn thật muốn tát mình một cái, vì sao xuống tay ác như vậy?

Hắn từng bước từng bước đến gần Lưu Quân Dao ngủ mê man, ôm nàng, thấp giọng nói xin lỗi ở bên tai nàng: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Về sau tuyệt sẽ không nữa.”

“Tiểu thư. . . . . .” Lan nhi xông tới, đụng vào trên người Thiên Vũ, Thiên Vũ kinh ngạc ngoài, vội vàng ngăn cản nha đầu lỗ mãng này “Suỵt! Đừng nói chuyện!”

Thấy Vương gia ôm tiểu thư, Lan nhi rất không yên tâm, nhưng lại nhìn ánh mắt chắc chắn của Thiên Vũ, Lan nhi gắng gượng tin tưởng một lần! Dù sao tiểu thư thích Vương gia.

Là ai kêu gọi ở bên tai nàng? Lưu Quân Dao cố gắng muốn mở mắt ra, đáng tiếc, đau đớn quá mức khiến nàng không thể tỉnh lại.

Nhìn nàng nhíu chặt mày, Hiên Viên Triệt rất lo lắng thương thế của nàng, bồng nàng lên, “Không cho phép ngươi tổn thương tiểu thư nhà ta!” Lan nhi đưa ra hai cánh tay, ngăn lại đường đi của hắn.

Hiên Viên Triệt lạnh lùng quét nàng một cái, lại cúi đầu đưa mắt nhìn người trong ngực, trầm giọng nói: “Tránh ra!”

“Ta không. . . . . .” Nói còn chưa dứt lời, Thiên Vũ lôi nàng qua một bên, nói: “Yên tâm đi! Dao muội muội không có sao.”

“Tại sao ngươi nói như vậy? Người này thật độc ác, mới vừa đánh tiểu thư nhà ta gần chết, hiện tại lại tới hỏi han ân cần, hắn cho rằng tình cảm của tiểu thư nhà ta rất rẻ sao?” Lan nhi bất mãn chu mỏ, quở trách Hiên Viên Triệt, nhưng Thiên Vũ chẳng qua là cười cười, không nói một lời.

“Ta cứu tiểu thư đi!” Thiên Vũ kéo cũng kéo không được, Lan nhi tránh thoát sự kiềm chế của hắn, không ngừng xông về phía trước.

Tĩnh Viên quá xa, hắn ôm nàng vào phòng ngủ của hắn, êm ái đặt nàng lên giường, áp bách đột nhiên xuất hiện khiến nàng hơi đau, Lưu Quân Dao không yên ổn trở mình lật qua lật lại.

“Rất đau sao?” Hiên Viên Triệt cho là nàng có dấu hiệu tỉnh lại, bất an hỏi. Nhưng nhìn đến hai mắt nhắm chặt của nàng thì hắn hơi thất vọng, chắc bởi vì đau đớn mà ngủ không yên ổn rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play