Trên đại điện, một mảnh phồn hoa rực rỡ. Ca múa sanh tiêu.
Đạp vỡ Cửu Tiêu Lăng La điện,
Cần gì phải giương cung bắn Thiên Lang.
Hoàng Phủ Hiên và Lưu Quân Dao đồng loạt đi vào, ánh mắt của mọi người cũng
đồng loạt chiếu đến trên người bọn họ, đều phát ra tiếng thán phục!
Oa! Nam tử, một thân áo trắng như ẩn như hiện bay phấp phới, tuấn dật như
tiên! Phía trên áo trắng của cô gái cũng có đính hoa vai, mà áo choàng
màu tím trên vai càng lộ vẻ thần bí và cao quý, khí chất thanh nhã thế
gian khó tìm nha! Hai người thật như thần tiên quyến lữ!
Vẻ mặt
kinh ngạc hâm mộ của mọi người được bọn họ thu hết vào mắt, bình thản
ung dung đi đến chỗ ngồi của mình, nhưng Lưu Quân Dao vẫn rõ ràng cảm
nhận được hơi thở không tầm thường trong đại điện. Tựa hồ là phẫn hận?
Là ghen tỵ? Là lo lắng?
Ai! Nàng khe khẽ thở dài, lẳng lặng ngồi
xuống, ánh mắt bay về phía cha, quả nhiên mặt hắn lo lắng trùng trùng!
Nàng cắn chặt môi dưới, nghĩ thầm: ta lại cho cha thêm phiền toái!
Hiên Viên Triệt và Liễu Nhu đang tình chàng ý thiếp, cũng không có tâm tư để 1y nàng. Đột nhiên tiếng thét thật dài vang lên: “Thái hậu, hoàng
thượng giá lâm. . . . . .”
“Bình thân!” Hoàng thượng uy nghiêm nói một tiếng, mọi người tạ ơn vào chỗ,
đây chính là hoàng quyền ….! Chịu không được nửa điểm phản kháng.
Vốn định an phận vượt qua bữa tiệc hôm nay, nhưng nàng từ nhỏ chính là nhân vật tiêu điểm, Thái hậu cười rất hiền lành, nhưng trong lời nói lại có
chứa uy nghiêm không thể trái kháng: “Dao nhi, đến chỗ ai gia !”
Nàng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó thỉnh an: “Tạ Thái hậu!”
Nàng ở trong ánh mắt ghen tỵ, từng bước từng bước đi về phía đài cao mọi
người hâm mộ! Dao nhi? Thật là thân thiết! Nàng không khỏi phỏng đoán,
có thể là vì làm cho cha xem, Thái hậu mới đối đãi nàng như thế! Quả
nhiên! Sau khi ngồi xuống, nàng xem thấy vẻ vui mừng trên mặt cha! Nàng
cười lạnh, trong hậu cung mỗi nữ nhân đều thủ đoạn cao minh, cũng không
phải kẻ tầm thường!
Lúc đó, Hoàng Phủ Hiên đứng dậy, đi theo phía sau một thái giám, trong tay thái giám đang cầm thứ gì, Hoàng Phủ Hiên
cười yếu ớt chúc mừng: “Thái hậu sinh nhật, Nguyệt quốc đất đai bần
cùng, không so được Minh quốc phồn vinh thịnh vượng, viên Nguyệt Minh
Châu này tiến dâng Thái hậu, chúc Thái hậu thọ sánh Nam Sơn! Hi vọng
Thái hậu không cần ghét bỏ!”
Theo tấm lụa rớt xuống, ánh sáng
Nguyệt Minh Châu chiếu sáng đại điện, giống như là ánh sáng của trăng
sáng, chói mắt! Lại đưa tới một mảnh tiếng sợ hãi!
Thái hậu mặt
mày hớn hở rồi, không phải là bởi vì Nguyệt Minh Châu, mà bởi vì là câu
‘không so được Minh quốc phồn vinh thịnh vượng’, Thái hậu nói: “Hoàng
thượng quá khách khí, hoàng thượng có thể tự mình đến, cũng đã cho ai
gia mặt mũi rất lớn, làm sao dám ghét bỏ đây?”
“Đúng nha, hai
nước Nguyệt, Minh nằm cạnh nhau, có thể nói người một nhà, trẫm cũng
chúc hai nước lâu dài an bình!” Hoàng thượng nói, bọn họ nói gì Lưu Quân Dao căn bản không quan tâm, mắt nàng không hề chớp nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hiên, đã biết hắn không phải là người bình thường, không thể nghĩ
đến là hoàng đế Nguyệt quốc. Quá không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng ba chữ ‘ Lưu Quân Dao ’ đã gọi suy nghĩ của nàng trở lại, chỉ nghe
Hoàng Phủ Hiên nói: “Hôm nay trẫm cố ý cầu thân với quý quốc, tha trẫm
to gan, mong nữ nhi của Lưu thần tướng —— Lưu Quân Dao nhập chủ hậu cung trẫm. Mong rằng Lưu thần tướng thành toàn!”
Hoàng Phủ Hiên cung
kính khẽ cúi người chào Lưu thần tướng, Lưu Quân Dao thấy sắc mặt của
cha thay đổi, hơn nữa hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Hoàng thượng,
cựu thần đáng chết!”
Nữ nhi của Thần tướng đã gả vào hoàng gia,
trên dưới Minh quốc ai không biết, sao hoàng đế Nguyệt quốc lại coi
trọng một nữ tử đã gả đây?
Mặt Hiên Viên Hoành lộ vẻ khó xử, nói: “Này. . . Sợ rằng không ổn, nữ nhi của Lưu ái khanh đã gả cho hoàng đệ, bất quá, trẫm có thể làm chủ, gả Tĩnh Nhã công chúa cho Nguyệt quốc!”
Tĩnh Nhã công chúa là con gái một của Thái hậu, muội ruột của hoàng thượng,
bực vinh hạnh đặc biệt này, ai cũng sẽ không cự tuyệt?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT